Tác giả : Đình Băng
Trans : Rin_026
Edit : Yu (Miu)
Âu Dương Thiên Nhiên bị thương là ngoài ý muốn, tuy rằng Ngô Quốc Đống rất lo lắng cho cậu, thế nhưng ông lại không thể rời khỏi đoàn phim để bồi cậu, dù sao ông cũng là tổng đạo diễn, nhất định phải lưu lại để xử lý sự tình kế tiếp. Cho nên chỉ có Hạ Tuấn Quân, Lương Kiến Văn và người đại diện của Lương Kiến Văn, ba người cùng đi đến bệnh viện với Âu Dương Thiên Nhiên.
Ban đầu bọn họ muốn đến bệnh viện trung tâm thành phố Nhân Dân 1, thế nhưng Hạ Tuấn Quân không đồng ý. Xa là một chuyện, hơn nữa Hạ Tuấn Quân cũng không yên tâm. Cho nên cuối cùng lại đến bệnh viện gần đoàn phim, bởi vì bệnh viện này chính là bệnh viện tư nhân của Âu Dương gia.
-----
Âu Dương gia.
Âu Dương Dịch ở nước ngoài quay phim, ngây người đến nửa năm, cuối cùng cũng có thể về nhà. Sáng sớm đã lên phi cơ, tới chiều mới về đến nơi. Nửa năm không gặp con trai, khiến cho Triệu Vân nhớ muốn chết, cho nên Âu Dương Dịch vừa về tới liền kéo đến ân cần hỏi han.
Trêи bàn ăn, một người con trai tóc vàng soái khí bức người đang cúi đầu ăn ngấu nghiến bát mì.
"Ăn từ từ thôi, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."
Triệu Vân nhìn Âu Dương Dịch cặm cụi ăn một bát mì, liền có chút đau lòng. Đi một lần liền đi tận nửa năm, đến gương mặt cũng đã gầy rồi.
"Ực...... Phù......"
Âu Dương Dịch nuốt xuống một ngụm mì cuối cùng vào bụng, sau đó lung tung lau miệng, khẩu khí thoả mãn, mới nói.
"Vẫn là đồ ăn nhà nấu ngon nhất, con ở nước ngoài ăn hamburger khoai chiên suốt nửa năm, riết rồi trong miệng không còn khẩu vị gì luôn. Mẹ, lấy cho con thêm một chén nửa đi."
"Con còn không biết xấu hổ mà nói vậy sao? Đây đều là do con tự tìm ngược, đã bảo con không được làm diễn viên, con lại cố tình không nghe."
Triệu Vân tuy rằng giọng điệu oán trách con trai, nhưng bà vẫn đứng lên lấy thêm một bát mì nữa đưa cho Âu Dương Dịch.
Âu Dương Dịch cười hì hì nói.
"Con chỉ thích làm diễn viên thôi, còn mấy việc trong công ty gì đó, con không có chút hứng thú nào hết. Mẹ! Sao mẹ chỉ nói con thôi? Cậu nhỏ không phải cũng làm diễn viên sao? Mẹ và ba cũng quá bất công rồi đi. Con muốn đi làm diễn viên, ba và mẹ liền mắng con đến máu chó phun đầy đầu. Còn cậu nhỏ muốn làm diễn viên, hai người lại liên tục ủng hộ, cái này quá bất công với con rồi."
Triệu Vân trừng mắt nhìn Âu Dương Dịch một cái.
"Con có thể so với cậu nhỏ của con hay sao? Cậu nhỏ của con từ nhỏ đã rất nghe lời, hiện tại ngay cả bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh cũng có rồi. Còn con thì sao, bằng tốt nghiệp khoa chính quy phải dùng tiền để mua về. Nếu con mà bằng một nửa của cậu nhỏ của con, mẹ cũng không cần phải nhọc lòng như vậy."
"He he! Cái này đúng là con không thể so sánh với cậu nhỏ được. Cũng đâu còn cách nào khác, con từ nhỏ đã không hứng thú với mấy quyển sách kinh tế đó."
Âu Dương Dịch nhún nhún vai. Từ nhỏ, mọi người trong nhà đã đem hắn và cậu nhỏ ra so sánh. Ở trong lòng hắn, cậu nhỏ của hắn chính là ác mộng vĩnh viễn không thể thoát ra của hắn.
Âu Dương Thiên Nhiên chính là con nhà người ta trong miệng mọi người, lớn lên đẹp trai, học tập giỏi, cái gì cũng tốt, ở trường học cũng là người được chào đón nhất. Ngược lại, Âu Dương Dịch hắn, trừ bỏ được cái vẻ đẹp rạng ngời ông mặt trời bên ngoài, mấy cái khác quả thực chả có sở trường gì đặc biệt. Học tập mà nói, từ nhỏ đến lớn, số lần có thể đạt được trêи tám mươi điểm hai bàn tay đếm còn không đủ. Haiz, cho nên khó trách ba mẹ hắn lại đặt hy vọng lên tiểu thúc của hắn.
Khi còn nhỏ, Âu Dương Thiên Nhiên đã đi theo ông nội học tập, cho nên thời gian Âu Dương Dịch ở cùng Âu Dương Thiên Nhiên không nhiều. Sau đó ông nội mất, tính cách của Âu Dương Thiên Nhiên liền trở nên lãnh đạm như thế, cùng người khác trò chuyện là điều đã khó giờ càng khó hơn. Hơn nữa khi đó Âu Dương Dịch đã lên cấp ba, ngoài ra còn là thời điểm sắp thi đại học, cho nên hầu hết đều ở lại trường học. Vì vậy về sau, hắn và Âu Dương Thiên Nhiên tiếp xúc lại càng ít đến đáng thương, cho nên giữa Âu Dương Dịch và Âu Dương Thiên Nhiên quả thực không tính là quen thuộc bao nhiêu.
Nhớ tới cậu nhỏ của mình luôn trưng ra gương mặt lạnh lùng, trong lòng Âu Dương Dịch liền khϊế͙p͙ sợ. Cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào mà lại chạy đến giới giải trí nữa. Haiz, nghĩ đến cái mặt than của anh ta, thật sự có thể diễn xuất được hả? Âu Dương Dịch vô cùng hoài nghi.
Bát mì thứ hai nhanh chóng tới tay Âu Dương Dịch, có điều hắn chỉ vừa ăn được hai đũa, Triệu Vân vừa nghe điện thoại xong liền hoảng hốt chạy đến.
"Nhanh! Nhanh lên Tiểu Dịch! Nhanh đưa mẹ đến bệnh viện, cậu nhỏ của con xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?"
Âu Dương Dịch không rảnh lo đến bát mì vừa mới ăn được hai đũa trêи bàn nữa, hắn lập tức đứng dậy cầm lấy chìa khoá xe, nhanh chóng chở Triệu Vân đến bệnh viện.
-----
Bệnh viện tư nhân thành phố.
Chụp CT xong, kiểm tra xong, hơn nữa cũng thoa thuốc xong, miệng vết thương được băng bó cẩn thận, Âu Dương Thiên Nhiên ngồi trêи xe lăn, được hộ sĩ đẩy đến phòng bệnh. (vc bị thương ở tay ngồi xe lăn...)
"Mọi người không cần phải lo lắng đâu, em không có việc gì lớn cả."
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn cánh tay phải được bó bột của mình, âm thầm nghĩ, cũng may vừa rồi cậu nhịn xuống không kêu ra tiếng, nếu không ở trước mặt nhiều hộ sĩ như thế này, hình tượng nam thần của cậu nhất định sẽ vỡ tan tành mất. Âu Dương Thiên Nhiên cậu tuyệt đối không thừa nhận sự thật là bản thân rất sợ đau đâu.
"Cậu còn nói không có việc gì nữa sao? Cánh tay của cậu bị nứt xương, còn chưa nghiêm trọng sao? Đại thiếu gia của tôi ơi, trong khoảng thời gian này cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được, bác sĩ nói, thạch cao này ít nhất cũng phải đợi hơn hai tuần mới tháo được."
Hạ Tuấn Quân vẻ mặt bất đắc dĩ liếc nhìn cánh tay được bó bột của Âu Dương Thiên Nhiên. Sự việc lần này làm hắn sợ chết khϊế͙p͙, cũng may là vết thương đại thiếu gia của hắn không nghiêm trọng như hắn nghĩ, nếu không thì hắn cũng không biết phải ăn nói với chủ tịch và phu nhân chủ tịch ra sao nữa.
"Em là Nhị thiếu gia."
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn Hạ tuấn Quân nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng, Nhị thiếu gia! Cậu là gia của tôi là được rồi chứ? Đều đã đến nước này rồi cậu còn có tâm tình đùa giỡn? Bác sĩ nói vết nứt này của cậu rất nghiêm trọng, lần thứ hai bị va chạm đã khiến khớp xương có chút lệch khỏi vị trí. Tôi thiệt không hiểu nổi, cậu chỉ ngã có một lần, tại sao bác sĩ lại nói va chạm lần thứ hai?"
Hạ tuấn Quân có nghĩ cỡ nào cũng không ra được đáp án.
"Lần đầu tiên là sau khi ra khỏi phòng hoá trang."
Lương Kiến Văn đứng ở một bên đột nhiên mở miệng nói.
"Sau khi ra khỏi phòng hoá trang? Tôi nhớ rồi! Là con bé kia, cánh tay cậu bị thương khi đó là do thứ gì rơi trúng? Nhị thiếu gia của tôi ơi, cậu bị thương sao lại không nói cho tôi biết vậy?"
Hạ Tuấn Quân nhớ lại, khi đó Âu Dương Thiên Nhiên vừa ra khỏi phòng hoá trang, là bị cô bé mang đạo cụ kia đụng phải. Không ngờ ngay lúc đó cánh tay của Âu Dương Thiên Nhiên đã bị thương rồi, người đại diện như hắn lại không hề phát hiện có gì bất thường, haiz thật đúng là thất trách mà.
"Vết thương nhỏ thôi, với lại chỉ còn có hai cảnh diễn cuối cùng, em không thể chậm trễ. Hơn nữa... Cô bé kia, cũng không phải cố ý."
Ngay lúc đó quả thực Âu Dương Thiên Nhiên không nghĩ sẽ chỉ vì một vết thương nhỏ này làm chậm trễ tiến độ quay phim, dù sao thì cậu cũng còn có hai ngày, nếu trong hai ngày này cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, như vậy cậu nhất định sẽ khóc rất thả nha. Thật ra lúc đó cậu cũng không cho rằng bản thân bị thương nghiêm trọng lắm, vì một vết thương nhỏ mà chuyện bé xe ra to, cũng không phải điều cần thiết gì.
Hạ Tuấn Quân thực không ngờ nguyên nhân sẽ là như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên là không muốn bọn họ khiển trách cô bé kia sao? Thiếu niên này rốt cuộc có bao nhiêu thiện lương vậy? Bất quá cũng phải nói, Âu Dương Thiên Nhiên bị thương nghiêm trọng như vậy, ngoại trừ cô bé kia, Lương Kiến Văn cũng có một phần trách nhiệm. Nếu không phải anh ta dùng sức lực lớn để kéo Âu Dương Thiên Nhiên lại, cánh tay của cậu ấy sẽ không vì bị ngã mà trở nên nghiêm trọng hơn. Cho nên lúc này Hạ Tuấn Quân cũng có chút không thích Lương Kiến Văn.
Lương Kiến Văn cũng nhận ra Hạ Tuấn Quân dường như có ý kiến với chính mình, nhưng hắn cũng không quá để ý. Hắn cũng biết cánh tay của Âu Dương Thiên Nhiên trở nên như vậy, bản thân cũng có trách nhiệm. Vừa rồi hắn kỳ thật chỉ là có chút suy đoán, không ngờ suy nghĩ của hắn lại đúng. Lúc đóng phim, hắn cảm thấy động tác của Âu Dương Thiên Nhiên có chút không thích hợp, lúc cậu nâng tay phải lên, trong một khoảnh khắc đã cứng đờ. Ban đầu Lương Kiến Văn còn cho rằng động tác của Âu Dương Thiên Nhiên chỉ là làm không đủ mà thôi, không ngờ lúc đó Âu Dương Thiên Nhiên đã bị thương. Bác sĩ nói, lần đầu tiên bị va chạm, cánh tay của Âu Dương Thiên Nhiên đã bị nứt xương, đợi đến khi va chạm lần thứ hai, thương thế lại càng nặng hơn, thậm chí khiến có khớp xương của Âu Dương Thiên Nhiên có chút lệch khỏi vị trí.
Nghĩ đến thiếu niên này gạt mọi người, tự bản thân cắn răng chịu đau, còn có thể diễn xuất đáng ngạc nhiên như vậy, Lương Kiến Văn đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động. Đây là một đối thủ đáng để nể phục, không sai, ngay tại khoảnh khắc này, Lương Kiến Văn hoàn toàn đem Âu Dương Thiên Nhiên trở thành đối thủ của hắn, là một đối thủ trong diễn xuất. Mà diễn viên có thể để hắn xem là đối thủ, ở trong giới giải trí Hoa quốc, đã ít lại càng ít.
"Thực xin lỗi..."
Tuy rằng lần đầu tiên Âu Dương Thiên Nhiên bị thương không phải là lỗi của hắn, thế nhưng lần thứ hai chung quy vẫn do hắn gây ra, cho nên Lương Kiến Văn liền chân thành khom lưng xin lỗi Âu Dương Thiên Nhiên.
Chời má! Ảnh đế Lương Kiến Văn không ngờ lại khom lưng xin lỗi mình!! Âu Dương Thiên Nhiên chớp chớp mắt, cảm thấy con người của Lương Kiến Văn cầm được cũng buồn được, rất đáng kết giao.
"Bất quá, nói ra thì, lần thứ hai cậu ngã, nguyên nhân chủ yếu vẫn xuất phát từ chính cậu."
Lương Kiến Văn cười nói.
"Xuất phát từ em?"
Gì chớ gì chớ, tên Lương Kiến Văn này vừa xin lỗi mình xong không bao lâu liền chuẩn bị muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Âu Dương Thiên Nhiên nghi hoặc.
Nhìn thấy nghi vấn trong mắt của Âu Dương Thiên Nhiên, Lương Kiến Văn cười càng thêm sáng lạn.
"Còn không phải bởi vì cậu hay sao? Lúc ấy, là do kỹ thuật diễn của cậu doạ cho tôi hú hồn một phen. Âu Dương, không phải, Nhị thiếu gia, tôi thật sự không ngờ rằng, kỹ thuật diễn của cậu sẽ tiến bộ nhanh đến như vậy. Trong nháy mắt kia, tôi cư nhiên lại bị kỹ thuật diễn của cậu kéo cho nhập diễn, lúc ấy tôi còn tưởng rằng bản thân chính là Phong Hành Vân, cũng thật sự cho rằng cậu chính là sư phụ của tôi Phong Lăng. Cho nên đến cuối cùng tôi mới thất thố như vậy, kéo ngã cậu, cậu biết không? Ở một khắc kia, cậu làm tôi nhớ đến một người."
"Ai?"
Âu Dương Thiên Nhiên không ngờ lương Kiến văn không phải đang trốn tránh trách nhiệm mà là muốn khen ngợi cậu sao?
"Lăng Ảnh Liệt! Cậu có một phương diện khá giống anh ta, mang theo vết thương nghiêm trọng như vậy, còn có thể diễn xuất một cách xuất sắc. Nhị thiếu gia, tôi rất bội phục cậu."
Lương Kiến Văn quả thực rất bội phục Âu Dương Thiên Nhiên, bởi vì bị nứt xương không phải có thể dễ dàng chịu đựng như vậy, hắn đã từng cảm thụ qua. Âu Dương Thiên Nhiên rốt cuộc có bao nhiêu nghị lực mới có thể làm như không có việc gì như vậy? Hơn nữa cậu ấy còn có thể đột phá kỹ thuật diễn, mang đến chấn động cho hắn?
"Đinh... Chúc mừng ký chủ dùng kỹ thuật diễn chinh phục được đối thủ đầu tiên trong sự nghiệp của mình, cũng khiến hắn tâm phục khẩu phục. Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 300 điểm giá trị sinh mệnh, một Rương thần bí. Ký chủ thu thập đủ bảy chiếc rương thần bí sau khi mở ra có thể đạt được kinh hỉ nha!"
Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn không thể phản ứng kịp, như vậy liền có thể hoàn thành nhiệm vụ? Cậu vẫn còn hai cảnh diễn vẫn chưa hoàn thành mà.
"Là phòng này! Chính là phòng này, Thiên Nhiên..."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó Triệu Vân cùng Âu Dương Dịch sốt ruột đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Triệu Vân và Âu Dương Dịch, Lương Kiến Văn liền chào tạm biệt Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó lại gật gật đầu chào hỏi Triệu Vân và Âu Dương Dịch, rồi mang theo người đại diện của mình đứng dậy rời đi. Hắn biết, lần hội họp này, bản thân không thích hợp ở lại.
Triệu Vân không thèm để ý đến Lương Kiến Văn, lực chú ý của bà toàn bộ đều đặt trêи người Âu Dương Thiên Nhiên. Ngược lại, Âu Dương Dịch đối với Lương Kiến Văn nhìn thêm vài lần. Bọn họ dù sao đều là nghệ sĩ hạng một của công ty giải trí Sao Trời, cũng đã từng hợp tác qua. cho nên cả hai đều nhận thức nhau.
------
Editor :
Đậu rồi !!!!! Nữ học CNTT chắc hem sao đâu ha. Dù sao Miu cũng ham mấy cái máy tính này. :3 vui qué!!!