Tác giả : Đình Băng
Trans : Rin_026
Edit : Miu
Cậu ấy sao có thể làm được?
Hôm nay mọi người trong đoàn phim vô cùng khác thường. Bọn họ nhìn Âu Dương Thiên Nhiên đang ngồi nghỉ ngơi một bên, trong lòng vạn phần khϊế͙p͙ sợ.
Không ngờ Âu Dương Thiên Nhiên ngay lúc nhập diễn lại có thể áp chế ảnh đế quốc tế Lăng Ảnh Liệt. Hơn nữa, ở cảnh diễn cuối cùng, cậu cư nhiên còn khiến ảnh đế quốc tế Lăng Ảnh Liệt mắc phải sai lầm, liên tục bị Nghiêm Khoan hô cắt. Quả thực làm bọn họ cảm thấy mình đã gặp được người ngoài hành tinh.
Mà chính bản thân Lăng Ảnh Liệt, dường như cũng vô cùng kinh ngạc. Đã bao nhiêu năm rồi, anh tiến vào giới giải trí đến nay đã mười năm. Ngoại trừ trường hợp lúc nãy, thì từ trước đến nay kỹ thuật diễn của anh vẫn luôn tiến bộ, thẳng cho đến khi lấy được cúp ảnh đế, lấy được danh hiệu ảnh đế quốc tế, cũng không có bất kì diễn viên nào từ trong nước đến ngoài nước vượt qua được kỹ thuật diễn của anh. Đến hôm nay, có một người khiến anh không khỏi kinh ngạc thật sâu.
Âu Dương Thiên Nhiên thực sự làm được. Tuy rằng Lăng Ảnh Liệt không biết vì sao kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên ngày hôm nay lại đột ngột tăng lên nhiều đến như vậy, nhưng sự thật vẫn chính là sự thật. Thua chính là thua.
Tại cảnh diễn cuối cùng, ngón tay Âu Dương Thiên Nhiên nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt của Lăng Ảnh Liệt hiện đang nằm trong nhà xác, người bác sĩ vẫn luôn mang theo nụ cười ôn nhu, vẫn luôn là người bác sĩ thiên sứ trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Biểu tình thươngtâm của cậu đột nhiên cứng đờ, giây tiếp theo, đường cong bên khoé miệng đột ngột giương lên cao. Khí chất ôn nhu kễ độ ban đầu từ lúc này bắt đầu trở nên tà ác.
Cậu cười, cưới đến vô cùng tà ác, cười đến cả gian phòng lạnh lại càng lạnh. Cậu kề sát vào tai Lăng Ảnh Liệ, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang lên quanh quẩn toàn bộ nhà xác âm u.
"Cậu cứ yên tâm mà ra đi. Tôi sẽ giúp cậu báo thù. Yên tâm đi! Bọn họ, một người cũng không thể chạy thoát đâu...."
Ngay tại lúc này, biểu tình của Âu Dương Thiên Nhiên trở nên vặn vẹo, âm thanh của cậu trầm thấp lạnh lẽo. Ở nơi ánh sáng không chiếu tới được này, cậu giống như là ma quỷ giáng thế, chuẩn bị đi săn những tế phẩm của mình.
Ngay cả Lăng Ảnh Liệt đang nhắm mắt vẫn có thể nhận ra được ác ý trong lời nói của Âu Dương Thiên Nhiên, càng không cần phải nói đến những người bên ngoài đã quan sát toàn bộ quá trình vừa rồi. Nghiêm Khoan ở trước màn ảnh kϊƈɦ động đến nỗi cả người run rẩy, đi đến cạnh Âu Dương Thiên Nhiên.
"Chính là như thế! Chính là như thế! Đây chính là Lý Chiếu Dương mà tôi nghĩ, chân chân chính chính là Lý Chiếu Dương."
Trong toàn bộ kịch bản, cảnh diễn này chính là cảnh quan trọng nhất. Bởi vì lúc này cậu Đào qua đời, nên đã khiến Lý Chiếu Dương thoắt cái thay đổi, trở thành một người tồn tại hai tính cách song song trái ngược, một cái là thiên sứ, còn một cái chính là ác quỷ địa ngục.
"Rất tốt! Vô cùng tốt. Âu Dương! Cậu thực sự rất giỏi..."
Nghiêm Khoan kinh hỉ đến nỗi kinh hoàng, không chút nào keo kiệt mà khen ngợi Âu Dương Thiên Nhiên hết lời. Quá hoàn mỹ! Cảnh diễn vừa rồi của Âu Dương Thiên Nhiên quá hoàn mỹ. Nghiêm Khoan dám dùng đầu của mình để đảm bả, lấy kỹ thuật diễn vừa rồi của Âu Dương Thiên Nhiên, tuyệt đối đã có thể vượt qua Lăng Ảnh Liệt. Tên nhóc này làm sao lại có thể chứ?
Lăng Ảnh Liệt nằm ở trêи giường, ngay lúc Nghiêm Khoan hô "cắt" lập tức mở mắt. Sau đó, anh đi đến phía sau Nghiêm Khoan, xem lại cảnh quay vừa rồi. Gương mặt không có bất kì biểu tình nào ngay tại lúc xem xong cảnh quay, cư nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt hướng về phía Âu Dương Thiên Nhiên.
Giống như là mảnh băng ngàn năm đột nhiên tan chảy, trong cái rét lạnh thấu xương ngoài dự kiến mang theo ấm áp khó tả. Đôi mắt trời sinh đẹp đẽ tựa hồ mang theo vô vàn tinh quang.
Âu Dương Thiên Nhiên không thể không thừa nhận, bản thân đã bị kinh diễm rồi. Thì ra, gia hoả Lăng Ảnh Liệt này khi cười lên lại có thể đẹp đến như vậy. Đương nhiên, một màn này cũng bị Chu Tử Bân vừa mới đến đoàn phim nhìn thấy được, hắn thấy ảnh đế quốc tế Lăng Ảnh Liệt cư nhiên lại tươi cười với Âu Dương Thiên Nhiên.
Nô nô! Một người đàn ông tươi cười thôi mà, sao lại có thể khiến mình kinh diễm được chứ? Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy bản thân hình như đã suy nghĩ nhiều rồi, lắc lắc đầu. Lăng Ảnh Liệt là nam, cậu sao lại có thể thấy anh ta cười đẹp như vậy được, có lẽ tại từ lúc biết Lăng Ảnh Liệt đến nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh ta cười cho nên mới cảm thấy anh ta cười rất đẹp đi. Ừ! Nhất định là vậy.
Boss nhà mình cư nhiên lại cười? Phạm Hợp thân là một người đại diện, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Lăng Ảnh Liệt cười đến sáng lạn như vậy. Mà đó cũng đâu hẳn là cười, kỳ thật chỉ là hơi hơi cong khoé miệng thôi ha. Có điều, đây đã là điều khó có được rồi. Phải biết là, trừ lúc diễn ra, thì gương mặt của Lăng Ảnh Liệt đều vô biểu tình. Bộ dáng của boss vẫn luôn là một cục băng di động, có lúc nào thấy boss cười vui vẻ đến như vậy đâu. Hơn nữa còn là cười với Âu Dương Thiên Nhiên. Việc gì lại có thể khiến boss nhà mình cười vui vẻ như vậy?
Cảnh quay này vừa kết thúc, Tiểu Mai và Lâm Giai Giai iền nhịn không được mà chạy đến trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên,. Sau đó hai người đồng loạt nở nụ cười, vẻ mặt đầy hoa si, đầy ngưỡng mộ mà nói.
"Nhị thiếu! Em vừa rồi diễn tốt quá đi à. Thật sự rất rất rất là tốt luôn. Đến nỗi da gà của chị nổi đầy lên rồi nè."
"Đúng đó đúng đó! Tôi vừa rồi cũng nhịn không được mà rùng mình vài cái luôn. Giống như tôi thật sự thấy được Lý Chiếu Dương đầy tà ác vậy đó. Ngay cả Nghiêm đạo cũng không thể không khen Nhị thiếu. Không biết đây có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng mà tôi tổng ảm giác kỹ thuật diễn hôm nay của Nhị thiếu hình như còn cao hơn đế vương Lăng Ảnh Liệt."
"Đúng đúng! Chị cũng cảm thấy như vậy."
"À! Vừa rồi tôi còn thấy Lăng ảnh đế cười với Nhị thiếu nữa. Đây không phải đại biểu rằng, anh ấy cũng tán thành kỹ thuật diễn của Nhị thiếu hay sao?"
"Có khả năng nha! Còn nữa, Lăng ảnh đế cười rộ lên thật sự là đẹp kinh thiên luôn. Ai da, đương nhiên là vẫn không bằng nhị thiếu của chúng ta rồi."
-----
Nghe hai fans nhỏ Tiểu Mai và Lâm Giai Giai của mình đầy vẻ sùng bái , Âu Dương Thiên Nhiên liền nhợt nhạt nở nụ cười, nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu cả hai cô gái.
"Hai người hôm nay có chuyện gì gạt em đúng không?"
Ban đầu, cậu quả thực không phát hiện ra điều gì, nhưng càng về sau, Âu Dương Thiên Nhiên liền nhận ra cả hai có điều khác thường. Không, đúng hơn phải là ba người, đương nhiên gồm có cả Hạ Tuấn Quân.
"Không có không có! Tuyệt đối không có đâu. Nhị thiếu, em cười lên đẹp mắt quá đi mất, còn đẹp hơn cả Lăng ảnh đế nữa."
Ánh mắt Tiểu Mai hiện lên tia chột dạ, sau đó lập tức ra vẻ trấ định lại mà lắc lắc cái đầu nhỏ, vẻ mặt đầy hoa si nhìn Âu Dương Thiên Nhiên. Xoa đầu, Nhị thiếu dùng động tác và biểu tình ôn nhu như vậy mà xoa đầu mình đó. Tiểu Mai cảm giác bản thân hạnh phúc del tả được.
"Đồng ý! Nhị thiếu! Cậu nên cười nhiều hơn đi."
Nhị thiếu cười rộ lên sao có thể đẹp trai như vậy chứ? Biểu tình sủng nịch kia, khiến Lâm Giai Giai cảm giác tâm của mình đều tan chảy ra. Giống như chỉ cần một giây nữa cô đã tan chảy trong bàn tay của Nhị thiếu rồi.
Hạ Tuấn Quân đứng một bên nhìn Tiểu Mai và Lâm Giai Giai lại bắt đầu lộ ra biểu tình hoa si, sau đó hắn lại nhìn sang Nhị thiếu nhà mình, nhịn không được lắc lắc đầu. Thủ đoạn thu thập gái nhà lành của Nhị thiếu càng ngày càng thuần thục rồi.
Cảnh diễn của hôm nay đều đã hoàn thành, Âu Dương Thiên Nhiên vừa mới tẩy trang xong, vừa đi ra cửa, liền nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt đứng trước mặt, hai tay đút túi quần, nhìn qua liền biết anh đang đợi người khác.
"Có chuyện gì sao?"
Trong phòng hoá trang, ngoại trừ Âu Dương Thiên Nhiên ra thì còn có chuyên viên trang điểm. Lấy tính cách của Lăng Ảnh Liệt, đương nhiên không thể nào đứng đợi chuyên viên trang điểm được. Nếu Lăng Ảnh Liệt không đợi chuyên viên trang điểm, thì cũng chỉ còn lại Âu Dương Thiên Nhiên. Hơn nữa, lúc quay xong cảnh diễn cuối cùng, Lăng Ảnh Liệt không thể hiểu mà nở nụ cười với cậu. Cho nên Âu Dương Thiên Nhiên rất khẳng định, người mà Lăng Ảnh Liệt đợi chính là mình.
"Chúng ta nói chuyện."
Nói xong, Lăng Ảnh Liệt liền trực tiếp xoay người rời đi, bóng dáng cao lớn kia khiến Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy có chút không thể hiểu được.
"Nhị thiếu...."
Hạ Tuấn Quân cầm di động, đang muốn kêu Âu Dương Thiên Nhiên nghe điện thoại, không ngờ lại nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên đi theo Lăng Ảnh Liệt, biến mất ở chỗ rẽ, có chút nghi hoặc nói.
"Kỳ quái! Đó không phải là Lăng Ảnh Liệt sao? Nhị thiếu đi theo Lăng Ảnh Liệt làm gì vậy?"
"Yên tâm đi! Lăng đại ảnh đế của chúng tôi sẽ không làm gì Nhị thiếu của các người đâu."
Một bàn tay vô cùng tự nhiên vỗ lên vai của Hạ Tuấn Quân, gương mặt đang cười hì hì của Phạm Hợp xuất hiện trước mặt Hạ Tuấn Quân.
"Thế nào? Tiểu Quân Quân! Chúng ta nói chuyện được không?"
"Ai muốn nói chuyện cùng với anh? Chúng ta không có gì để nói cả."
Vẻ mặt đang nghi hoặc ban đầu của Hạ Tuấn Quân sau khi nhìn thấy được gương mặt quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn của Phạm Hợp lập tức trở nên âm trầm xuống. Hắn ném cánh tay của Phạm Hợp trêи vai mình ra, thanh âm lạnh lùng nói.
"Chúng ta đã nói rồi, gặp lại thì chính là người xa lạ. Phạm Hợp! Tôi đã làm được! Tôi hy vọng anh cũng làm được."
Nhìn bóng dáng rời đi của Hạ Tuấn Quân, Phạm Hợp đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng trêи gương mặt mình, mặt kính phản chiếu ra một ánh sáng sâu thẳm, nụ cười cợt nhã ban đầu đột nhiên thu lại, Phạm Hợp tự mình lẩm bẩm.
"Người xa lạ sao? Anh đã đồng ý đâu?"
Ở một bên khác, Âu Dương Thiên Nhiên đi theo phía sau Lăng Ảnh Liệt mang một bụng nghi vấn. Tên Lăng Ảnh Liệt này thần thần bí bí chờ mình, rốt cuộc là có chuyện gì?
Âu Dương Thiên Nhiên đang suy nghĩ sự tình có thể diễn ra, không hề chú ý Lăng Ảnh Liệt đi phía trước đột nhiên ngừng lại, thiếu chút nữa cậu đã đụng vào lưng Lăng Ảnh Liệt. Cũng may là kịp thu hồi bước chân.
"Lúc trước, cậu vẫn luôn che giấu kĩ thuật diễn của mình?"
Lăng Ảnh Liệt xoay người, thật sâu liếc mắt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, mở miệng.
"Không có."
Thì ra là hỏi cái này, Âu Dương Thiên Nhiên liền thoải mái giải thích.
"Cảnh diễn hôm nay, tôi đã luyện tập rất nhiều lần."
Thời gian sử dụng kỹ năng diễn xuất thần cấp đã được cậu dùng hết, sau đó cho dù cậu cố thế nào cũng không dùng được nữa. Âu Dương Thiên Nhiên cũng biết, kỹ thuật diễn hôm nay của cậu đột nhiên tăng cao như vậy, so với hôm qua quá khác biệt nhất định sẽ khiến cho Lăng Ảnh Liệt sinh ra nghi ngờ. Nhưng cậu đương nhiên không thể nói ra sự thật được, nhưng cậu cũng không muốn nói dối, cho nên liền đưa ra một câu trả lời như vậy. Cảnh diễn của hôm nay, cậu quả thực đã tập luyện rất nhiều lần. À mấy cảnh diễn khác cũng tập rất nhiều luôn.
"Là quen tay hay việc?"
Lăng Ảnh Liệt dường như có điều suy tư mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn giữ bộ dáng vô cùng thản nhiên, ánh mắt cũng không hiện lên bất kì cảm xúc khác thường nào. Mặc kệ điều Âu Dương Thiên Nhiên nói có phải sự thật hay là cậu đang có điều giấu diếm, thì đối với Lăng Ảnh Liệt mà nói, điều anh để ý không phải là việc này. Mà là sự kinh diễm do Âu Dương Thiên Nhiên đem lại cho anh.
"Cậu rất thích hợp với một nhân vật."
Lăng Ảnh Liệt đột nhiên chuyển đề tài.
"Là ai?"
Âu Dương Thiên Nhiên lộ ra nghi hoặc.
Lăng Ảnh Liệt không trả lời Âu Dương Thiên Nhiên, tiếp tục nói.
"Nhưng mà, vẫn chưa đủ. Nếu như chỉ trong chốc lát thì vẫn chưa đủ. Cậu nhất định phải duy trì được kỹ thuật diễn hôm nay lâu dài."
Lăng Ảnh Liệt giống như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn ngây ngốc, căn bản không biết Lăng Ảnh Liệt đang nói về cái gì cả, cảm giác cậu không thể nào theo kịp tiết tấu của Lăng Ảnh Liệt.
"Trưởng thành nhanh một chút."
Sau khi nói xong, Lăng Ảnh Liệt thật sâu mà nhìn vào mắt Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó bước qua cạnh người Âu Dương Thiên Nhiên, rời đi.
Cái gì vại? Âu Dương Thiên Nhiên vẻ mặt đầy khó hiểu mà nhìn bóng lưng của Lăng Ảnh Liệt. Kêu cậu tới đây, chính là để nói mấy câu khó hiểu thế này sao? Âu Dương Thiên Nhiên không ngốc, cho nên đứng tại chỗ một lúc sau, cậu đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Lăng Ảnh Liệt.
Ý của anh ấy là, cậu thích hợp với một nhân vật, nhưng phải đợi cậu trưởng thành hơn chút nữa. Có thể hiểu là, Lăng Ảnh Liệt muốn cậu sắm vai một nhân vật nào đó, nhưng rồi lại cảm thấy kỹ thuật diễn hiện tại của cậu không đủ. Cho nên bảo cậu nhanh chóng trưởng thành để được sự tán thành của Lăng Ảnh Liệt?
Hẳn là ý tứ này đi ha!?
Âu Dương Thiên Nhiên sờ sờ cằm, gật gật đầu, cảm thấy bản thân hẳn là đoán gần hết ý tứ của Lăng Ảnh Liệt rồi. Đột nhiên, cậu nhớ đến cái gì.
Chời đựu! Như vậy không phải là Lăng Ảnh Liệt vẫn chưa tán thành kỹ thuật diễn của cậu hay sao? Thế nhiệm vụ của cậu không phải sẽ không hoàn thành được rồi sao? Âu Dương Thiên Nhiên vừa nghĩ đến đây, liền nghe âm thanh của hệ thống vang lên.
"Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Khen tặng 300 điểm giá trị sinh mệnh, một chiếc rương thần bí. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
Hoàn thành? Cư nhiên lại hoàn thành nhiệm vụ?
Âu Dương Thiên Nhiên có chút không dám tin tưởng, Lăng Ảnh Liêt lại tán thành kỹ thuật diễn của mình.
Đúng rồi! Kỹ thuật diễn thần cấp làm sao có thể không được tán thành? Nếu anh ta không tán thành mà nói, thì đã không nói với cậu mấy lời lúc nãy rồi.
Ngẫm lại thì, lúc Lăng Ảnh Liệt bắt đầu hỏi câu đầu tiên, hẳn là muốn hỏi cậu có phải đã thực sự đạt được tiêu chuẩn của kỹ thuật diễn thần cấp hay không đi? Lúc biết được cậu chỉ là nhất thời nâng cao kỹ thuật diễn, mới nói ra những câu kia để cậu phải nhanh chóng trưởng thành.
Lăng Ảnh Liệt hy vọng, cậu sẽ nhanh chóng đạt được kỹ năng diễn xuất thần cấp hay sao? Muốn cậu ổn định kỹ năng diễn xuất thần cấp sao?
-----
Editor :
Thông báo chương 52 hai ảnh mới chính thức nhe. :3 10 chương nữa!
Chương này tặng TruyenHD