Cung nhân cúi rạp người thấp hơn, hận không thể chui xuống đất: “Dạ… dạ, bởi vì Ngụy quốc phu nhân đề nghị, Thánh thượng liền sai ta truyền triệu Tạ Thống lĩnh, đến trước Cẩm Đường bái kiến.”
Ngoài dự kiến chính là trên mặt Tạ Vân không lộ ra bất luận vẻ gì khó chịu hoặc giận dữ. Từ góc độ Đan Siêu nhìn đến, chỉ thấy đuôi lông mày y nhẹ nhàng nhướng lên.
“Ngụy quốc phu nhân này là người phương nào?” Đan Siêu nhịn không được hỏi.
“Là ngoại sinh nữ của Hoàng hậu, tân sủng của Thánh thượng.” Tạ Vân thế nhưng trực tiếp trả lời hắn, chỉ là thanh âm lộ ra vẻ châm chọc không thèm che dấu: “Đầu óc không có gì, chân dài đi đường sẽ hay gặp phiền toái, không cần quá để ý.”
Đan Siêu ngỡ ngàng nói: “Sư… Tạ Thống lĩnh…”
“Như thế nào?”
“Giọng điệu ngươi mới vừa nói, cùng bình thường ngươi nói với ta…”
Đan Siêu thực khó tìm từ ngữ diễn tả mà dừng lại. Tạ Vân không rõ lí do, thuận miệng trêu chọc: “Ai thèm quản chút tâm tư rối rắm của ngươi!” Nói xong y nắm Thái A kiếm, phẩy tay áo bỏ đi.
Đan Siêu nhìn theo bóng dáng y chuyển qua bình phong, nhất thời hoảng hốt như có cảm giác, nhưng lại không gọi tên được cảm giác kia rốt cuộc là cái gì.
Hắn nhìn Tạ Vân đi về hướng cung yến long trọng trên Cẩm Đường, tuy rằng đối với người này, ấn tượng trước giờ y đều là người cực kỳ thủ đoạn, nhưng giờ khắc này cũng không khỏi sinh ra lo lắng, nhịn không được phải đứng dậy đi đến sau bình phong.
Thánh thượng đương cười ha ha bồi Hạ Lan thị uống rượu, ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, liền tạm thời quên đủ loại phiền não mấy ngày gần đây. Đột nhiên nghe Hạ Lan thị nhẹ nhàng “Nha” một tiếng: “Tạ Thống lĩnh đến.”
Hoàng đế vừa nhấc đầu, chỉ thấy Tạ Vân đi qua dãy hoa đăng trăm ngọn rực rỡ huy hoàng, xuyên qua đám ca vũ trên đại điện mà đến …
Cấm quân thống lĩnh dáng người cao thẳng lãnh ngạo, một thân quan phục vân cẩm tuyết trắng, cổ tay, cổ áo viền đỏ thẫm, thắt lưng đen thêu phi ngư kim văn, trong tay cầm theo Thái A kiếm trong truyền thuyết từng trảm đầu vạn quân địch; tuy rằng chỉ lộ thân ảnh, nhưng đã cùng khung cảnh xa hoa lãng phí chung quanh này không hợp, làm cho trong lòng người tự dưng cảm thấy phi thường lúng túng.
Thánh thượng chính mình cũng lúng túng nói không nên lời. Hắn mắt mở trừng trừng nhìn Tạ Vân xuyên qua đại điện đi tới, cước bộ trầm ổn giống như từng bước từng bước dẫm vào trong lòng mọi người. Chỗ y đi qua, tựa hồ ngay cả ca thanh tiếu ngữ cũng đều từ từ lắng xuống.
Tạ Vân đứng ở trước toạ, khom người nói: “Bệ hạ.”
Hoàng đế vốn định nhắc tới kiếm vũ. Lời chưa nói ra lại cảm thấy có chỗ không đúng, vừa vặn liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy thái dương Tạ Vân băng bó, liền nghi vấn hỏi: “Tạ Thống lĩnh như thế nào bị thương?”
Tạ Vân nói: “Hồi Bệ hạ. Thần lần này xuất kinh tình huống hiểm ác, người giang hồ đa mưu xảo trá. Vả lại động đến đao thương đều không có mắt, bởi thế mới thụ chút vết thương nhẹ.”
Hoàng đế như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Đã… đã như thế, có tuyên triệu thái y xem xét cho tốt chưa?”
“Đội ơn Hoàng hậu điện hạ thiên ân, đã ban thưởng y dược. Thái y nói nghỉ ngơi mấy ngày liền không ngại.”
… Dù sao luôn luôn đều là như thế. Mọi chuyện đều có Hoàng hậu, cũng không có gì cần phải quan tâm … Hoàng đế tạm thời đặt việc nhỏ này xuống, khi đang muốn mở miệng nói thêm, đột nhiên nghe Tạ Vân nói tiếp: “Hoàng hậu điện hạ nhân từ, nguyên lệnh thần hôm nay nghỉ ngơi tại phủ. Nhưng trong cung đại yến nhiều người mắt tạp, thần lo lắng đề phòng trị an trong cung đêm nay, bởi vậy lại tự tiện sắp xếp chính mình vào thay phiên – thỉnh Thánh thượng thứ tội.”
Hoàng đế rốt cục kịp phản ứng, tại sao chính mình lại cảm thấy không đúng.
Trước mắt đây là Tạ Vân!
Đường đường đây là người đứng đầu Bắc Nha, cấm quân thống lĩnh, thân mang theo thượng cổ thần binh chinh chiến sát phạt, chỉ huy hoàng thành đại nội mấy ngàn cấm vệ, bản thân thụ thương còn kiên trì tuần tra cung thành đề phòng. Kết quả lại bị gọi tới múa kiếm trợ hứng là sao?!
Chuyện này đâu chỉ một chút không đúng, quả thực là đại đại bất ổn!
Tạ Vân hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, trên mặt vừa vặn hiện ra một tia khiêm tốn lẫn tò mò: “Thánh thượng truyền triệu thần đến, là có gì chuyện quan trọng sao?”
Hạ Lan thị lắc lắc ống tay áo Hoàng đế, một tiếng làm nũng “Bệ hạ” còn chưa kịp nói ra, Hoàng đế thốt nhiên cười nói: “Ái khanh chớ có lo nghĩ nhiều làm gì. Trẫm bất quá mấy ngày không thấy ngươi, vừa rồi thuận miệng hỏi tới thôi! … Người đâu, Tạ Thống lĩnh cần cù công vụ, ban trà!”
Hạ Lan thị lúc này liền sửng sốt, Tạ Vân thong dong cúi đầu: “Tạ Bệ hạ.”
Hạ Lan thị nhẹ nhàng mà “Hừ!” một tiếng xoay ngoắt người đi. Hoàng đế lại không dễ trước mặt thần tử đi dỗ, chỉ có thể vội vàng kéo tay nàng xem như an ủi.
Chung quanh chỗ ngồi có kẻ nhìn trộm, có kẻ đồng tình, có kẻ thích xem náo nhiệt…đủ loại người, đủ loại ánh mắt đánh giá Tạ Vân – trong ánh mắt kia ẩn chứa đâu chỉ một vẻ phấn khích hiếu kỳ. Nhưng Tạ Vân chỉ coi như không thấy, tiếp nhận chén Bích loa xuân cung nữ dâng lên, uống một hơi cạn sạch, lập tức đặt chén xuống.
Đúng lúc này y thoáng nhìn trên ghế thủ tịch, Võ Hậu giơ tay lên, ra vẻ vô ý chỉ chỉ Hạ Lan thị, sau đó lại chỉ chỉ y.
Tạ Vân ngẩn ra, trong phút chốc căn bản ngẫm không ra Võ Hậu là có ý gì. Lại chỉ thấy nàng lòng bàn tay hướng vào trong, mu bàn tay hướng ra ngoài, hướng về phía y quơ quơ.
… Đó là một động tác kêu y đi.
“…” Võ Hậu mở miệng, dùng khẩu hình không tiếng động mà nói ba chữ: Thái-Dịch-trì.
Tạ Vân tâm niệm thay đổi thật nhanh, khom người nói: “Bệ hạ, nếu không có chuyện gì khác, thần xin cáo lui trước. Tuần tra ngoại cung…”
Hoàng đế đương phiền, tùy ý vung tay lên ý bảo ngươi đi đi. Võ Hậu lại đột nhiên thân thiết mà mở miệng hỏi: “Tạ Thống lĩnh cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi, đâu cần phải tự mình xem xét?”
Tạ Vân hồ nghi mà dừng lại một chút.
“… Thái Dịch trì.” Tạ Vân trầm giọng nói: “Thần chỉ đi nhìn qua một chút, là có thể đổi phiên xuất cung.”
Bên kia Hạ Lan thị đang theo Hoàng đế làm mình làm mẩy tựa hồ lưu tâm, đưa mắt nhìn sang bên này. Hoàng hậu cười mỉm nói: “Như thế rất tốt, đi đi.”
Tạ Vân đè xuống đáy lòng đột nhiên sinh ra nghi ngờ, xoay người bước nhanh rời khỏi nội điện. Khi bước ra cánh cửa lại hơi dừng một chút, thoáng quay đầu nhìn vào phía trong.
… Dưới đường khuất sau tấm bình phong bằng cẩm thạch chạm trổ, mơ hồ thấy bóng y sam thấp thoáng, tựa hồ có thân ảnh đứng lặng nơi đó, nhưng không rõ có đang nhìn qua bên này hay không.
Thị vệ phụ trách ngoài cửa điện chắp tay hành lễ, thấp giọng hỏi: “Thống lĩnh, còn chuyện gì cần phân phó?”
Muốn hay không muốn gọi hắn cùng đi đến Thái Dịch trì?
Tạ Vân hơi do dự, chợt tự giễu mà lắc lắc đầu.
“Không có gì” y đối thị vệ kia nói: “Ta đi một chút rồi quay lại.”
………….
Cùng lúc đó, sau bình phong.
Một khắc kia khi bóng dáng Tạ Vân biến mất ở ngoài điện, Đan Siêu ấn đường căng thẳng, liền đứng lên định chạy ra ngoài.
Ai ngờ còn chưa kịp đi, sau bình phong đột nhiên xuất hiện một người.
“… Thái tử?”
Thái tử Lý Hoằng bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt còn thập phần tái nhợt, cả người bao bọc trong áo choàng màu xanh đen không chút thu hút, chỉ bước đi vài bước mồ hôi đã túa ra. Nhưng vừa thấy Đan Siêu lập tức nở rộ nụ cười yếu ớt mà cao hứng: “Đan Siêu đại sư, ta biết ngươi ở trong này! Mang Thị lang cùng Trương Xá nhân bọn họ không cho ta mạo hiểm đến Thanh Ninh cung của Hoàng hậu. Nhưng ta sợ ngày mai ngươi trở về Từ Ân tự mất, cho nên trộm chạy đến gặp ngươi một lúc … Suỵt! Ngàn vạn lần đừng làm cho người trong cung Hoàng hậu phát hiện ra ta!”
Đan Siêu: “…”
Thái tử một phen kéo tay Đan Siêu, từ trên xuống dưới đánh giá hắn: “May nhờ đại sư giúp ta tìm được Tuyết liên hoa. Thật là đã cứu mệnh ta. Đại ân lớn như thế làm thế nào báo đáp? Nói xem, Hoàng hậu điện hạ cùng Tạ Thống lĩnh không làm khó dễ ngươi chứ? Phụ hoàng có phong thưởng cho ngươi làm quan hay không?”
Đan Siêu: “…”
Đan Siêu nội tâm có thể nói đèn đuốc rực rỡ, dưới ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn chăm chú của Thái tử, lại hoàn toàn tìm không ra câu nào thích hợp để đáp lại hắn.
Đúng lúc này bên ngoài trên buổi tiệc có động tĩnh. Hạ Lan thị không biết dưới sự dỗ dành của Hoàng đế như thế nào, đột nhiên lại từ buồn chuyển vui. Nhưng chưa nói được hai câu, liền ồn ào bảo say rượu chóng mặt, cảm thấy trong đại điện bí bách, nhất định đòi đem cung nữ tuỳ thân đi ra ngoài hóng gió.
Hoàng đế khuyên nhủ vài câu, bất đắc dĩ đành phải đồng ý, lại sai cung nữ hảo hảo hầu hạ Ngụy quốc phu nhân.
Hạ Lan thị luôn miệng đáp ứng, một khắc cũng không kiên nhẫn ngồi lại buổi tiệc, vội vàng nhấc váy, cung nữ đỡ tay đứng lên. Ra đại điện liền lập tức đi nhanh – Từ góc độ Đan Siêu nhìn tới, bước chân nàng rõ ràng chính là hướng về phía Tạ Vân mới vừa đi!
“Đại sư là người xuất gia, nhất định là không muốn làm quan. Ai…bổn vương cũng không muốn ngươi khó xử. Nhưng Đông Cung mấy năm qua, người có thể yên tâm phó thác thật sự là càng ngày càng ít. Trong Từ Ân tự ngày đó trúng độc, nếu không phải đại sư, ắt không có người thứ hai nào dám mạo hiểm tánh mạng mà toàn lực cứu trị cho ta. Chuyện này ta đều nhất nhất ghi tạc trong lòng…”
Đan Siêu đột nhiên chộp lấy tay Thái tử: “Điện hạ.”
Thái tử đương nói đến xúc động: “A?”
“Thần tội đáng chết vạn lần, nhưng khẩn cấp muốn đi ra ngoài. Có thể đợi lúc trở về cùng điện hạ nói chuyện tiếp được không?”
Thái tử: “…”
Thái tử có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng lập tức mỉm cười khoan dung độ lượng: “Chuyện này vì sao phải thỉnh tội, người có ba việc gấp đi. Vừa lúc ta cũng có chút muốn đi ngoài, không bằng chúng ta cùng đi, ngay tại chỗ rẽ Thanh Ninh cung …”
“… Không, Điện hạ.” Đan Siêu rốt cục đập nồi dìm thuyền mà cắt ngang hắn, nói: “Thần vẫn là tội đáng chết vạn lần, cái kia… Thái Dịch trì đi như thế nào?”
Thái tử nhìn chằm chằm Đan Siêu, ánh mắt chớp một cái, lại chớp một cái.
Trong ánh mắt của hắn dần dần hiện lên biểu tình khó nói thành lời, tựa hồ nghĩ tới điều gì lại thật sự khó có thể mở miệng. Một lúc lâu mới run giọng nói: “Đại sư… chẳng lẽ … muốn đi ngoài ở… ở trong Thái Dịch trì?”
[haha…cười chết thôi, một đằng nói đi ra ngoài, một đằng lại hiểu là đi ngoài! – chỗ này hơi bug một tí nhỉ, Siêu Siêu vừa vào cung, làm sao biết là Vân Vân và Hạ Lan thị đi hướng đó là đi Thái Dịch trì?]
Cùng lúc đó, đêm khuya bên hồ.
Gió từ mặt hồ thổi đến, sóng nhẹ lăn tăn. Hơi nước cùng hương hoa quế trong veo hoà quyện lẫn nhau. Tiếng yến tiệc náo nhiệt cùng đàn sáo ngân nga đã rất xa, trong bóng đêm, Thanh Ninh cung đèn đuốc huy hoàng đã biến đến mơ hồ không rõ. Trong hồ phản chiếu ánh sao lấp lánh, theo gợn sóng loe loé thanh quang.
Tiếng bước chân của thị vệ tuần tra dần dần đi xa. Tạ Vân đứng ở ven hồ trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi lên thuỷ tạ bên hồ.
Lúc này y đã bắt đầu cảm giác mệt mỏi, trong xương cốt tựa hồ cũng rã rời – có lẽ là do tuổi tác dần cao? Tạ Vân nghĩ nghĩ, lẳng lặng thở ra một hơi dài.
Nam tử tập võ, đến tuổi này chính là đang độ xuân thịnh. Vũ Văn Hổ đến giờ đều chưa lộ ra bất luận xu hướng suy giảm nào. Nhưng đối Tạ Vân mà nói, y đã sớm hao phí, thậm chí tiêu hao tâm huyết quá mức cho những việc khác. Tuy rằng mặt ngoài cũng không có bất cứ dấu hiệu gì, nhưng y tự biết thời cực thịnh của mình sẽ không kéo được lâu.
Trăng còn có khi tròn khi khuyết. Từ xưa đến nay, việc khó mà vẹn toàn.
Tạ Vân tùy tay lướt trên lan can, xoay người muốn quay về, đột nhiên cước bộ dừng lại.
“Tạ Thống lĩnh bị thương còn kiên trì dạ tuần. Sự cần cù này thật sự là không người sánh bằng. Hoàng hậu Nhị di (*) kia của ta thật nên hảo hảo thưởng cho ngươi …” Trong bụi hoa chậm rãi đi tới một bóng người xinh đẹp mặc cung trang màu xanh, thanh âm trong trẻo như chuông bạc lại tràn đầy chế giễu: “Như thế nào? Đối với Hoàng hậu có thể vượt lửa qua sông, đối với Thánh thượng lại một bộ lãnh ngôn tàn khốc. Ngươi là trung khuyển mà Hoàng hậu nuôi luyện hay sao?”
[(*) Nhị di: dì Hai. Võ Hậu và mẹ của Hạ Lan thị là chị em ruột, Hạ Lan thị là cháu gái của Võ Hậu]
Tạ Vân nhìn nữ tử đi tới dưới ánh trăng, hơi nhăn mày, tựa hồ có chút hồ nghi.
“Vì sao thấy ta lại không bái?” Nữ tử giận dữ nói: “Trong mắt nhìn không thấy người sao?”
“…”
Bên hồ một mảnh yên lặng. Một lúc lâu sau, Tạ Vân rốt cục hơi hơi gật đầu, như có điều suy nghĩ: “… Ngụy quốc phu nhân.”