Tác giả : Đình Băng
Trans : Rin_026
Edit : Miu
Sau khi hoàn thành toàn bộ cảnh diễn ở đoàn phim 《 Giang Hồ 》, Âu Dương Thiên Nhiên lại trở về Âu Dương gia bắt đầu quá trình sinh hoạt của sâu gạo. Bởi vì cánh tay phải đang bị thương, cho nên hai tuần này, Triệu Vân và Âu Dương Thiên Hùng đều không để cho Âu Dương Thiên Nhiên tự mình đi ra ngoài, cũng không để cậu nhận thêm dự án phim. Ngoài ra, hai người còn cố ý an bài Âu Dương Dịch đến trông chừng Âu Dương Thiên Nhiên Dù sao thì đối với Âu Dương Dịch, y đã trở thành trợ lý riêng của Âu Dương Thiên Nhiên.
"Cậu nhỏ à, con thật không ngờ nha, sức hút của cậu đối với phái nữ thực là lớn luôn. Nhìn cái tên này, xem ra chính là cô gái hôm ở phim trường xin lỗi cậu đi. Haiz, cô ấy giờ đã trở thành fans não tàn của cậu nhỏ nha."
Âu Dương Dịch ngồi trước máy tính, chỉ vào một nick có tên là trêи trang weibo của Âu Dương Thiên Nhiên nói.
Kỳ thật thì người fans này cũng rất dễ nhận ra, bởi vì từ lúc đăng ký tài khoản weibo, ngay từ đầu cũng chỉ theo dõi duy nhất một người chính là Âu Dương Thiên Nhiên, ngoài ra lại còn mỗi ngày lên weibo của Âu Dương Thiên Nhiên nói xin lỗi. Hơn nữa còn không hề cố kỵ đem hình ảnh của mình đăng lên, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng Âu Dương Dịch vẫn có thể nhận ra được.
Ngày đó, Âu Dương Thiên Nhiên mạc danh lại nhìn cô gái kia hơi nở nụ cười khiến cô ấy không kịp phòng bị liền ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn Âu Dương Thiên Nhiên Dáng vẻ có chút ngốc ngốc đó, Âu Dương Dịch làm sao lại dễ quên như vậy được.
"Ừ, thường thôi."
Âu Dương Thiên Nhiên liếc mắt nhìn Âu Dương Dịch một cái, nhàn nhạt trả lời.
"Phụt..."
Âu Dương Dịch đang uống dở ly nước nghe được liền trực tiếp phun hết lên màn hình máy tính, đổi lấy ánh nhìn khinh bỉ vô hạn của Âu Dương Thiên Nhiên, thật là không vệ sinh mà.
Âu Dương Dịch cũng cảm thấy bản thân có chút thất thố, cho nên nhanh chóng tìm khăn giấy lau khô nước trêи màn hình máy tính, sau đó về mặt kinh dị nhìn về phía Âu Dương Thiên Nhiên.
Mẹ nó! Sao trước kia y lại không cảm thấy được cậu nhỏ của mình lại tự luyến như vậy chứ? Vừa rồi chẳng qua chỉ tùy tiện nói, kết quả cậu nhỏ cư nhiên thừa nhận! Là tự mình thừa nhận đó!
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Âu Dương Dịch, Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ bản thân cũng thật bất đắc dĩ. Đâu còn biện pháp nào, đi theo hệ thống lâu ngày, bản thân cũng trở nên tự luyến rồi.
Hệ thống vô tội : "......"
"Cái kia... khụ khụ... trước tiên không nói cái này. Cậu nhỏ! Cậu ở nhà hoài cũng cảm thấy chán đi. Nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo một chút được không? Bằng không cậu cả ngày ở nhà buồn chán, vết thương cũng tốt lên không được. Có lẽ ra ngoài đi dạo vết thương sẽ nhanh lành hơn một chút cũng không chừng."
Âu Dương Dịch chớp chớp mắt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên đề nghị nói.
Âu Dương Thiên Nhiên cuối cùng cũng hiểu rằng, đứa cháu trai này của mình ngồi một chỗ mười lăm phút sẽ không yên. Rõ ràng đều đã 23 tuổi đầu, không ngờ so với người 18 tuổi như cậu còn ấu trĩ hơn, thậm chí còn rất hưởng thụ nữa chứ. Ở nước ngoài đóng phim nửa năm, xong việc được nghỉ ngơi trong một tháng, cho dù có bất cứ công việc nào cũng không nhận, trong giới giải trí chỉ sợ chỉ có duy nhất một mình Âu Dương Dịch. Hiện tại rõ ràng ở nhà trong chừng cậu cảm thấy buồn chán, lại cố tình tìm cớ kêu cậu đi ra ngoài, thậm chí còn nói rằng lý do là vì cậu mới như vậy. Thật đúng là giảo hoạt mà!
Bất quá cũng vừa lúc! Âu Dương Thiên Nhiên ở nhà cả ngày cũng nhàm chán. Nếu đã có người đề nghị ra ngoài, cũng hợp với tâm ý của cậu. Cho nên liền đồng ý.
Nhìn nón, kính râm và khẩu trang trong tay, Âu Dương Thiên Nhiên mặt đầy thâm ý liếc mắt nhìn Âu Dương Dịch. Tiểu tử này dường như rất quen thuộc việc ra ngoài nha. Mấy cái trang bị này tàng trữ nhiều như vậy khẳng định đã không ít lần lén đi ra ngoài chơi.
Sau khi cải trang hoàn tất, bên cạnh không có người đại diện, không có trợ lý đi theo, Âu Dương Dịch cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng. Để tránh những phiền toái không cần thiết xảy ra, hai người kêu tài xế đưa bọn họ đến trung tâm thành phố, sau đó để tài xế trở về nhà.
Đứng trêи đường cái, nhìn những tòa nhà cao ốc xung quanh, lại nhìn xe cộ đầy ắp, người người đến đến đi đi. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Thiên Nhiên đơn độc xuất hiện trêи đường cái, cảm nhận những phồn hoa của thành phố từ lúc bước vào thế giới này.
Hai người thân hình cao lớn, khí chất xuất chúng đi ở trêи đường cái, đưa đến không ít tỉ lệ quay đầu nhìn. Nhưng bởi vì toàn thân đều đã cải trang, cho nên tạm thời không có người nhận ra hai người là ai. Hơn nữa bởi vì ánh nắng mặt trời, nhiều người trêи đường đều đội mũ và mang kính râm, cho nên hai người cũng không có gì kì lạ.
"Đi! Cậu nhỏ! Con biết có một nhà hàng làm đồ ăn không tồi. Con mang cậu đi ăn. Mỗi ngày ở nhà ăn những đồ ăn thanh đạm đó, trong miệng con đều trở nên nhạt nhẽo rồi."
Âu Dương Dịch vừa nói xong, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
"Đúng rồi! Con nhớ nhà hàng kia có món canh xương sườn khá ngon. Cậu nhỏ! Lát nữa cậu nhất định phải nếm thử."
Âu Dương Dịch ở một bên lải nhải giới thiệu đồ ăn, không hề phát hiện Âu Dương Thiên Nhiên ở phía sau y không hề đuổi theo, y cũng không quay đầu lại, cứ như vậy vẫn luôn đi về phía trước, rồi cứ như vậy biến mất ở giữa biển người.
Đứng trước một cửa hàng bánh kem, Âu Dương Thiên Nhiên thông qua mặt kính nhìn một chiếc bánh chocolate nhỏ tinh xảo, còn nhìn không chớp mắt. Cậu cũng đồng dạng quên mất tồn tại của Âu Dương Dịch.
Giống nhau như đúc! Cái bánh kem này cùng với cái bánh cậu đã ăn ở trêи địa cầu giống nhau như đúc!
Âu Dương Thiên Nhiên còn nhớ, năm đó khi còn ở cô nhi viện, vào ngày sinh nhật của Âu Dương Thiên Nhiên, viện trưởng đã mua cho cậu một chiếc bánh kem chocolate nhỏ, cái loại hương vị ngọt ngào lại béo ngậy lúc ấy, cả đời này Âu Dương Thiên Nhiên cũng sẽ không quên. Đó là chiếc bánh kem đầu tiên trong cuộc đời cậu được ăn, cũng là chiếc bánh kem cuối cùng. Sau này khi ra ngoài làm việc, tuy rằng có tiền, Âu Dương Thiên Nhiên lại không có thời gian để hưởng thụ. Cho đến tận lúc bản thân tử vong ở đời trước, cậu cũng chỉ trải qua một lần sinh nhật duy nhất, ăn một cái bánh kem duy nhất mà thôi.
Đúng rồi! Sinh nhật của nguyên chủ hình như cũng gần tới.
Ngây người trước tiệm bánh nhìn suốt ba phút, Âu Dương Thiên Nhiên rốt cuộc nâng bước chân, đi vào trong tiệm. Đến khi trở ra, trong tay đã cầm thêm một hộp bánh kem nhỏ.
Sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã quên mất cái gì rồi. Có chút mờ mịt mà nhìn dòng người bốn phía đi lại.
Đúng rồi! Âu Dương Dịch đâu? Cậu ta đi đâu rồi?
Âu Dương Thiên Nhiên muốn lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Dịch, lại bi ai phát hiện bản thân quên mang theo điện thoại, đành phải ngồi tại chỗ chờ. Có điều đợi năm sáu phút cũng không nhìn thấy Âu Dương Dịch đến. Cuối cùng Âu Dương Thiên Nhiên cũng chỉ có thể tự mình đi dạo. Sau đó Âu Dương Thiên Nhiên ghé vào một quán cà phê yên tĩnh, tự gọi cho mình một ly trà sữa (tà tưa).
Không sai! Chính là một ly trà sữa. Bởi vì vết thương của cậu không thể uống cà phê, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên đành phải kêu một ly trà sữa, lại kèm theo chiếc bánh kem khi nãy. Đây là bữa trưa của Âu Dương Thiên Nhiên. Cũng may, quán cà phê này cho phép mang theo đồ ăn. Nhưng thật ra lại tiện nghi cho tên Âu Dương Dịch kia, dù sao thì bữa trưa của cậu ta cũng ăn ở một nhà hàng lớn.
Hiện tại là thời gian ăn cơm trưa, cho nên quán cà phê cũng không có bao nhiêu người. Âu Dương Thiên Nhiên lại ngồi ở một góc nhỏ của quán, có một vài cây cối che chắn, vì vậy rất ít người thấy được cũng rất ít người chú ý tới.
"Qua~~ nam thần của em... "
"Cái gì mà nam thần của em? Rõ ràng là nam thần của anh nha! Không ngờ buổi trưa còn chiếu lại. Nghe nói hai ngày nữa đã là đại kết cục, luyến tiếc quá đi à. "
"Đúng vậy! Em nói chứ, cô gái Kiều Tường Vy kia đúng là không có mắt nhìn, rõ ràng nam thần ưu tú như vậy, cô ấy lại cố tình luyến tiếc cái gì Đan Hướng Minh. Tên kia ngoài việc trong nhà có tiền, thật đúng là nhìn không ra có ưu điểm nào khác."
"Kỳ thật anh lại thấy như vậy rất tốt. Kiều Tường Vy căn bản không xứng với nam thần. Nam thần là đại gia. Nếu nam thần thực sự bị Kiều Tường Vi bắt cóc, chúng ta sẽ càng thương tâm hơn mà. Không đúng! Hiện tại phải kêu nam thần là Nhị thiếu."
"Anh nói cũng đúng. Có điều không biết bây giờ Nhị thiếu như thế nào rồi. Anh nói xem, hiện tại minh tinh mỗi ngày đều đăng một lần Weibo, mỗi ngày đều đổi mới động thái, tại sao Nhị thiếu của chúng ta lại khác biệt vậy? Một tuần mới đăng một lần Weibo, chờ đến nỗi lòng em đều gấp muốn chết."
-----
Hiện tại trêи tivi đang chiếu lại tập phim đêm qua của , trong quán cafe có rất nhiều thiếu niên nam nữ, mà cặp đôi ngồi cách vách bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên lại không hề cố kỵ tràn đầy hưng phấn thể hiện yêu thích của mình đối với Âu Dương Thiên Nhiên, khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên ngồi ở bên cạnh cảm thấy có chút quái dị. Vì sao à?
Nếu như hai người nữ biểu đạt yêu thích của mình đối với cậu, Âu Dương Thiên Nhiên đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ. Có điều trong này lại có một người nam, cậu ta không hề cố kỵ biểu đạt ra suy nghĩ của bản thân.
Hoa Quốc quả nhiên khác với Trung Quốc ở địa cầu, cái nhìn đối với đồng tính luyến ái đều rất cởi mở, khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên có chút không thích ứng. Bất đắc dĩ đành phải múc một miếng bánh kem nhét vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào mềm mại khiến Âu Dương Thiên Nhiên có chút thích ý mà híp híp mắt.
Hương vị quả thực giống như đúc trong trí nhớ!
"Tiểu Ngư! Em đi toilet một chút, anh nhìn túi xách giúp em."
Cô gái đứng lên, đem túi xách trong tay mình nhét vào ngực của chàng trai, sau đó đi về hướng toilet. Năm phút sau cô gái trở về, vô tình quét mắt nhìn về phía người khách ngồi cách vách bị một bồn hoa ngăn trở tầm mắt với bọn họ, đột nhiên ánh mắt của cô liền sáng lên.
Đẹp trai quá! Tuy rằng đang đội mũ và mang kính râm, không thể thấy rõ bộ dáng của cậu, nhưng thiếu niên đang ngồi sát cửa sổ ăn bánh kem lại có thể lập tức thu hút ánh mắt của cô gái.
Chàng trai tên Tiểu Ngư thấy bạn gái của mình sau khi đi vệ sinh ra lại ngây ngốc không chớp mắt đứng cách mình không xa, liền không tự chủ mà đi đến vỗ vỗ bả vai của cô nói.
"Tiểu Yến! Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây làm gì?"
Tiểu Yến lúc này mới hồi thần lại, sau đó vẻ mặt kϊƈɦ động mà nhìn Tiểu Ngư.
"Tiểu Ngư, anh xem, là đại soái ca đó. Anh nhìn dáng người, khí chất kia đi, quả thật là cực phẩm nha. Trời ạ! Bộ dáng ăn bánh kem của anh ấy cũng rất manh."
"Soái ca?"
Tiểu Ngư nhìn theo phương hướng Tiểu Yến chỉ, gật đầu. Thật đúng là một soái ca! Bất quá bộ dáng của soái ca này hình như có chút quen mắt.
"Đi! Tiểu Ngư, chúng ta qua đó ngồi đi."
Tiểu Yến kéo Tiểu Ngư về hướng mục tiêu.
"Cái này... hình như không tốt lắm."
Tiểu Ngư có chút do dự. Bạn gái này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mức mê trai.
"Có cái gì không tốt đâu? Dù sao chỗ đối diện anh ấy cũng đâu có người ngồi. Hơn nữa chúng ta cũng ngồi bên cạnh."
Nói xong Tiểu Yến liền kéo Tiểu Ngư đi đến trước bàn của Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Thiên Nhiên nói.
"Hello soái ca! Xin hỏi bọn em có thể ngồi đối diện được không?"
Âu Dương Thiên Nhiên có chút ngẩn người. Cậu quả thật không ngờ được hai fans nhỏ của mình vừa rồi còn nhiệt liệt thảo luận về cậu, cư nhiên lại lớn mật muốn ngồi đối diện với chính mình. Hơn nữa, hai người dường như không hề nhận ra được cậu.
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên dâng lên một ý nghĩ nhỏ. Cậu gật gật đầu hướng Tiểu Ngư và Tiểu Yến nói.
"Ngồi đi!"
"Cảm ơn soái ca. Anh quả thật là người tốt mà."
Tiểu Yến lôi kéo Tiểu Ngư không chút khách khí trực tiếp ngồi đối diện với Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó hướng người phục vụ cách đây không xa nói.
"Phục vụ! Cho thêm hai li trà sữa."
"Hi hi! Soái ca không ngờ anh cũng thích uống trà sữa. Quán cà phê này, các loại cà phê đều giống nhau, nhưng trà sữa lại rất ngon."
Tiểu Yến ngồi xuống xong, liền tìm đề tài cùng Âu Dương Thiên Nhiên nói chuyện phiếm.
Biết đối diện là hai người fans của chính mình, Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy rất vui, chẳng qua trêи mặt không thể hiện. Lại lần nữa gật đầu.
"Ừ! Rất ngon!"
"Ha ha! Soái ca, không biết vì cái gì, em tổng cảm thấy anh có chút quen mắt."
Lời này của Tiểu Yến quả thật không phải lời nói dối. Cô đúng là cảm thấy Âu Dương Thiên Nhiên ngồi ở đối diện có chút quen mắt. Nhưng có điều nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra đã gặp qua ở chỗ nào.
"Ừ! Tôi cũng có loại cảm giác này."
Tiểu Ngư đúng lúc phụ họa theo, sau đó nhịn không được liền hỏi Âu Dương Thiên Nhiên.
"Anh không phải là minh tinh nào đó đi?"
Đội mũ còn mang thêm kính râm, hình như rất có khả năng.
Con người chính là kỳ quái như vậy. Rõ ràng quả thật đã đã đoán ra, nhưng bản thân lại không chịu thừa nhận. Vì sao chứ? Đó là vì con người khi đối mặt với sự tình không có khả năng phát sinh, trong lòng đương nhiên sẽ cho ra phủ định. Cho nên, dù hai người này cảm thấy Âu Dương Thiên Nhiên rất quen thuộc, rất quen mắt, cũng sẽ không đem thần tượng mà bản thân vừa rồi thảo luận suy nghĩ đến. Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được gợi lên khóe miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Hai người thích Âu Dương Thiên Nhiên?"
"Qua~ Anh biết sao? Cũng phải ha! Em hiểu được. Khẳng định vừa rồi lúc chúng em thảo luận, đã bị anh nghe được đi. Không sai! Chúng em đều là fans của Nhị thiếu. Chẳng lẽ anh không cảm thấy là Nhị thiếu siêu cấp siêu cấp đẹp trai hay sao?"
Vừa nói đến thần tượng của mình, Tiểu Yến và Tiểu Ngư ngồi bên cạnh hai mắt đều tỏa ra ánh sáng.
"Khụ khụ! Ừ! Cũng không tệ lắm."
Âu Dương Thiên Nhiên làm bộ ho khan hai tiếng, liều mạng nghẹn. Không được! Tuyệt đối không thể cười ra tiếng. Đối với việc bản thân tỏ vẻ rằng mình rất tuấn tú, Âu Dương Thiên Nhiên không có bất luận tâm lý gánh nặng nào. Cũng đâu còn biện pháp khác. bởi vì cậu quả thật rất đẹp trai mà.
"Nếu có thể lấy được chữ ký của anh ấy thì tốt rồi."
Tiểu Yến khao khát nói.
Tiểu Ngư cũng nói.
"Tôi yêu cầu không cao. Nếu như có được ảnh chụp chung, như vậy càng tốt. Bất quá đáng tiếc, fan club của chúng tôi mới thành lập có hai ngày. Đại khái Nhị Thiếu cũng không biết được sự tồn tại của fan club đâu. Bất quá tôi tin tưởng, về sau chúng tôi nhất định có thể nhìn thấy được Nhị thiếu."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Nhất định có thể thấy! Gần đây số lượng fans càng ngày càng nhiều lên rồi."
Tiểu Yến khẳng định nói.
"Fans club của Nhị thiếu?"
Âu Dương Thiên Nhiên ngẩn người.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh có hứng thú gia nhập với tụi em không? Em lén nói cho anh biết nha, em và Tiểu Ngư như đều là là phó hội trưởng của fans club Nhị thiếu đó. Anh nếu như đồng ý gia nhập vào, em lập tức sẽ phê chuẩn cho anh. Về sau không chừng chúng ta có thể gặp được Nhị thiếu, còn có được chữ ký và ảnh chụp chung nữa."
Tiểu Yến hưng phấn nói. Nếu có thể lôi kéo được soái ca này nhập hội, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn gương mặt của soái ca rồi.
Âu Dương Thiên Nhiên thật sự không ngờ được có một ngày bản thân lại có được fan club của riêng mình. Hơn nữa ngồi đối diện với cậu, lại chính là hai người phó Hội trưởng của fan club.
Thế giới này quả thật rất nhỏ bé!
"Không cần! Cảm ơn! Tôi có thể cùng hai người chụp ảnh chung được hay không? hụp chung một tấm. Dùng điện thoại của hai người đi."
Âu Dương Thiên Nhiên vừa nói xong đã đứng lên.
"A?Cái này... Có thể chứ! Anh có khí chất như vậy, lại đẹp trai như vậy, em vừa rồi còn muốn chụp lén anh ấy chứ. Cùng soái ca chụp ảnh chung khó mà có được nha."
Tiểu Yến vui mừng nói. Tuy rằng cảm thấy Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên đề nghị cùng hai người các cô chụp ảnh chung có chút kỳ quái. Bất quá bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên là một đại soái ca cho nên cũng không thèm để ý. Ha ha! Nói gì thì nói, soái ca thật đúng là soái ca. Anh ấy cao ít nhất 1 mét 85 đi?
Tiểu Yến không có ý kiến, Tiểu Ngư tuy rằng cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nói gì. Cho nên Âu Dương Thiên Nhiên trực tiếp đứng ở phía sau hai người, sau đó Tiểu Yến cầm di động của mình, ba người cùng chụp chung một bức ảnh. Tiểu Yến thấy Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn mang kính râm và đội mũ, không thấy rõ được gương mặt, đang muốn nói với cậu có thể tháo phụ kiện ra hay không thì Âu Dương Thiên Nhiên lại đột nhiên lấy ra một chiếc bút ký tên từ trong túi của mình, sau đó lấy miếng giấy lót phía dưới chiếc bánh kem nhỏ, viết xuống một vài ký tự sự. Xong xuôi liền hướng Tiểu Ngư và Tiểu Yến nói.
"Nửa phần bánh kem này tặng cho hai người."
Nói xong liền trực tiếp rời đi, để lại Tiểu Ngư và Tiểu Yến không kịp phản ứng.
"Như vậy liền đi sao? Có điều tại sao lại muốn đưa chúng ta bánh kem? Còn nữa, anh ấy rốt cuộc có muốn gia nhập vào fan club của chúng ta hay không?"
Tiểu Yến vẻ mặt không hiểu được sau đó lại rối rắm.
Âu Dương Thiên Nhiên lưu lại tờ giấy với dòng chữ "Tặng cho Tiểu Yến và Tiểu Ngư", sau đó chính là là một chữ ký rất nghệ thuật. Tiểu Ngư nhìn nhìn đồ vật Âu Dương Thiên Nhiên để lại sau đó nói với Tiểu Yến.
"Tiểu Yến, em có cảm thấy soái ca vừa rồi hình như có chút quen mất không? Giống như đã gặp qua nơi nào rồi. Ngay cả chữ ký cũng có chút quen thuộc. Thực sự có cảm giác rất quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu."
Tiểu Yến cầm di động nhìn chăm chăm vào màn hình, không ngừng ấn tới ấn lui, không hề để ý mà nói.
"Đúng vậy! Bất quá, kệ anh ấy đi. Hôm nay được soái ca chụp ảnh chung, em trước tiên muốn đăng lên Weibo để cho các anh chị em bạn dì hâm mộ một chút. Đúng rồi, cũng chụp lại cái bánh kem đi. Ha ha! Soái ca thần bí chủ động yêu cầu chụp ảnh chung, sau đó tiêu sái rời đi. Tiêu đề này thế nào?"
Tài khoản Weibo của Tiểu Yến có tên là , là fan não tàn của Âu Dương Thiên Nhiên.
Sau khi soạn xong, Tiểu Yến liền đăng ảnh chụp lên. Đợi qua năm phút đồng hồ sau, liền nhìn thấy phía dưới một đống lớn comment.
Tiêu đề : "Soái Ca thần bí chủ động yêu cầu chụp ảnh chung, sau đó tiêu sái rời đi."
"Phó hội trưởng! Soái Ca kia hình như có chút quen mắt..."
"Đúng vậy, quả nhiên không chỉ một mình tui cảm thấy anh ấy quen mắt. Thật sự hình như đã gặp ở đâu rồi..."
"Mang kính râm còn đội ngũ... từ từ đã...a a a! Phó hội trưởng! Bốn con mắt của chị đều không đủ dùng sao? Soái Ca thần bí kia chính là Nhị thiếu mà..."
"Nhị thiếu? Để tôi xem! Chời má! Đúng thật! rời đất ơi! Kia quả thật là Nhị thiếu! Cho dù là mang thêm kính râm và mũ, cũng không thể che giấu được nhan sắc tuyệt trần của anh ấy. Không ngờ Nhị thiếu lại đề nghị chụp ảnh chung, còn để lại bánh kem!!!!"
"Thật đúng là Nhị thiếu! Đúng là nhị thiếu rồi! Chủ nhà, cô nói xem, cô rốt cuộc đã gặp vận c** chó gì vậy chứ? Không ngờ lại gặp được Nhị thiếu..."
"Chụp ảnh chung đó, là chụp ảnh chung đó a. Phó hội trưởng! Không ngờ chị lại có thể cùng Nhị thiếu chụp ảnh chung, sao lại không kêu bọn em?"
"Rõ ràng thần tượng của mình đang ở bên cạnh, mà bản thân lại không nhận ra được. Phó hội trưởng! Không thể không nói, chị nên đi thay mắt kính rồi."
"Cái gì mà thay đổi mắt kính chứ, tui thấy nên đổi mắt luôn rồi. Chời má! Gần bên cạnh như vậy cũng không nhận ra sao? Trời đất! Không ngờ Nhị thiếu lại ký tên lên miếng giấy lót bánh kem, đó là bánh kem mà Nhị thiếu đã ăn qua, mọi người không cần tranh đoạt, bánh kem là của tui. Tui ra giá một ngàn đổi lấy chiếc bánh kem kia. Đưa cho tui đi, tui muốn lưu trữ."
"Lầu trêи tránh qua một bên, hai ngàn, bánh kem là của tui."
"Đều cút hết đi. Đừng cho rằng tui không biết mấy người nhìn trúng chứ ký của Nhị thiếu. Trăm phần trăm, bánh kem và chữ ký của Nhị thiếu, đều là của tui."
-----
Nhìn thấy những bình luận phía dưới, trà sữa trong miệng của Tiểu Yến đều muốn phun ra ngoài, sau đó cô kéo kéo Tiểu Ngư, kϊƈɦ động đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Tiểu... Tiểu Ngư... Người vừa rồi... soái ca vừa rồi..."
"Người vừa rồi làm sao? Tiểu Yến! Em nói rõ ràng xem."
Trong lòng Tiểu Ngư có chút kỳ quái, bản thân đang nghĩ xem rốt cuộc việc gì lại có thể khiến cho bạn gái của mình kϊƈɦ động đến như vậy. Kết quả Tiểu Yến Vừa nói xong liền khiến hắn trực tiếp choáng
váng.
"Người vừa rồi chính là Nhị thiếu! Anh ấy là Nhị thiếu, Âu Dương Thiên Nhiên..."
"Cái gì?"
-----
Những chuyện xảy ra sau đó trong quán cafe Âu Dương Thiên Nhiên đều không biết, có điều cũng không gây trở ngại cho tâm tình đang tốt của cậu. Nhớ đến bộ dáng hai fans ngốc ngốc vừa rồi, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được liền bật cười. Chẳng qua, khi cậu được Âu Dương Dịch sốt ruột tìm được, hơn nữa Âu Dương Dịch còn nói cho cậu một tin tức không tốt lắm, toàn bộ tâm tình đang tốt lên của cậu đều biến mất.
-----
Editor :
Hồi tối tui mơ có người hối truyện tui @@! Nên tui thức dậy liền đi edit. Ư ư!