Nhấc áo lên, quả nhiên phát hiện một bạch miêu cuộn thành một đoàn phía dưới, tựa hồ đang ngủ cảm thấy áo bị cầm đi, bạch miêu lập tức vươn móng vuốt muốn cào người tính lấy áo đi, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại mà dừng động tác, ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lục Diêu mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm mình.
Lục Diêu chỉ thấy con mèo vừa rồi còn rất có khí thế lập tức ỉu xìu, như là làm chuyện xấu bị bắt gặp, quy củ ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn Lục Diêu không dám có động tác.
Đừng nói hắn vốn không sinh khí, cho dù thật sự có gì không thích, thấy thái độ nhận sai đoan chính như vậy, giận cũng sẽ tiêu đi không sai biệt lắm.
“Nếu lạnh có thể chui vào trong chăn, ta cho phép.” Nói, Lục Diêu cầm lấy cái chuông vừa mua, cúi lưng động tác nhẹ nhàng đeo lên cổ bạch miêu.
“Miao?” Bạch miêu vươn móng vuốt gẩy gẩy tiểu chuông trên cổ, phát ra tiếng vang thanh thúy, tựa hồ mới hiểu được đây là lễ vật Lục Diêu cho nó, mắt mèo màu ngân bạch nhất thời tỏa sáng, lập tức nhảy vào lòng Lục Diêu.
Hiểm hiểm tiếp được bạch miêu nhảy dựng lên, Lục Diêu ngồi lên giường, tùy tay gãi gãi lông tơ trên cổ bạch miêu, nói,“Gặp được chủ nhân ngươi, thưởng thức thực độc đáo, đến nuôi sủng vật bộ dạng cũng tương tự mình.” Nói đến một nửa, Lục Diêu hít ngửi hương vị trong không khí, “Hình như có mùi hương gì đó? Ảo giác sao?”
Nhìn quanh bốn phía, đích xác không có gì phát ra hương vị, đại khái là mình lỗi giác đi.
Lục Diêu không chú ý tới là, bạch miêu trong lòng hắn vào lúc hắn phát ra nghi hoặc, đã sợ tới mức lông mao toàn thân đều sắp nổ tung.
Ngáp một cái, Lục Diêu lười thay áo ngủ, dù sao độ ấm trong phòng cũng không thấp, liền dứt khoát thể nghiệm ngủ nude một phen. Nằm vào trong chăn, bạch miêu nhận được lễ vật tựa hồ còn hưng phấn chưa thể bình tĩnh lại, sát lại liếm mặt Lục Diêu, thường thường liếm môi một chút, Lục Diêu vốn không để ý nó, nhưng nếu không ngăn cản nó sẽ càng liếm càng hưng phấn.
“Dừng lại, ngủ.”
Bạch miêu ỉu xìu ngừng lại, tiến vào trong chăn cuộn tròn trong ngực Lục Diêu, Lục Diêu nghĩ nghĩ, lại cầm lấy móng vuốt của bạch miêu, lúc này mới nhắm mắt lại, không lâu liền nặng nề ngủ.
Lần này Lục Diêu không tiếp tục nhàn hạ ở nhà, mà tám giờ rời giường, nếm điểm tâm xong liền đi ra ngoài, dù sao nơi nơi đều có người, hắn cũng không lo lắng đi lạc không thể về.
Một mình một người ôm bạch miêu, nhàn nhã đi lại trên con đường khắp nơi đều có bạch sắc, Lục Diêu đã lâu chưa làm cái việc vô nghĩa này, nếu không tính mấy lần bị Thường Dục mạnh mẽ tha ra ngoài. Lúc này mới đi một buổi sáng, Lục Diêu liền cảm thấy mình quả thực là ngu ngốc, ở trong nhà không có phát sinh ngoài ý muốn, không có nghĩa là đi ra ngoài liền gặp được.
Trong lòng ảo não một chút vì chỉ số thông minh của mình cũng bắt đầu bị kéo thấp, Lục Diêu dừng cước bộ, quyết định dẹp đường hồi phủ, vừa xoay người, liền đụng phải một đôi đồng tử thiển lam sắc ở cự ly gần.
Lục Diêu phản xạ có điều kiện một bàn tay đánh lên –cự ly này dùng nắm đấm thì không thuận tay.
Người nọ hiển nhiên không nghĩ tới Lục Diêu sẽ có phản ứng này, trở tay không kịp vừa vặn bị đánh, Lục Diêu một điểm cũng không áy náy lui về phía sau vài bước, mắt lạnh nhìn người nọ ăn đau đến che bên mặt bị đánh.
Giống như những gương mặt góc cạnh của người phương Tây mà mấy ngày này đã nhìn quen, sợi tóc vàng nhợt nhạt, tự nhiên rủ xuống, đôi mắt đào hoa tựa hồ lúc nào cũng mang theo ý cười, chẳng qua gương mặt tuấn mỹ kia giờ phút này có điểm vặn vẹo.
“Tê…… Ngươi cũng quá ác đi, cho dù ngươi là tình nhân của An Duy Tư thì cũng không cần kiêu ngạo như vậy đi?”
Là người quen của An Duy Tư thượng tướng, tính cách khỏi cần hi vọng, đầu óc phỏng chừng cũng không sử dụng được. Lục Diêu nhanh chóng cho ra kết luận.
“Ta cho rằng đây là bản năng phòng vệ bình thường, hơn nữa ta không phải tình nhân của An Duy Tư thượng tướng.”
Đối phương rõ ràng không tin, xem xét qua lại giữa Lục Diêu cùng bạch miêu trong lòng, bĩu môi, “Không phải tình nhân, vậy tiểu tử kia có thể cho ngươi dưỡng – mèo của hắn? Còn nghe lời như vậy?”
Bạch miêu vẫn an ổn được Lục Diêu ôm trong ngực ngẩng đầu, trừng mắt mèo, như là tùy thời muốn nhào lên cào người này đầy mặt huyết.
Lục Diêu trấn an sờ sờ đầu bạch miêu, “Nó là ta nhặt được, An Duy Tư thượng tướng tạm thời gặp bất tiện nên để ta tạm thời nuôi, vẫn luôn thực nghe lời.”
Bạch miêu ngẩng đầu làm nam tử thấy rõ cái chuông trên cổ bạch miêu, nhất thời liền phụt bật cười, “Ha ha ha ha…… Chuông? Còn nói không phải tình nhân, khẳng định là An Duy Tư dặn nó phải ngoan ngoãn, bằng không chỉ cái chuông thôi đã đủ cắn chết ngươi!” Nói, nam tử tựa hồ cảm giác bạch miêu đeo chuông là chuyện cực kỳ mới mẻ, cười đến không thể đứng thẳng.
“Hiển nhiên tư duy cùng trí lực của ngài có chút khiếm khuyết, như vậy ta cũng nói thẳng, ta cùng An Duy Tư thượng tướng không thân, hơn nữa ngài đến giờ còn chưa xưng tên.”
Nam tử sửng sốt, tựa hồ mới nghĩ đến mình còn chưa tự giới thiệu, vì thế thần sắc đứng đắn, nói, “Xin lỗi xin lỗi, không cẩn thận quên, ta là Grant Crisp, là huynh trưởng tên tiểu tử An Duy Tư kia. Ta biết ngươi tên là Lục Diêu, cho nên không cần giới thiệu lại –”
“……” Lục Diêu quyết định thu hồi cái câu ‘nơi nơi chạy loại cũng vô dụng’ lúc nãy, có lẽ hắn hẳn nên khích lệ việc người này chủ động phối hợp một chút, “Muốn tới chỗ ta ngồi một chút không?”
Đối với sự chuyển biến thái độ của Lục Diêu, Grant có điểm sững sờ, không rõ người vừa rồi còn nói không nể mặt như vậy thế nào bỗng nhiên chuyển thành khách khí, “Ách, được thì được, có điều sao lại đột nhiên như vậy?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy biến thái chân thật, có điểm tò mò.”
“……” Gã thu hồi câu nói phía trước.
Grant đi cùng Lục Diêu, đồng thời cảm giác người này thật kỳ quái, cư nhiên dám ngay mặt nói gã là biến thái, cho dù bản thân Grant một chút cũng không để ý người khác nghị luận, nhưng vẫn không ai dám ở trước mặt gã quang minh chính đại gọi gã là biến thái như vậy.
Người này có chút thú vị, không hổ là người An Duy Tư coi trọng, ngay cả bản thân có chút kiềm chế không nổi.
“Ngươi với An Duy Tư thật sự không phải loại quan hệ này? Không cần thẹn thùng nha, nói thực ta cũng sẽ không cười nhạo các ngươi!”
“Chúng ta đến nay chỉ gặp mặt một lần, chẳng lẽ ngươi sẽ dùng thân phận tình nhân mà ở chung với người gặp mặt lần đầu?” Lục Diêu không dấu vết nhíu mi, người này có bệnh gì vậy, cảm thấy hứng thú với đời sống tình cảm của đệ đệ nhà mình?
“Đương nhiên sẽ không, chỉ là hỏi một chút mà thôi nha……” Grant sờ sờ mũi, hiếm khi gã cho rằng đệ đệ bảo thủ không được ái mộ nhà mình rốt cuộc nghênh đón mùa xuân, tuy rằng tình cảm huynh đệ bọn họ không được tốt lắm, nhưng gã vẫn thực hứng thú với người có thể khơi mào nhiệt tình của An Duy Tư, xem ra An Duy Tư ngay cả để ý người ta cũng không biết theo đuổi thế nào.
Vào cửa, Lục Diêu cúi đầu, thấy ở cửa không có đặt đôi dép lê mình quen đi, theo bản năng nhíu mày, hắn quên trước khi mình ra khỏi phòng thì không đi dép lê, cho nên dép bây giờ vẫn còn ở trong phòng ngủ.
Lục Diêu đang định tùy tiện lấy một đôi đi tạm, bạch miêu bỗng nhiên nhảy xuống đất, chạy vào phòng ngủ, rất nhanh liền ngậm một đôi dép lê đi ra, dép lê lớn hơn tiểu thân mình nhiều nhìn có vẻ tương đối gian nan, cũng không phải dép quá nặng, mà vì dép ngăn trở tầm nhìn phía trước. Rốt cuộc chạy đến trước mặt Lục Diêu buông dép lê, bạch miêu ngẩng đầu nhìn Lục Diêu, hiển nhiên đang cầu khen ngợi.
Biểu hiện khả ái như vậy ngay cả Lục Diêu cũng nhịn không được lộ ra mỉm cười, cúi lưng ôm lấy bạch miêu, ở trên tiểu đầu lông xù nhẹ nhàng hôn một cái, “Cám ơn.”
Grant liếc mắt nhìn bạch miêu choáng vựng hồ hồ, âm thầm oán hận đừng có cái vẻ không tiền đồ ấy được không, tuy rằng gã cũng phải thừa nhận nam nhân thủy chung không có cảm xúc gì này bỗng nhiên ôn nhu lên, đích xác tương đối mê người.
Nhìn quét một vòng phòng ở, Grant nghi hoặc hỏi, “Ngươi không phải nhạc công sao? Sao không có nhạc khí?”
“Không phải thời gian làm việc, không cần đàn.”
Kiểu nói chuyện này không ổn lắm thì phải, mình đang muốn theo đuổi người này, vậy hẳn nên cố gắng nhiều một ít đi?
Đời này chưa từng theo đuổi người nào Lục Diêu nghẹn họng một lát, xoay người cầm một tờ giấy trên bàn, quay lưng về phía ánh mắt tò mò của Grant, ngón tay nhanh chóng hoạt động, đại khái vài phút sau, mới một lần nữa quay lại, hướng về Grant xòe lòng bàn tay là một đóa hoa hồng giấy tinh xảo.
Vì cái gì mình lại biết gấp thứ này? Lục Diêu không nhớ gì cả, hình như là trước kia có người từng dạy mình đi.
Không khí lúc ấy liền cô đọng!
Grant đứng hình nửa ngày, mới hiểu được đây là đưa cho mình, vừa định đưa tay tiếp nhận, một tiểu tiểu bóng trắng bỗng nhiên nhảy lên, hung hăng cào lên bàn tay đang vươn ra của Grant, đoạt đi hoa hồng.
Cái này đến Lục Diêu cũng sửng sốt, nhìn nhìn Grant bị ăn đau, lại nhìn nhìn bạch miêu tạc mao, có điểm không biết làm sao.
“Xin lỗi, chờ một chút.” Rốt cuộc nhớ tới mình hiện tại hẳn nên đi tìm thứ gì xử lý vết thương, Lục Diêu xoay người rời khỏi phòng khách, tìm trong ngăn tủ đặt dược phẩm nửa ngày, lại chỉ thuốc trị cảm mạo phát sốt linh tinh, trị ngoại thương một thứ cũng không có.
Chỉ có thể giúp Grant làm tiêu độc đơn giản, mà máu còn chưa ngừng, Lục Diêu nghĩ nghĩ, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy vị trí đổ máu trên tay Grant – mơ hồ nhớ tới người khác từng nói phương thức cầm máu như vậy thập phần ái muội, tuy rằng cảm giác thực bẩn, thế nhưng nhẫn nại cố mà làm một chút cũng tạm được.
Grant cảm giác mình sắp bị ánh mắt con mèo bên cạnh giết chết.
Thực sự thú vị, đệ đệ khả ái, ngươi nếu muốn xuống tay cũng nhanh một chút, không thì cũng đừng trách ca ca ta giành trước một bước.
“Cám ơn quan tâm, có điều không sao đâu, con mèo này với ta quan hệ vẫn không được tốt lắm, ta hôm nay đi về trước, lần sau gặp – ”
Gật gật đầu, Lục Diêu nhìn theo Grant rời đi, vào một khắc gã đi tới cửa hắn bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, liền mở miệng nói, “Nếu ngươi thấy hứng thú với ái nhân của An Duy Tư thượng tướng, hẳn là đi gặp Edie.”
Grant sửng sốt, lập tức thiếu chút nữa phụt cười, gã thật không nghĩ tới An Duy Tư thất bại như vậy, theo đuổi người không được thì cũng thôi, còn khiến đối phương cho rằng mình là tình nhân của người khác, “Như vậy a, ta sẽ chú ý, bái bái.”
Sau khi Grant rời đi, Lục Diêu liền chú ý tới bạch miêu tựa hồ tâm tình rất suy sút, im lặng nằm ở một góc sô pha, bên cạnh còn đặt hoa hồng hắn vừa gấp.
Phản ứng này có chút quen thuộc, thời điểm Thường Dục ghen thường xuyên có vẻ oán niệm nửa chết nửa sống như vậy.
“Làm sao vậy?” Lục Diêu vừa hỏi, vừa trạc trạc cái bụng mềm mềm của bạch miêu.
“Miao……”
Cảm giác bạch miêu ỉu xìu như vậy vừa thú vị lại vừa đáng thương, mấy sợi râu bạch sắc tựa hồ cũng rũ xuống, Lục Diêu ôm nó vào lòng, nắm hai chân trước tinh tế, để bạch miêu đối mặt với mình, như độc thoại mà nói, “Grant thế nào lại cho rằng An Duy Tư thượng tướng thích ta? Chủ nhân của ngươi hiển nhiên không phải người biết nhất kiến chung tình đi.”
“Miao.” Bạch miêu dùng lực lắc đầu.
“Quả nhiên ngươi cũng biết không phải?” Lục Diêu nhướn mày, cố ý làm bộ hiểu sai ý bạch miêu.
“Miao!” Bạch miêu ngược lại liều mạng gật đầu.
“Ân, ta biết ngươi tán thành ý nghĩ của ta.”
“Miao ô……” Bạch miêu buồn bực gục đầu.
“Xuy……” Rốt cuộc nhịn không được bật cười, Lục Diêu ôm bạch miêu ngây người cười đến không ngừng run rẩy, mà bạch miêu rốt cuộc ý thức được mình bị đùa giỡn, bi phẫn kêu một tiếng.
Quả nhiên vẫn là động vật tương đối khả ái, nếu hiện tại đối mặt là một người, hắn tuyệt đối không có khả năng cười ra như vậy.
Sờ sờ bạch miêu như đang muốn khóc, Lục Diêu thân mật hôn hôn trán nó, “Ngươi cũng muốn nói chủ nhân ngươi thích ta? Như vậy đi, nể tình ngươi ngoan ngoãn như vậy, ngày nào đó hắn thật sự thích ta, ta sẽ suy xét một chút.” Nói là nói như vậy, Lục Diêu lại hoàn toàn không cho là thật, trong ấn tượng của hắn An Duy Tư thủy chung là người đã có ái nhân.
Không ngoài sở liệu của hắn, bạch miêu lập tức mắt sáng lên, khôi phục tinh thần.
Bộ dáng tiểu khả ái như vậy Lục Diêu lại lập tức hôn hôn, lần này trực tiếp hôn lên miệng. Hắn cũng là lần đầu tiên phát hiện bản thân cư nhiên cũng sẽ vì thứ khả ái gì đó mà động dung.
Hạnh phúc tới rất đột nhiên, bạch miêu toàn thân cứng lại rồi, nếu mèo cũng biết đỏ mặt thì nó giờ phút này đại khái đã hồng như đất nung rồi, đây là không có biện pháp, nụ hôn của Lục Diêu có lực sát thương quá cường đại.
Nếu để Grant thấy, tuyệt đối lại muốn phun tào: Ngươi có chút tiền đồ lên có được hay không a.