Editor: Nha Đam
Hai mắt cô sáng ngời, Ôn Thành nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của cô thì hơi kinh ngạc.
Nhưng trong chốc lát, Ôn Thành đã bình thường trở lại.
Cô lúc nào cũng nhiệt tình như lửa, anh cũng tận hưởng cảm giác được tiểu tiên nữ "thèm muốn", trừ anh ra, cô không thể làm chuyện này với bất kỳ người đàn ông nào khác!
Một tuần nữa mới đến giao thừa, gió đêm lạnh thấu xương, lúc này Ôn Thành chỉ cảm thấy trong người bốc cháy dữ dội, bản thân là một người cực kỳ có kỷ luật, nhưng vào lúc này, chỉ cần một cái nhìn lơ đãng của tiểu tiên nữ cũng là một sự cám dỗ chết người.
Vốn dĩ anh là một người âm u đen tối, nhưng đối với cô gái nhỏ trong vòng tay anh, anh đã cố gắng hết sức để hướng về phía mặt trời, để một ngày có thể sánh vai cùng Cố Sanh.
Cố Sanh từ trước đến nay luôn không yên, Ôn Thành đã từng nghĩ, chờ đến khi anh có năng lực, anh sẽ nhốt Cố Sanh lại để cô không thể đi trêu chọc người khác.
Ôn Thành giam giữ Cố Sanh, không cho tay nhỏ tiếp tục làm loạn, anh thậm chí còn có suy nghĩ, may mà cô là con gái, nếu không biết đã đi hại bao nhiêu người.
"Em mau lớn đi."
Hai cái trán chạm vào nhau, thiếu niên hô hấp không ổn định, giọng nói trầm thấp đến cực điểm, nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Cố Sanh chớp chớp mắt nhìn Ôn Thành với vẻ mặt ranh mãnh, tay cô rút khỏi lòng bàn tay của Ôn Thành, đặt tay lên áo khoác dày trắng như tuyết, sau đó, cô làm trò trước mặt thiếu niên, nhanh chóng dứt khoát kéo khóa áo khoác, làn da trắng hồng lập tức xuất hiện trước mặt Ôn Thành.
Cố Sanh đang mặc một bộ đồ ngủ nhỏ màu hồng với một chiếc đai gợi cảm, nửa che nửa lộ, quyến rũ giống như những quả mận đỏ được bao phủ bởi tuyết, dưới ánh đèn mờ ảo càng toát lên một bầu không khí điên cuồng mê muội.
Đôi mắt thiếu niên ngưng trệ, sự tự chủ bấy lâu nay của anh dường như bỗng chốc vỡ tan tành, nhưng sau vài giây, khuôn mặt thiếu niên bỗng trở nên u ám, sự quật cường vô tận khiến anh buộc phải cưỡng lại sự cám dỗ của tiểu tiên nữ.
"Nghịch ngợm! Không sợ chết cóng ư!"
Áo khoác kéo xuống lại bị thiếu niên kéo lên, Cố Sanh rất không phục, ngoài tuổi ra, cô rốt cuộc thì có chỗ nào không đủ lớn?
Một đời này cô chỉ muốn sống không xấu hổ với vao phản diện mà, lẽ nào cô không trực tiếp ám chỉ khiến thiếu niên không hiểu ý tứ của cô?
Cố Sanh với vẻ "Dục cầu bất mãn" và giải thích: "Chiếc váy ngủ này được làm bằng lụa thật, có cảm giác rất tuyệt. Anh có muốn thử không?"
Thiếu niên nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn dựa vào cảm giác để kéo áo khoác cho Cố Sanh.
Cố Sanh nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh và nói tiếp: "Trước khi anh đến, em đã tắm và dùng tinh dầu hoa hồng. Anh có ngửi thấy không? Có mùi thơm không?"
Tại sao Ôn Thành không biết ý định của Cố Sanh?!
Gió đêm hiu quạnh, cánh mũi của tiểu tiên nữ đỏ bừng vì lạnh, cô vẫn đang trêu đùa không để chút lỗi thoát nào.
Ôn Thành không nhịn được nữa, túm lấy cô, ôm cô đứng thẳng người, bước vào phòng ngủ.
Biệt thự này quá lạnh, Cố Sanh vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, nếu không sống cùng Cố Trường Phong thì vẫn phải trở về nhà họ Tô, trong toàn bộ biệt thự chỉ có một người lái xe kiêm quản gia là chú Chương và một dì người làm vệ sinh.
Không còn ai trên tầng hai nữa.
...
Khoảng một giờ sau.
Cố Sanh đỏ mặt và bước ra khỏi chăn, tóc mai dính vào thái dương, đôi môi đỏ rực như anh đào, kiều diễm ướt át.
Nhìn thấy thiếu niên bước ra khỏi phòng tắm, cô lại tức giận vùi mình vào chăn bông.
Nếu không phải hiểu tính cách của vai phản diện, cô sẽ nghi ngờ liệu Ôn Thành có thực sự thích cô hay không.
Khuôn mặt Ôn Thành nở một nụ cười hiếm thấy, có có một tia xuân phong đắc ý, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất cao, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng lộ ra rõ ràng. .
Ôn Thành xốc đệm chăn, đem Cố Sanh vớt lên, "Có muốn giặt không?"
Cố Sanh tức giận, "Sao chưa ngủ, giặt rửa cái gì?!"
Ôn Thành: "... Em vẫn còn nhỏ."
Cố Sanh: "Nói dối! Anh nói một chút cho em biết em nhỏ ở đâu? Hoá ra là em vất vả ngày đêm, thật vất vả mới đạt điểm cao trong đợt kiểm tra. Cuối cùng người nào đó vẫn thất hứa!"
Ôn Thành: "..."
...
Vào thời điểm năm mới, sau khi Chương thị tuyên bố nghỉ đông, Ôn Thành đến nhà họ Tô đề cập chuyện đính hôn.
Tô lão gia không có gì không hài lòng với đứa cháu rể này? Đương nhiên là ông đồng ý, nhưng vì Cố Sanh nhất định muốn về biệt thự Cố gia để đón năm mới, ông lấy làm gương nhắc nhở: "A Thành, nhà họ Tô chúng ta rất cởi mở, không ai phản đối cháu và A Sanh hẹn hò, nhưng ... A Sanh vẫn còn trẻ và không biết gì, nhưng cháu thì khác. "
Ôn Thành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trước khi anh rời khỏi nhà họ Tô, Tô phu nhân mang trọng trách nặng nề, lại nhìn thấy Ôn Thành một mình, trong lòng tha thiết nói: "Phụ nữ phải cưng chiều, đừng sinh con quá sớm, không tốt cho sức khỏe. A Thành, cháu là một người hiểu đạo lý, mợ nói câu này, cháu có thể hiểu được không? "
Ôn Thành thở dài.
Anh không có khả năng đảm bảo mình có thể giữ được bao lâu.
Đảo mắt đã đến đêm giao thừa, Cố Sanh khăng khăng muốn tổ chức Năm mới tại biệt thự của Cố gia, và Tô gia không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Sau khi Ôn Thành đi gặp Ôn Lan, liền bị triệu về biệt thự.
Cố Sanh tự mình lựa chọn và dọn dẹp phòng của Cố Nhiễm trước đây, dọn đồ của Ôn Thành vào, mặc dù hai phòng ở cùng một tầng nhưng Ôn Thành biết rằng tiểu tiên nữ nhất định sẽ nửa đêm sẽ trèo lên giường.
Cố Sanh đang hchỉ huy Ôn Thành dán 2 câu đối ở cửa, chú Trương đi tới, nói: "Đại cho vào không. "
Cố Sanh và Ôn Thành liếc nhau.
Không cần hỏi, cũng biết đó là Chương Văn Hào.
Một số biến cố lớn đã xảy ra với Chương gia trong năm nay, Chương lão gia đã qua đời, Chương Mộ ở trong tù, Chương phân đem tất cra tài sản của mình rời khỏi Chương gia và hoàn toàn đoạn tuyệt với Chương gia.
Vì vậy, ngay cả khi Chương Văn Hào vẫn là con nhà giàu, nhưng thật ra anh là đứa nhỏ đáng thương.
Cố Sanh ban đầu không có cảm tình tốt với Chương Văn Hào, nhưng khi nghĩ rằng Chương Văn Hào là người thân duy nhất của Ôn Thành, cô đột nhiên trở nên rất yêu quý cậu ta.
Thậm chí nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi → _ →
Sau khi Chương Văn Hào chuyển đến, ngôi biệt thự nhanh chóng trở nên sôi động, Chương Văn Hào chơi rất giỏi, rất nhiều xã hội đen ở trường Tứ Trung là bạn của cậu ta, dưới sự kêu gọi của cậu ta, học sinh lớp 7 cũng đến thăm.
Cố Sanh là nữ chủ của thế giới này, sau khi lấy lại hào quang của nữ chủ thuộc về mình, đàn ông, phụ nữ và trẻ em đều rất thích cô ấy.
Cô ấy có một lượng lớn người hâm mộ ở trường Tứ Trung.
Mặc dù người hâm mộ muốn cùng tiểu tiên nữ hung bạo qua một năm, nhưng một khi Ôn Thành xuất hiện ở phòng khách, tất cả mọi người lần lượt ngậm miệng.
Ôn Thành dường như sinh ra công năng uy hiếp, Chương Văn Hào vội vàng giải thích: "Anh trai của tôi rất nhiệt tình, các cậu đừng sợ."
Tất cả bạn học: "..."
Cậu có hiểu lầm gì về sự nhiệt tình không?!
Trong số những người có mặt, còn có Lương Hạo.
Ngay cả ngày hôm nay, thiếu niên tội nghiệp này cũng không hiểu tại sao bạn trai chính hiệu là mình lại bị lãng quên, mà Ôn Thành ;à bạn trai cũ lại thượng vị ...
Từ "được yêu" đến "bị đá", Lương Hạo hoàn toàn không rõ nguyên do.
Phải biết rằng, anh vẫn chưa nói một lời nào với Cố Sanh!
Hệ thống: "Ký chủ, hiện tại toàn bộ số điểm của cô cộng lại là 950 điểm, còn thiếu 50 điểm nữa. Bây giờ có nhiệm vụ, cô có muốn nhận không?"
Cố Sanh suýt chút nữa đã quên chuyện này, thật sự là bất cẩn, nếu kiếp này cô không thể có một happy ending với vai phản diện thì cô sẽ đập vỡ Cục Thời Không.
Cố Sanh: "Tất nhiên là chấp nhận, nói đi."
Hệ thống: "Lương Hạo là nam chủ của thế giới ban đầu, ở thế giới ban đầu, nữ chủ cùng chết với anh ta, nhưng cô đã thay đổi kết cục của thế giới này. Hiện tại nhân vật phản diện đã trở thành nam chủ, tức là, Lương Hạo tương ứng. Để đền bù cho anh ta, bạn cần sắp xếp CP (couple) cho anh ta, đây là nhiệm vụ cuối cùng trên thế giới này, giá trị nhiệm vụ là 50 điểm, nếu bỏ lỡ ký chủ sẽ không thể thu thập được 1000 điểm nữa . "
Cố Sanh: "Nói cách khác, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ này, tôi không thể sử dụng điểm của mình từ bây giờ."
Hệ thống: "Vâng, ký chủ."
Cố Sanh: "Được rồi, tôi chấp nhận."
Cố Sanh liếc nhìn xung quanh, hai người bạn tốt của cô cũng đang ở đó.
Lương Hạo tuy không phải con nhà giàu nhưng học hành chăm chỉ, có đức tính cao thượng, sau này nhất định sẽ là một trung khuyển.
Lý Thấm và Tuyết Lị đều là những người tinh tế, tốt tính và không có tâm địa xấu, tuy nhà có tiền nhưng sẽ không dễ dàng coi thường người khác.
Nghĩ đến điều này, Cố Sanh hạ quyết tâm, nhìn hôm nay Lương Hạo đang mặc áo đen, hơn nữa Lý Thấm hôm nay cũng mặc váy đen, Cố Sanh cố ý nói đùa: "Oa, hai người không phải trước đó thảo luận với nhau mặc đồ đôi đúng không? "
Cố Sanh nhìn Lương Hạo và Lý Thấm một cách vụng trộm.
Trong phòng khách thoáng chốc yên lặng, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, mười sáu mười bảy tuổi, cùng năm tháng nở rộ, rất có thể là mơ hồ, chỉ cần một chút giúp đỡ, một CP có thể được sinh ra.
Lương Hạo ngồi ngay ngắn, trên mặt không chút biểu cảm, như thể vẫn là một tên mọt sách.
Lý Thấm xấu hổ, lén lút liếc nhìn Lương Hạo, học bá hay gì đó, đáng yêu nhất ... Ngoại trừ Ôn Thành!
Nhìn Lương Hạo cùng Lý Thấm ước chừng có thể là CP, Cố Sanh trong lòng nghĩ như vậy.
Lúc này, Chương Văn Hào đột nhiên giơ tay lên, "Hai người họ là bộ đồ đôi thì là gì? Cậu xem, áo len mà tôi mặc trên người giống hệt Lương Hạo."
Cố Sanh kích động ghì mạnh chân của Ôn Thành bên cạnh mình.
Thằng em trai kia, ai tới quản thì quản?!
Ôn Thành tuy đau nhưng vẻ mặt nghiêm nghị không lộ ra vẻ khó chịu, có lẽ anh đã đoán được mục đích của Cố Sanh, vừa rồi cô muốn ghéo đôi Lương Hạo và Lý Thấm, nhưng Chương Văn Hào đã làm gián đoạn kế hoạch.
Sự nhiệt tình của Cố Sanh đối với người khác khiến Ôn Thành khó chịu, trong lòng anh biết rất rõ là bệnh hoạn, bướng bỉnh và hống hách, nhưng anh không thể bỏ được.
Thật ra, anh rất muốn cùng Cố Sanh đón năm mới một cách lặng lẽ, nhưng Cố Sanh lại thích sôi nổi, nên anh cũng ngồi trong phòng khách và ở bên cạnh cô, đóng vai một người bạn trai nhiệt tình.
Lý Thấm nghẹn miệng trừng mắt nhìn Chương Văn Hào, anh ta và Ôn Thành đều là dòng máu của nhà họ Chương, sao một người ít khi nói chuyện, còn một người thì lại lắm mồm thế không biết?!
Lương Hạo nhìn thoáng qua chiếc áo len đen của Chương Văn Hào, đặt tay lên đầu gối, bất giác xoa xoa, có thể là do điều hòa nên mặt anh rất nóng.
Hệ thống: "Ký chủ, đây là nhiệm vụ cuối cùng. Đừng từ bỏ. Muốn không xấu hổ sống chung với vai phản diện, cô phải nhanh chóng xông lên."
Cố Sanh: "Có cách nào làm cho Chương Văn Hào của cậu biến mất không? Tôi có khă năng ghét cậu ta."
Hệ thống: "(⊙o⊙) ... Ký chủ, cô không còn có thể dùng điểm đổi lấy bàn tay vàng, nếu không điểm sẽ không đủ, Chương Văn Hào không phải rất đáng yêu sao?"
Cố Sanh: "Nói nhiều đều là nước mắt!"
Cố Sanh tiếp tục làm việc chăm chỉ, đề nghị chơi nói thật hay mạo hiểm, "Bình rượu này xoay trước mặt ai, thì người đó phải nói thật không thì phải chấp nhận mạo hiểm."
Thiếu niên thiếu nữ không có ý kiến về bất kỳ trò chơi nào.
Cố Sanh bắt đầu xoay chai rượu, cô ước tính mình sẽ có thể dừng lại ngay trước mặt Lương Hạo, ai mà biết được, cô vẫn coi thường tình huống bất khả kháng, miệng chai đã nhắm ngay Chương Văn Hào.
Cố Sanh bị kích động một hồi, lại véo đôi chân dài của Ôn Thành.
Ôn Thành: "..."
Chương Văn Hào: "Tôi không bao giờ nói dối, tôi chọn sự thật."
Cố Sanh miễn cưỡng hỏi, "Người mà cậu thích nhất là ai?"
Chương Văn Hào không hề nghĩ, ông nội không còn nữa, cha phẩm chất tệ bạc, đã vào tù, mẹ quá tham vọng, trong mắt chỉ có gia đình mẹ đẻ và tiền bạc. Chương Văn Hào muốn nói rằng người anh yêu thích là Cố Sanh, nhưng ý nghĩ này vụt qua, trong đầu anh chợt giật nảy mình, như thể anh phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Người yêu thích của anh bây giờ phải là anh trai của mình.
Anh trai không so đo hiềm khích trước đây, làm sao anh có thể thèm muốn chị dâu của mình được?!
Chương Văn Hào khóe miệng mấp máy, liếc nhìn anh trai ngọc thụ lâm phing ở một bên, nói: "Tôi thích anh trai của tôi nhất!"
Cố Sanh: "..."
Ôn Thành: "..."
Cái chai tiếp tục quay, lần này đến lượt Chương Văn Hào quay cái chai, không biết là ngẫu nhiên hay do sức của anh ta, khi cái chai dừng lại, miệng chai nhắm vào Ôn Thành, và Chương Ôn hào cười hỏi: "Anh trai, anh chọn mạo hiểm lớn? Hay là nói thật?"
Tất cả mọi người nhìn Cố Sanh và Ôn Thành, cảnh tượng này đã quá quen thuộc, Cố Sanh biết rằng nếu Ôn Thành lựa chọn mạo hiểm, Chương Văn Hào nhất định sẽ để cho Ôn Thành hôn cô!
Cô mới không cần thể hiện tình cảm của mình ở trước mặt mọi người!
Cố Sanh nhéo nhéo đôi chân dài của Ôn Thành, anh không hề động đậy, tựa hồ sẽ không đau chút nào, nói: "Mạo hiểm." Kỳ thực, dựa theo kịch bản, Ôn Thành còn tưởng rằng kế tiếp chính là anh hôn Cố Sanh.
Chương Văn Hào nhe ra hai hàng răng trắng đều tăm tắp, "Vậy thì, anh, ôm em một cái ffi."
Cố Sanh: "..." Gấu con! Đây không phải là một kịch bản!
Ôn Thành: "..." Thật là sai lầm!
Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, Ôn Thành không chơi xấu, Chương Văn Hào đứng dậy đi tới trước mặt anh, Ôn Thành cũng từ trên sô pha đứng dậy, trên mặt không hề ấm áp, dường như không tình nguyện ôm.
Khi hai người ôm nhau, Chương Văn Hào chỉ có thể chạm tới cằm của Ôn Thành, và hình ảnh ... Hài hòa không thể so sánh được.
Tất cả mọi người đều có chút thất vọng, kỳ thật, bọn họ thậm chí còn muốn tận mắt nhìn thấy Ôn Thành và Cố Sanh hôn nhau.
Trò chơi tiếp tục, và cuối cùng khi cái chai đến chỗ Lương Hạo, Lương Hạo đã kiềm chế và chọn sự thật. Cố Sanh nắm lấy cơ hội và hỏi, "Lương Hạo, cậu thích mẫu con gái như thế nào?"
Lương Hạo chớp chớp mắt, anh có thể nói thích mẫu người như Cố Sanh được không?
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ôn Thành, Lương Hạo lại buột miệng nói: "Không giống cậu là được."
Cố Sanh: "(⊙o⊙) ..."
Cố Sanh phí sực chín trâu hai hổ, cũng không thể ghéo đôi cho Lương Hạo với bất kỳ cô gái nào.
Cô thấy hơi mệt.
Cô nếu muốn kết giao với ai đều rất dễ dàng, vậy tại sao cô lại không thể tác hợp cho người khác?!
Có lẽ nào cô ấy quá vô lý?!
A —— phi!
Cố Sanh uống vài chén rượu hoa quả, đầu óc có chút choáng váng, xem ra chỉ dựa vào sức của cô không thể tìm một CP cho Lương Hạo rồi, Ôn Thành cũng không có khả năng làm ra chuyện như này, Cố Sanh giao nhiệm vụ gian khổ này cho Chương Văn Hào.
Chương Văn Hào đem cô là chị dâu, đương nhiên nghe cô.
Khi chuẩn bị ăn cơm tất niên, một vài người ngoại trừ Chương Văn Hào Trần Hạo ở ngoài đều đã về nhà, Cố Sanh thề rằng nếu Lương Hạo không yêu sớm, cô sẽ ép anh ta nói!
Hệ thống: "Này, này ký chủ!"
Cố Sanh: "Đừng nói với tôi, nhiệm vụ của tôi đã thất bại."
Hệ thống: "Mục tiêu ... Dường như không có. Điểm cộng thêm50. Hiện tại ta đã thu thập được 1.000 điểm."
Cố Sanh nghẹn ngào, cô nhìn theo bóng lưng của hai thiếu niên trên ban công, lâm vào trầm tư.
CP của Lương Hạo có phải là Chương Văn Hào không?!
Cô đã làm gì vậy?!
Ôn Thành lúc nào đó xuất hiện sau lưng cô, "Em đang nhìn cái gì vậy?"
Cố Sanh quay người lại, đôi mắt mông lung, giống như một tiểu yêu tinh trong rừng, có sức quyến rũ khó tả, nhào vào trong vòng tay của Ôn Thành, không biết là khóc hay cười, "Thực xin lỗi Chương gia!"
Ôn Thành: "..."
~~~~~~~~~~~
Pha bẻ lái này của tác giả chúng ta đều ko lường trước được 😂
Danh Sách Chương: