“……” Mặt An Duy Tư không chút thay đổi mà nghe, nhìn như bình tĩnh, lại đang cực lực khắc chế cảm xúc kích động.
Chris cùng đứng nghe thở dài, “Là đế quốc làm đi.”
Gã đoán hoàn toàn chính xác, ngay không lâu trước đó, Quân hoàng bệ hạ mới vừa thoát khỏi trạng thái bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, lúc này mới có dư sức lực tự hỏi làm thế nào đối phó bọn họ, lại nghĩ đến thời điểm Lục Diêu vừa đến phải làm kiểm tra, vì để dễ dàng khống chế đối phương, gã từng lệnh cho người sở nghiên cứu gài vào trong cơ thể hắn một quả bom mini, vì thế quyết định thật nhanh gọi người ấn nút phát nổ quả bom.
Nếu đã thích người kia như vậy, liền giết người kia cho y xem! (Câu này thấy giống như vì yêu sinh hận ấy nhỉ =..=)
Tuy rằng lúc này biện pháp tốt nhất là lấy điểm này làm thóp để uy hiếp đối phương, nhưng gã đã không nghĩ được nhiều như vậy.
Mà Chris có thể đoán được điểm này, An Duy Tư đương nhiên cũng nghĩ được đến, y hiện tại cực độ hối hận, nếu lúc trước bản thân không rời đi đơn giản như vậy, mà giết sạch từng kẻ phục vụ đế quốc từng tiếp xúc với Lục Diêu, vậy bọn chúng làm sao có cơ hội kích nổ quả bom? Những kẻ đó căn bản chết không đáng tiếc.
Qua không biết bao lâu, rốt cuộc có bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, biểu tình nghiêm túc, “Thương thế quá mức nghiêm trọng, chúng ta đã dùng tới thiết bị tiên tiến nhất hiện nay, thế nhưng có thể tỉnh lại hay không vẫn là ẩn số, nếu trong hai tư giờ không tỉnh lại…… Xin nén bi thương.” Dứt lời, bác sĩ liền lắc đầu rời đi.
“Giúp ta chuẩn bị một cơ giáp.” Nói với Chris xong, An Duy Tư liền đi theo xe đẩy chuyển Lục Diêu về phòng bệnh.
Yên lặng ngồi bên giường bệnh, An Duy Tư không nghĩ tới bản thân vừa mới nhìn thấy một tia hi vọng, lại xảy ra chuyện này. Bản thân đã hại chủ nhân hai lần, trước đó hắn ở bên Grant chưa từng xảy ra chuyện như vậy, này hết thảy đều là vì y……
Đồng hồ điện tử bên cạnh vẫn vô tình nhảy số, một giờ, hai giờ…… Hai mươi ba giờ, hai mươi tư giờ. Nằm trên giường bệnh, người đang cắm đầy các loại thiết bị lại không có một tia dấu hiệu thức tỉnh.
Đứng lên, trên khuôn mặt An Duy Tư không nhìn ra bất cứ điều gì, y chỉ bình tĩnh cầm máy truyền tin Chris cho y, bình tĩnh nói: “Nghĩ biện pháp khiến thẻ căn cước của ta có thể liên hệ đến tinh cầu 204.” Chỉ một câu liền chặt đứt liên hệ.
Trầm mặc một lát, An Duy Tư chậm rãi quỳ một gối xuống trước giường bệnh, cẩn thận nắm chặt bàn tay có chút băng lãnh của Lục Diêu, một nụ hôn nhẹ nhàng, như giáo đồ thành kính đang cầu nguyện, kiên định nói, “Ta sẽ khiến tất cả trả giá đại giới, sẽ không bỏ qua bất cứ một ai. Cho nên tỉnh lại được không? Để hết thảy của ta thuộc về ngươi có được không?” Đáng tiếc người ngủ say kia không nghe được, càng không thể khiến hắn hồi phục, chỉ có hô hấp liên tục mỏng manh mà ngắn ngủi.
“Ngươi sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không.” Tiếng nói lạnh lùng quanh quẩn trong phòng bệnh im ắng, giống như phát hạ lời thề, “Ta đi giết bọn chúng, sẽ lập tức trở về, chờ ta.”
Nhắm chặt mắt, để thần sắc điên cuồng trong mắt lắng đọng xuống, An Duy Tư rời khỏi phòng bệnh.
Đi đến căn phòng Chris chuẩn bị cho y để có thể liên hệ với tinh cầu 204, An Duy Tư cầm ra thẻ căn cước của mình tại đế quốc, liên hệ với vị phó quan mình thập phần tín nhiệm.
Phó quan thấy An Duy Tư, lập tức kích động quên cả gọi tên, “Thượng tướng đại nhân! Ngài đang ở đâu?”
“Ta không sao, mấy ngày trước bị thương cho nên đang tu dưỡng. Albert, đế quốc đang làm hạng mục nghiên cứu nguy hiểm bậc nhất, Quân hoàng đã điên rồi, hắn muốn dùng người trên toàn tinh cầu để tiến hành thực nghiệm.” An Duy Tư biểu tình có một tia ảo não, còn có vài phần lo lắng phẫn nộ, “Các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ lập tức trở về, ta không thể để các ngươi cũng thành vật hi sinh.”
“Cái gì?!” Albert khiếp sợ đến tột đỉnh, bọn họ mấy ngày nay tuy rằng vẫn hoài nghi, nhưng không nghĩ tới đế quốc thật sự sẽ làm ra loại chuyện này.
“Đường truyền không thể duy trì lâu, sẽ bị đế quốc phát hiện, ta trước ngày mai sẽ trở về, báo với những người khác.”
“Vâng!”
Truyền tin xong, An Duy Tư thu lại thẻ căn cước, khóe miệng hiếm khi Lục Diêu không có mặt mà lộ ra tươi cười, tuy rằng đó là tươi cười băng lãnh mà thị huyết. Cho dù lợi dụng bộ hạ đã hoàn toàn tín nhiệm y cũng không cảm thấy một tia hối hận, một hài tử đều có thể vì món đồ chơi yêu quý của mình mà làm ra làm chuyện người ta không tưởng được, huống chi một người đang có người âu yếm đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Muốn ta đi ngươi cùng không?”
“Không cần.” Cự tuyệt Chris, An Duy Tư nhanh chóng tiến vào cơ giáp Chris lâm thời chuẩn bị cho y, hợp hay không hợp không quan trọng, dù sao chỉ là lâm thời mà thôi.
Hắn muốn tự mình dùng máu của những kẻ đó bồi tội với chủ nhân thân ái.
An Duy Tư bí mật uy hiếp một chiếc thương thuyền đang tới tinh cầu 204, cùng chiếc phi thuyền kia thập phần thuận lợi tiến vào tinh cầu 204 – đế quốc tuyệt đối không thể tưởng được An Duy Tư lại mau chóng triển khai màn trả thù như vậy, cho nên không kịp phòng bị.
“Albert, nói cho ta biết cơ giáp của ta bị đặt ở đâu, các ngươi tới điểm huấn luyện tập hợp, ta lập tức đến.”
Y tin tưởng phó quan của y là người thông minh, nói đến nước này thì đã biết y muốn làm cái gì, mà y càng tin tưởng là nhóm binh lính một tay mình huấn luyện ra, một tướng quân thành công tất yếu phải để binh lính của y hoàn toàn tin phục, ở điểm này An Duy Tư không chút hoài nghi bản thân.
Xuống khỏi thương thuyền, An Duy Tư liền nhanh chóng điều khiển cơ giáp tới điểm Albert nói, dọc theo đường đi tất cả người ngăn cản đều bị y giết chết, cơ hồ không phí lực đã đoạt lại cơ giáp của mình.
Đợi y đi đến sân huấn luyện, quả nhiên thấy toàn bộ binh lính đứng thẳng ở đó, một mảnh người chi chít đều đứng thẳng tắp. Tuy rằng tựa hồ thiếu một nhóm người, nhưng đây là đương nhiên, y đã sớm dự đoán được sẽ có người trung thành với đế quốc không tin lời y nói, chỉ tiếc cho dù bọn chúng hiện tại đi báo tin cho đế quốc cũng đã hoàn toàn không còn kịp rồi. An Duy Tư vừa lòng nhảy xuống cơ giáp, như thông thường trầm mặt phát biểu, cao giọng nói, “Đế quốc mưu toan biến các ngươi thành vật thí nghiệm, để bọn họ nghiên cứu chế tạo vật chủ ký sinh cho ký sinh trùng, trở thành công cụ đáng buồn, các ngươi tình nguyện không?”
“Báo cáo thượng tướng, chúng ta không muốn!” Bọn lính chỉnh tề lớn tiếng trả lời, thanh âm vang vọng khắp bầu trời hồi lâu.
“Đế quốc này đã mục nát, mà các ngươi vì quốc gia làm một nhiệm vụ cuối cùng, chính là tự tay hủy chính quyền mục nát, các ngươi dám không?”
“Dám!”
“Rất tốt” Trong mắt An Duy Tư chợt lóe một tia cảm xúc không tên, “Lên cơ giáp của các ngươi, cùng ta đi.”
Nhiều cơ giáp như vậy đồng thời xuất động là cảnh tượng thập phần đồ sộ, duy nhất may mắn là mục tiêu của bọn họ cũng không phải dân chúng vô tội kia, cho nên tạm thời không xuất hiện cảnh tưởng tràng cảnh dân chúng tử vong, chỉ là gợi ra khủng hoảng.
An Duy Tư mệnh lệnh đám lính tách ra đi phá hủy sở nghiên cứu hoặc là yếu địa quân sự của đế quốc, bản thân thì mang theo vài tinh anh, thẳng đến hoàng cung. Tại đây vì đột nhiên bị thế công mạnh mẽ, thủ vệ rất nhanh đã bị tiêu diệt hầu như không còn, An Duy Tư để mấy người kia ở tại chỗ đợi lệnh, mình thì trực tiếp điều khiển cơ giáp tiến vào hoàng cung, cũng không quản hủy hoại bao nhiêu thứ.
Không tới một lát, trong hoàng cung đều đã máu chảy thành sông, phàm là người xuất hiện trong tầm mắt An Duy Tư đều bị giết chết, An Duy Tư lấy tốc độ kinh người xâm nhập vào nơi Quân hoàng xử lý sự vụ.
Ở trong cơ giáp lạnh lùng nhìn Quân hoàng đầy mặt kinh sợ, phong độ của kẻ thống trị đã hoàn toàn tiêu biến, An Duy Tư lại không cảm thấy một tia khuây khoả, bởi vì tất cả so với thương tổn mà chủ nhân phải chịu quả thực không đáng nhắc đến.
“Ta không giết ngươi, ngươi phải nhìn đế quốc này vì ngươi mà diệt vong.”
Lúc này y tựa hồ đã điên rồi, hoặc là trước nay chưa từng thanh tỉnh.
Đúng vậy, An Duy Tư ngay từ đầu đã không tính toán bỏ qua bất luận kẻ nào. Dựa vào cái gì Lục Diêu hiện tại đang đối diện tử vong, mà những kẻ này lại ưu tai du tai sinh hoạt? Bọn chúng phải vì kẻ thống trị ngu xuẩn mà trả giá đại giới.
Dứt lời An Duy Tư liền rời khỏi hoàng cung, mà bên ngoài đã loạn thành một đoàn, khắp nơi đều có thể thấy có cơ giáp đang chiến đấu, hủy hoại vô số kiến trúc, đây đúng là điều y muốn.
Đối nghịch với một quốc gia, trả giá đại giới đương nhiên là thảm trọng, đám lính tử thương vô số, lại cũng hoàn toàn phá hủy hệ thống phòng vệ của quốc gia này – bọn họ không biết việc bản thân đang làm là đúng hay sai, thế nhưng một sĩ binh cho dù là mệnh lệnh sai cũng phải hoàn toàn phục tùng.
Một cường đại đế quốc hủy diệt chỉ trong nửa ngày, sai bởi kẻ thống trị ngu xuẩn, sai bởi gã không sớm nhìn thấu bản chất cố chấp của An Duy Tư, sai bởi gã cố tình dùng phương thức sai lầm nhất để báo thù An Duy Tư.
Sau khi đạt được mục đích của mình, An Duy Tư liền rời đi. Có lẽ các bộ hạ của y sẽ tuyệt vọng, sẽ không thể tin nổi trưởng quan luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận lại thật sự phản bội, nhưng điều đó đối với y đã không còn trọng yếu, trong thế giới của y chỉ có một trọng tâm.
An Duy Tư chính như theo lời y nói, thật sự rất nhanh liền trở lại, nhưng mà sau khi trở về đối mặt với khuôn mặt ngủ say của Lục Diêu, chỉ là một lần nữa khiến y thở không nổi mà thôi.
Bác sĩ nói khả năng Lục Diêu tỉnh lại cực kỳ rất nhỏ, thế nhưng An Duy Tư nghĩ, chỉ cần hắn còn sống thì cuối cùng sẽ tỉnh lại, chỉ cần ở bên chủ nhân, vô luận bao lâu cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.
Vì thế An Duy Tư liền lẳng lặng chờ, y chưa từng chú ý thời gian, chỉ là khi có người đưa dịch dinh dưỡng tới liền uống, mỏi mệt thì ngồi đó ngủ một hồi, sinh hoạt như vậy ngay cả chính y cũng không biết đã trôi qua bao lâu.