Nghiên Sương cảm thấy thập phần khó hiểu, vì sao cha mẹ với tộc nhân đều không ngừng yêu cầu nàng ca hát chứ? Nàng không muốn vì hư vinh mà phô diễn tiếng ca của mình, nàng thầm mong dâng hiến thanh âm của mình cho duy nhất một người mà thôi.
Nguyên nhân vì Nghiên Sương dù thế nào cũng không chịu mở miệng, Thanh Loan tộc trưởng cho rằng nàng trời sinh không thể ca xướng, là sỉ nhục trong tộc, trong lúc giận dữ liền đuổi Nghiên Sương đi. Thanh Loan tộc ở đỉnh Luân Hoàng, trong núi có vô số yêu thú hung mãnh, lại hạ cấm chế không thể phi hành, lúc ấy Nghiên Sương còn chưa trưởng thành, dù nàng thực lực không tầm thường, cũng vì rời khỏi Luân Hoàng sơn mà hao hết pháp lực, té xỉu dưới chân núi.
Sẽ chết sao? Còn chưa tìm được người kia đã chết sao? Trước khi mất đi ý thức, Nghiên Sương không cam tâm nghĩ.
***
Thế nhân đều biết đệ tử của Thiên Miểu chân nhân Bạch Huyền phái thiên phú trác tuyệt, từ khi bái nhập làm môn hạ Thiên Miểu càng tu luyện khắc khổ, tu vi ngày càng tăng trưởng, sau này tu vi thâm hậu, chắc chắn sẽ tiếp nhận chức chưởng môn Bạch Huyền phái. Nhưng thế sự vô thường, mới qua bốn tháng, Thiên Miểu chân nhân không ngờ lại tìm thấy một thiếu niên từ hạ giới, người này quả thật là kỳ tài ngàn năm khó gặp, hơn nữa tính tình trầm ổn, lấy thiên phú của y thậm chí chỉ cần chút thời gian, xếp vào tiên ban cũng là hiển nhiên.
Được đồ nhi như thế, dù là người lãnh đạm thế nào cũng sẽ vui vẻ.
Thanh Ngôn ban đầu biết mình có thêm một sư đệ thì thập phần cao hứng, cho dù tính cách của sư đệ chênh lệch khá xa với mình. Nhưng Thanh Sơ từ trước đến nay không hề trò chuyện với mình, giống như trong mắt y trừ tu luyện thì đều là việc lãng phí thời gian. Dần dần Thanh Ngôn phát hiện, sư tôn của mình bắt đầu đem toàn bộ tinh lực đặt trên người Thanh Sơ, đối với mình chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm vài câu, đến sau này cơ hồ đã bị hoàn toàn quên lãng.
Nếu Thanh Ngôn tiếp tục an ổn lưu lại Bạch Huyền phái, lấy thiên phú của hắn ngày sau cho dù không kế thừa chức vị chưởng môn, cũng có thể sống rất tốt, thế nhưng hắn không muốn. Nay Bạch Huyền phái, tuy rằng các đệ tử khi thấy hắn vẫn sẽ hành lễ, nhưng trong lòng phần lớn lại xem thường hắn. Ngẫu nhiên nhìn thấy các trưởng lão, bọn họ vẫn sẽ khen ngợi hắn chăm chỉ khắc khổ, ngày sau tất thành người tài, nhưng trong mắt bọn họ Thanh Sơ mới là đứng đầu.
Cho nên Thanh Ngôn không hề do dự, quay đầu không chùn bước rời khỏi môn phái, nhập ma đạo, cũng bỏ qua cái tên Thiên Miểu chân nhân cho.
Từ đầu tới cuối Mạch Cẩm chưa từng để ý cái địa vị chưởng môn kia, thậm chí ban đầu khi Thanh Sơ đến, hắn còn cảm thấy sư đệ lạnh lùng ấy làm chưởng môn khẳng định thích hợp hơn mình. Thế nhưng không có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn không để ý việc bị đối đãi như vậy, hận sao? Cũng chưa tới mức ấy, chỉ phiền chán mà thôi. Mà đối với Thanh Sơ, Mạch Cẩm tự nhận cũng sẽ không vô cớ giận chó đánh mèo, quan hệ của hai người không tốt chỉ là vì tính cách không hợp.
Khi đó Mạch Cẩm phản bội môn phái, cơ hồ mỗi ngày đều bị đuổi giết, ngày ấy vừa vặn chạy trốn tới chân núi Luân Hoàng, vừa thoát được những người đó mới muốn nghỉ ngơi, liền thấy Nghiên Sương gục ngã bên một thân cây.
“Thanh Loan? Đây là bị trong tộc trục xuất?” Không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể gặp được gia hỏa hoàn cảnh tương tự, Mạch Cẩm liền thuận tay cho nàng ăn mấy khỏa đan dược. Hắn bình thường cũng không thích giúp người như thế, chẳng qua là nhất thời hứng khởi.
Khi Nghiên Sương tỉnh lại, bản thân đang dựa lưng vào một thân cây, đối diện là Mạch Cẩm thập phần thảnh thơi nằm trên bãi cỏ, nhắm mắt lại nói, “Tỉnh? Vậy mau đi đi, ta không muốn trông nom một kẻ nửa chết nửa sống.”
Từ cái nhìn đầu tiên chạm tới nam nhân hình tượng không tốt lại tùy ý, nàng liền biết bản thân rốt cuộc cũng có thể ca xướng. Vì cái gì? Ai biết chứ.
***
Nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe tiếng ca thanh uyển êm tai, trước mắt Mạch Cẩm phảng phất lại thấy tình cảnh trước kia, thực lực của mình còn bình thường, cơ hồ vẫn dựa vào Nghiên Sương mới có thể sống sót đến nay. Mang theo một gánh nặng như vậy, Nghiên Sương chịu bao nhiêu tổn thương hắn đã nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ trước kia tiểu Thanh Loan này rất quật cường, mặc hắn đuổi như thế nào cũng không nguyện rời đi, cũng không sợ bỏ mạng.
Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, người thực sự thời khắc quan tâm hắn đại khái cũng chỉ có Nghiên Sương, buông vị trí thần điểu cao quý mà làm một tiểu tiểu thị nữ, tuy rằng hắn có lẽ không thể hồi báo tình yêu của nàng.
Bất tri bất giác, kế hoạch ban đầu của Lục Diêu tựa hồ lại không có khả năng thực hiện. Không cưới vợ sinh con, hắn cảm thấy bản thân nói với nữ nhân nào đó vài câu đã đủ để hại người ta.
Dù sao cũng dứt không ra, bản thân cũng có chút hứng thú với Thanh Sơ, dứt khoát ngả bài cho rồi, đối phương tin hay không cũng không liên quan đến mình.
“Thanh Sơ, có hứng thú biết lai lịch của ta không?” Lục Diêu hiện tại ngồi dưới bóng một cây đại thụ, Thanh Sơ ở bên cạnh hắn, đang khoanh chân điều tức linh lực trong cơ thể, nghe vậy liền mở mắt nhìn về phía hắn, “Nói, ngươi sẽ gặp phiền toái?”
“Quỷ biết.” Hắn đến bây giờ vẫn không thể xác định hệ thống có tư duy riêng hay chỉ chạy theo trình tự đã định, “Vốn ta không phải người thế giới này.”
“Chỉ giáo cho?” Lăng lăng nhìn Lục Diêu, Thanh Sơ trong lòng bất an càng sâu. Tuy rằng lời này nghe vào tai như là lời vô căn cứ, nhưng nếu Lục Diêu nói y đều sẽ tin tưởng, nên càng thêm kinh hoảng rồi Lục Diêu sẽ rời đi, rời đến một nơi mình sẽ không thể tìm thấy.
Đối với tín nhiệm vô điều kiện như vậy, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy ấm áp trong lòng, Lục Diêu nghĩ, có lẽ mình có thể ôm một ít chờ mong, “Gặp gỡ một …kỳ quái.” Hai chữ ‘hệ thống’ đang muốn nói ra, thanh âm đến miệng lại phát không được, thử lại, phát hiện cho dù chỉ là khẩu hình cũng bị cưỡng chế không thể làm ra, dù đổi thành nói bóng nói gió cũng không được, trừ điều đó ra thật không có gì không thích hợp.
Này xem như hệ thống đang hạn chế lời nói của hắn sao?
Thử lấy tay viết lên mặt đất muốn biểu đạt gì đó, nhưng cổ tay cũng không nghe sai sử, viết ra chữ khác hoàn toàn không vấn đề, nhưng thoáng đề cập tới hệ thống thì hoàn toàn không được.
“Sao vậy?” Thấy bộ dáng cổ quái của hắn, Thanh Sơ lập tức thân thủ tham dò mạch đập của Lục Diêu, không có gì khác thường, “Có chỗ nào không thích hợp?”
Lục Diêu nhắm mắt ổn định cơn tức trong lòng, mới lắc lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là tựa hồ nói không được, về nguyên nhân ta tới nơi này.” Nếu hệ thống không cho nhắc đến cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải quan trọng nhất. Ngược lại tuy rằng không có cách nào xác nhận, nhưng có trên tám mươi phần trăm Thanh Sơ là mục tiêu nhiệm vụ lần này, “Nói cái khác, ta không thể……” Chính thức trở thành tình nhân của ngươi.
“Cái gì?”
“…… Tóm lại tình huống có chút phức tạp.” Hệ thống bình thường không thấy bóng dáng, thời điểm này ngược lại như âm hồn không tiêu tan, “Trong một năm không có gì trở ngại, nhưng một năm sau ta có khả năng sẽ biến mất, dù không muốn đi ta cũng không có cách nào.”
“Biến mất?” Lập tức thân thủ nắm chặt Lục Diêu, Thanh Sơ lộ vẻ ưu sắc, “Phải giải quyết thế nào?”
“Không có biện pháp, tuy rằng sẽ không chết, thế nhưng đại khái cũng không thể quay lại nơi này, khụ khụ khụ……”
Một trận ho khan thình lình ập đến, Lục Diêu chỉ cảm thấy tâm tình của mình càng thêm táo bạo, khi mở lòng bàn tay ra thấy vết máu còn nhiều hơn lần trước.
“Bị thương?” Thanh Sơ nhăn mi, đưa cho Lục Diêu một viên đan dược, “Ăn rồi sẽ tốt hơn.”
Tiếp nhận tiểu tiểu dược hoàn nuốt vào, Lục Diêu đi tới bên hồ rửa tay và khóe miệng, thuận tiện thực không đúng dịp mà phát hiện một nhân tố không hài hòa.
Nhìn chằm chằm mặt nước cách đó không xa đang bắn ra một vật thể không rõ nhìn qua thực sung sướng, Lục Diêu trầm mặc. Nhìn qua hẳn là một bóng nước, thế nhưng loại trạng thái này hiển nhiên không thích hợp. Xét thấy thân mình ở thế giới tương đối đặc thù, Lục Diêu cảm giác hẳn là không cần ngạc nhiên, chỉ thuận tay nhặt một viên đá ném vào bóng nước kia.
Như hắn suy nghĩ, bóng nước bị đập đến liền lập tức tan ra, nhưng sau khi tản ra giọt nước lại lập tức đến gần hắn, hợp thành hai hàng chữ nho nhỏ: Nằm mơ rất thú vị, chán ghét nhiệm vụ sao?
“!” Trong mắt người khác có lẽ đây là hai câu không liên quan đến nhau, nhưng Lục Diêu cơ hồ lập tức hiểu được ý hai hàng chữ ấy, phản xạ có điều kiện túm lấy thủy tự phiêu giữa không trung, nhưng chạm tới bóng nước liền tan, theo kẽ tay trượt xuống mặt hồ, kích khởi từng tầng gợn sóng.
Nhưng chỉ một lát, bóng nước lại phiêu trên mặt hồ, chậm rì rì tạo thành một hàng chữ: Thật sự cảm thấy tên kia rất tốt sao?
“Ít nhất so với tiếp tục loại nhiệm vụ này, sau đó chết ở trong tay tên thần kinh nào đó thì tốt hơn nhiều, đúng không?” Ma xui quỷ khiến hỏi lại, Lục Diêu tự nhiên mà lộ ra nụ cười bình tĩnh, “Nếu muốn giấu ký ức của ta thì cứ giấu đi, bằng không đợi hết thảy chân tướng lộ ra, ta cũng sẽ không có một tia hứng thú với ngươi.”
Nếu thật sự ký ức xuất hiện vấn đề, động tay chân chỉ có thể là hệ thống. Suy xét đến việc hệ thống không tạo thành thương tổn với hắn, hơn nữa còn bắt đầu tiến hành quấy rối râu ria, quả thực như đang xoát độ tồn tại.
Dòng thủy tự khẽ rung rung một chút, như chạy trốn mà tan ra tứ phía, vẩy ra giọt nước thấm ướt vạt áo Lục Diêu.
Hệ thống chưa từng sinh động như hôm nay, kỳ quái là, Lục Diêu phát hiện cảm giác không vui lúc trước đã biến mất vô tung, thay vào đó là cảm giác quen thuộc thản nhiên. Chẳng những không cảm thấy bất an, ngược lại có loại trực giác đối phương cũng không đáng để sợ hãi, cảm giác tự tin này từ đâu đến ngay cả chính hắn cũng không thể hiểu được.
Gián tiếp ảnh hưởng cũng không có việc gì, nhưng trực tiếp trao đổi sẽ có cảm giác khác thường rõ rệt…… Ngược lại cũng rất thú vị.
“Vừa rồi ngươi nói chuyện với người nào?” Trở lại dưới tàng cây, Thanh Sơ mở mắt ra nghi hoặc hỏi.
“Chỉ là lầm bầm một mình.”