" Cô gái? "
Cô khó hiểu nhìn người chủ quán.
" Cô không phải là Khả Ái sao "
" Đúng là tôi, tại sao anh lại biết tên tôi? Chúng ta biết nhau sao? " Cô nhớ cô chưa gặp người này bao giờ, chẳng lẽ cô gặp rồi mà cô lại quên.
" Haaa chúng ta không biết nhau, chỉ là thấy cô thực ấn tượng. Có thể khiến hai người đàn ông bỏ ra số tiền lớn để mua lại cái cửa tiệm nhỏ này của tôi "
" Hai người, mua lại? Tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì "
" Cô không hề biết gì sao? " Người chủ quán hỏi cô.
" Anh có thể nói cho tôi nghe được không? "
" Được, tuần trước có một người đàn ông đến hỏi tôi mua lại cái cửa tiệm này. Ban đầu tôi không bán, anh ta ngày nào cũng đến thuyết phục tôi. Còn ra giá rất cao, tôi cuối cùng cũng đồng ý, hẹn ngày đến bàn giao cho anh ta. Nhưng trước ngày hôm đó lại xuất hiện một người đàn ông cũng đến đây để hỏi mua, tôi nói đã có người mua nó nhưng anh ta nhất quyết không bỏ đi, lại còn ra giá gấp 3 lần người đàn ông đó. " Người chủ quán kể lại.
" Nhưng tại sao ông lại biết tên tôi? "
" Haaaa cả hai người đàn ông đó đều mua lại dưới tên của cô "
" Có thể cho tôi biết hai người ấy tên gì được không "
" Cái anh chàng đến cùng cô với một người cũng họ Tống....Tống.... "
Người chủ quán không nhớ rõ.
" Tống Thừa Hưng "
" Đúng đúng, đúng là anh ta "
Khả Ái trong đầu nhớ lại lời của chủ quán vừa kể, chuyện này là sao. Cô phải hỏi rõ anh mới được. Nhưng mà cô không thấy anh nữa.
" Anh có thấy người đi cùng tôi đâu không? "
" Tôi thấy anh ta ra ngoài với một người đàn ông rồi "
Khả Ái cảm ơn sau đó đi ra ngoài tìm anh, tìm anh xung quanh đều không có. Cô định gọi cho anh thì sực nhớ ra còn bãi đỗ xe cô chưa tìm, chắc anh đang ở đó.