Dương Diệu Dung không ở đó, chỗ ngồi bên cạnh y trống trơn.
“Ngươi đi đâu vậy?” Võ Hậu cúi người lại, thấp giọng hỏi.
Tạ Vân lắc đầu, chẳng biết tại sao trong lòng ẩn ẩn có chút phiền não, khi cầm đôi đũa bạc thậm chí sẩy tay đánh rơi một cái xuống mặt đất, phát ra một tiếng “ba” vang dội.
Y đã sinh hoạt rất nhiều năm trong cung đình hoa lệ mà hiểm ác, loại trực giác này đã giúp y rất nhiều lần thoát thân an toàn trước khi nguy hiểm ập đến, nhưng lúc này đây lại tới quá mức đột ngột.
Tạ Vân trở tay đem cây đũa còn lại ném lên bàn, vừa muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên vườn hoa sau Thái Cực cung truyền đến tiếng “bình bịch…” trầm vang.
…Bắt đầu phóng pháo hoa?
Tạ Vân ngẩng đầu nhìn lại. Đúng lúc này một cung nữ chạy lên cung yến, vẻ mặt hoang mang rối loạn, khí sắc không còn một mẩu, lao tới bên cạnh Võ Hậu vội vàng thì thầm vài câu, Võ Hậu vỗ án “phịch” một cái nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì?!”
Cả cung yến lặng ngắt, chỉ thấy cung nữ run run rẩy rẩy quỳ xuống: “Hồi…hồi bẩm Thiên hậu, Dương cô nương đột nhiên phát cuồng bắt cóc Thái tử… Hiện… hiện giờ phải làm thế nào?!”
…………….
Hậu viên sau điện ba tầng thị vệ vây chặt như nêm cối, khí thế giương cung bạt kiếm, như lâm đại địch. Phút chốc chỉ nghe thanh âm hoạn quan biến điệu: “Thánh nhân giá lâm …!” “Thiên hậu giá lâm…!” Ngay sau đó mọi người cuống quít tránh ra một con đường, Hoàng đế xông lên phía trước thất thanh gọi: “Hoằng nhi!”
Thiên hậu cả giận nói: “Đây là có chuyện gì?!”
Theo ánh mắt mọi người nghẹn họng chăm chăm nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa một khoảng đất trống rộng lớn trong vườn, rõ ràng xuất hiện một thân rồng tuyết trắng, sừng hươu, thân rắn, mình đầy vẩy như cá!
Con rồng này dài chừng bốn năm trượng, như một con rắn khổng lồ, mắt lộ ra hung quang, thân thể cao lớn quấn vòng lại, cúi đầu nhìn mọi người chung quanh, bày ra tư thế hung mãnh tùy thời chuẩn bị công kích. Càng đáng sợ chính là móng vuốt của nó đang đè lên một thân hình máu me đầy mặt. Từ khoảng cách xa như vậy nhìn không rõ chết sống, nhưng mọi người chỉ liếc mắt một cái có thể từ phục sức hoàng kim nhìn ra, người nọ dĩ nhiên là đương triều Thái tử Lý Hoằng!
Tiếng thì thào khe khẽ như tia chớp truyền khắp đám người: “Rồng… là rồng đó!”
“Chân long hiển linh… chính là chân long hiển linh!”
Nếu không phải lúc này không biết sinh tử của Thái tử thế nào, khả năng đám thị vệ đã đương trường chân mềm nhũn mà quỳ rạp xuống đất. Cho dù là Hoàng đế sốt ruột lo cho ái tử, lúc này cũng lảo đảo, môi run rẩy, một lúc lâu mới lắp bắp phát ra âm thanh: “Không… Không phải chân long! Nếu là thật sự là chân long, sao có thể… có thể tập kích Thái tử của Đại Đường, trữ quân tương lai chứ?!”
Võ Hậu nhướng mày, vừa định nói gì, lại thấy cách đó không xa văn võ chúng thần vội vàng chạy tới. Cầm đầu chính là Tể tướng Mang Chí Đức, cùng đám người Trương Văn Quán của Thái tử đảng. Người còn chưa đứng vững, tiếng hô to sắc nhọn đã truyền tới trước: “Không thể kinh hoảng! Đây nhất định là hung long!”
“Mau mau giết chết hung long cứu Thái tử, mau a!”
Hung long cũng thế mà chân long cũng thế, nếu giờ phút này Thái tử ở trước mắt mọi người có gì bất trắc, khẳng định cả đám nơi đây ắt đầu không yên trên cổ. Bọn thị vệ cũng cố trấn định, lập cập cài tên, run run rẩy rẩy liền muốn bắn vào Bạch Long kia. Đột nhiên lại nghe một tiếng quát chói tai: “…Dừng tay!”
Đan Siêu gầm nhẹ: “Tạ Vân!”
Cấm quân thống lĩnh từ trong đám người lao ra, một bên quay đầu thét: “Đều lui về phía sau cho ta! Lập tức!” một bên hướng về đầu Bạch Long đang nhìn chằm chằm kia phóng tới.
Võ Hậu chợt biến sắc, vội hướng Đan Siêu quát: “Còn không mau đi ngăn y lại?!”
Đan Siêu nguyên bản đang muốn xông lên, nhưng trong giây phút điện quang thạch hỏa hắn tựa hồ từ trong giọng nói Võ Hậu cảm giác được cái gì, trong lòng chợt hồ nghi, động tác liền chậm lại.
Ngay trong giây phút chậm lại này, bước chân Tạ Vân nhẹ nhàng tung lên rồi vững vàng hạ xuống. Trong nháy mắt bàn chân chạm đất, hình xăm từ sống lưng lan lên, tản mát ra ánh sáng nhạt, từ cổ lan xuống đầu ngón tay, uốn lượn bò lên sườn má trên gương mặt trầm như nước.
Đan Siêu đột nhiên ý thức được cái gì, đồng tử chợt mở lớn!
“Diệu Dung!” Trước mắt bao người, thanh âm Tạ Vân mang theo khàn khàn, nhưng vẫn trấn định vững vàng: “Không có việc gì! Ngươi ra đây, Diệu Dung!”
Bạch Long cúi đầu, gắt gao nhìn thẳng vào Tạ Vân dưới chân. Thị vệ chung quanh nhất tề đồng loạt phát ra run rẩy lui về phía sau nửa bước.
Đan Siêu duỗi tay ấn lên thanh kiếm: “Tạ Vân! Quay lại!”
“Biến!” Tạ Vân chợt bộc phát ra rống giận: “Nơi đây không chuẩn thấy đao binh! Lui ra!”
Mọi người lúc này đều chần chờ buông lỏng dây cung. Đan Siêu cũng khựng lại; Đang lúc giằng co, đột nhiên chỉ nghe tiếng cành lá loạt xoạt, ngay sau đó gốc cây phía sau Bạch Long cách đó không xa, một người nghiêng ngả lảo đảo đi ra.
Đó là Dương Diệu Dung.
…Nhưng nàng nhìn qua không giống như là Dương Diệu Dung.
Nửa người nàng cơ hồ đã che kín bằng hình xăm. Hoa văn chằng chịt khiến nhìn nàng âm trầm quỷ lệ, sắc mặt bị hình xăm làm nổi bật làn da trắng đến cực điểm; Hơi thở nàng thô ách hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt sáng kinh người lại cực kỳ bất an, có chút không giống nhân loại.
Nàng như một đầu mãnh thú tùy thời có khả năng nhào tới, chọn ra người mà cắn.
“Lại đây, không có chuyện gì…” thanh âm Tạ Vân có một chút căng thẳng, nhưng vẫn cứ duy trì bình thản cùng ổn định. Y cởi xuống Thái A kiếm bên hông, ý bảo Dương Diệu Dung đến nhìn, ngay sau đó ném về hướng đám người phía sau.
Trường kiếm “cạch!” một tiếng rơi xuống đất, không có thị vệ nào dám đi tới nhặt.
“Ngươi an toàn…” Tạ Vân mở lòng bàn tay ra, nói: “Đến đây, Diệu Dung! Đến bên cạnh ta nào!”
Ánh mắt Dương Diệu Dung gắt gao dừng ở trên người Tạ Vân. Khí vị đồng loại hẳn là làm cho nàng cảm thấy an toàn. Nhưng khí tức so với mình rõ ràng là cường đại, lãnh khốc cùng kiên định hơn hẳn lại khiến cho nàng thập phần nôn nóng bất an, bàn tay đặt trên thân cây vô thức mà cào cào vào lớp vỏ.
Răng rắc mấy tiếng giòn vang, từng mảng gỗ lớn liên tiếp rơi xuống đất, cây tùng nguy hiểm mà lung lay.
Bạch Long tựa hồ cảm ứng được rung động này, tựa như tiếng trống trước khi công kích, lại càng thêm bất an, thậm chí từ nơi cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Hoàng đế sớm được người đỡ ra xa, giờ phút này phát giận: “Nó muốn giết người! Mau, mau phóng tiễn!”
“Từ từ!” Thiên hậu một phen ngăn lại Hoàng đế.
“Không có việc gì…Diệu Dung, ngươi không nhận ra ta sao?” Tạ Vân vươn tay để cho Bạch Long thấy không có gì, giống như cũng hoàn toàn không phát hiện Thái tử đang co rút dưới móng vuốt của cự long, chỉ cổ vũ mà nhìn Dương Diệu Dung: “Lại đây, không có việc gì, mau tới đây…”
Dương Diệu Dung rốt cục run rẩy, hướng về phía trước bước nửa bước.
“Thật tốt, không có việc gì, lại đây…” thanh âm Tạ Vân càng thêm bình thản dịu dàng: “Đi đến bên này…”
Dưới vô số ánh mắt hội tụ, Dương Diệu Dung chậm rãi đi lên phía trước. Mỗi một bước chân đều nhấc lên kình phong vô hình hướng chung quanh khuếch tán, ở trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn lưu lại từng vết nứt rõ ràng.
Thời gian trôi qua lâu như vài năm, lại tựa như ngắn ngủi khoảng nửa khắc, Dương Diệu Dung rốt cục dừng lại, đứng cách mấy bước trước mặt Tạ Vân.
“Diệu Dung!” Tạ Vân ôn hòa nói “Ngươi xem ngươi bắt được một người… trước hãy đem hắn buông ra, rồi chúng ta trò chuyện có được không?”
Chung quanh rõ ràng nhiều người như vậy, hiện trường lại an tĩnh đến một tiếng ho khan cũng đều nghe thấy, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên gương mặt tràn đầy hình xăm của Dương Diệu Dung.
“…” Dương Diệu Dung mở miệng, tựa hồ muốn nói gì, không khí nháy mắt ngưng trọng.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên biến mất tại chỗ. Nháy mắt sau nàng xuất hiện ở trước mặt Tạ Vân, hung hăng một chưởng đem Tạ Vân đẩy mạnh khiến y ngã về phía sau!
Đan Siêu nhảy vọt đến, tiếng Long Uyên ngân lên ra khỏi vỏ!
Biến cố đột ngột phát sinh. Tất cả mọi người đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi, hiện trường hỗn loạn thành một đoàn;
Trong tiếng huyên tạp, Tạ Vân một tay chống lên nền đất, xoay người đứng lên. Động tác đầu tiên không phải là bảo vệ không môn trước người mình, mà là đem Đan Siêu đẩy thật mạnh ra ngoài!
“…Lui ra!”
Đan Siêu ở dưới xung lượng phải lùi lại mấy bước. Chỉ thấy Tạ Vân giơ tay lên chưởng, từng luồng khí lưu như long trời lở đất từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, đem tóc cùng vạt áo y bay lên cuồn cuộn.
Đan Siêu chợt ý thức được một cái hậu quả phi thường nghiêm trọng: “…Tạ Vân! Không được khai ấn!”
Nhưng mà đã quá muộn.
Hình xăm lúc trước đang ngừng lan tràn, ở trên người Tạ Vân cấp tốc hoạt động, giống như dây leo có sinh mệnh, bao trùm phần lớn nửa người y. Ngay sau đó, từ trên trời cao vang lên tiếng sấm rền, một đầu thương thanh cự long bán trong suốt, từ trong biển mây hiện ra hình dáng, phát ra tiếng ngâm kinh thiên động địa!
“A a a a….”
Ở trước mặt đồng loại sức mạnh càng thêm cường hãn, càng thêm áp bách, Dương Diệu Dung sớm đã mất đi lý trí liền phát ra tiếng kêu kinh sợ, xông lên một chưởng liền bổ về phía đỉnh đầu Tạ Vân!
Nhưng động tác Tạ Vân so với nàng còn nhanh hơn, trước khi chưởng lực hạ xuống đã bắt trụ cổ tay nàng. Ngay sau đó chưởng phong gào thét, động tác mau lẹ, chỉ trong thời gian ngắn hai người đã qua lại hơn mười chiêu.
Dương Diệu Dung thân là nữ tử xuất chiêu cực kỳ nhanh độc, lại thêm tàn nhẫn không lưu tình chút nào, mỗi một chiêu hạ xuống đều nhắm thẳng đến chỗ trí mạng; Trong lúc triền đấu Tạ Vân tránh không được đã trúng vài chiêu, nhưng y tựa hồ hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, dưới cực độ lãnh tĩnh nắm được một sơ hở.
Đột nhiên y biến thủ thành công, nâng chưởng tiếp được một quyền của Dương Diệu Dung đang thẳng trước mặt mà đến, cùng lúc nhấc chân liền đem nàng đá bay ra ngoài!
Phịch!
Dương Diệu Dung bay ra xa mấy trượng, sống lưng đập vào một cây tùng, khiến lá cây cùng tuyết đọng bị chấn động rơi xuống đầy trời.
“U u u…….”
[Lời mỗ: Thiệt tình mỗ cũng ko biết con này nó gào ra thành cái tiếng gì!]
Bạch Long lúc này phát ra tiếng gào thét, như tia chớp nhào về phía chân thân. Nhưng cùng lúc đó Thanh Long hư ảnh vẫn luôn nấp mình sau đám mây giằng co không động, rốt cuộc chỉ trong chớp mắt liền nhào xuống mặt đất, hung hăng cắn vào cổ Bạch Long!
Một loạt phối hợp này có thể nói thiên y vô phùng. Ngay tại thời điểm Bạch Long bị đau quay cuồng, Tạ Vân tung mình đến trước, gần như là kề sát thân thể khổng lồ đang vặn vẹo lung tung, từ dưới long trảo đoạt ra Thái tử cơ hồ đã không còn thở.
“Điện hạ!”
“Mau mau, Thái tử điện hạ!”
Tạ Vân vội vàng thối lui mấy bước, trở tay đem Thái tử ném về phía đám người!
Nếu Thái tử rơi xuống đất như vậy, cho dù vừa rồi không chết, ngã xuống phỏng chừng cũng phải vỡ đầu. Đan Siêu đứng gần đó nhất không còn lựa chọn nào khác, liền thả người nhảy lên cao tiếp được Thái tử, đưa tay lên dò hơi thở.
Nỗi lòng nóng như lửa của hắn nhất thời như được tưới bồn nước đá …
Thái tử cả người đầy máu, bất động, đã không còn hô hấp!