Trong phòng không có một bóng người, trên bàn vẫn cắm giấy bút, đệm giường đơn sơ lại chỉnh chỉnh tề tề, y phục cấm vệ được giặt cẩn thận xếp thành chồng vuông vắn, đặt bên cạnh gối đầu.
Lý Hoằng chần chờ mà dạo qua một vòng, đột nhiên thoáng nhìn thấy cửa sổ thông về phía hậu viện, liền đi đến đẩy ra.
“Đan cấm vệ!”
Phía sau phòng là một hành lang dưới hiên nhà, Đan Siêu cả người đưa lưng về phía Thái tử nằm nghiêng trên lan can, một tay chống trán, một tay cầm bầu rượu, đầy người dáng vẻ chán nản thất vọng – Không cần nhìn, chỉ từ mùi rượu nồng đậm cũng có thể biết hắn đã uống khá nhiều.
“Ngươi… Ngươi cẩn thận một chút!” Lý Hoằng vừa thấy bóng lưng của hắn liền hết hồn: “Cẩn thận khéo ngã, chờ ta đi qua!”
Lý Hoằng lui ra phía sau hai bước, quay đầu chạy ra khỏi phòng. Vòng qua một dãy phòng của đám thị vệ khác, thở hồng hộc chạy tới hành lang hiên sau: “Đan Siêu đại ca! Ngươi làm sao vậy?”
Đan Siêu uống đến đầy mặt đỏ bừng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn ra không trung ngoài hành lang dài, dường như đối với câu hỏi của đương triều Thái tử không nghe thấy. Lý Hoằng ước chừng đợi một lúc lâu, thời điểm nhịn không được muốn hỏi lại lần thứ hai, mới nghe hắn đột nhiên cười nhẹ ngắn ngủi, xách bầu rượu lên lại uống một hơi.
“Không có gì.” Hắn thản nhiên nói, ngồi dậy vỗ vỗ lan can bên cạnh người: “Đừng gọi ta là đại ca. Ngồi đi, Thái tử điện hạ!”
Lý Hoằng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh hắn ngồi lên lan can, hai chân vắt vẻo trong không trung đu đưa qua lại.
Hai chân rũ xuống ở trong cung đình là một loại tư thế ngồi phi thường thô lỗ lẫn bất nhã. Lý Hoằng trộm nhìn chung quanh. Lúc này đang là chính ngọ, là thời điểm bọn thị vệ thay ca trực phiên đi ăn cơm, trên hành lang dài không một bóng người. Hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Đan Siêu đại… Đan cấm vệ, ta tìm ngươi ba ngày nay đều không gặp, đây là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Đan Siêu lòng tràn đầy phiền muộn, như thế nào cũng không thể thổ lộ tâm sự với Thái tử lớn lên trong chăn ấm đệm êm được, chỉ đành tự giễu mà cười cười: “Không có việc gì, làm phiền Điện hạ quan tâm. Ba ngày nay không phải là phiên ta trực.”
Lý Hoằng sát ngôn quan sắc, lý giải mà “A” một tiếng, nói: “Ba ngày này trong hành cung cũng thực sự bình yên đến lạ. Thánh thượng không biết hưng trí cái gì, vẫn luôn triệu tập cận thần đóng cửa bàn bạc, nhưng Mang thị lang lén thăm dò cũng không hỏi ra được là Thánh thượng triệu vị cận thần nào – Đông Cung đối với Tử Thần điện cũng chỉ tìm hiểu được đến đó mà thôi. Bất quá vậy cũng hoàn hảo, trong hành cung không thấy động tĩnh gì, hiếm dịp lắm ta cũng thanh nhàn mấy ngày.”
Hắn duỗi thắt lưng lười biếng, cười nói: “Đặc biệt ngay cả Tạ Thống lĩnh tuỳ giá của Hoàng hậu cũng đều đóng cửa không ra. Đông Cung thật sự là khó có được thời điểm thanh nhàn như vậy a.”
Đan Siêu có lẽ là say, buột miệng thốt ra: “Tạ Thống lĩnh mấy ngày nay…”
Lời vừa thốt, đột nhiên ngừng lại.
Nhưng vài chữ đã nói ra muốn thu hồi cũng không còn kịp. Thái tử đối với gương mặt ủ dột ảo não của Đan Siêu không hề cảm thấy, bĩu môi nói: “Tạ Thống lĩnh hẳn là dưỡng bệnh đi. Nói là dưỡng bệnh, hôm qua lại sai người phi ngựa hồi kinh, từ trong phủ y mang đến thị nữ tuỳ thân, nghe đám cung nhân đồn đãi quả thực là xinh đẹp.”
Ngón tay Đan Siêu cầm bầu rượu hơi căng thẳng.
Thị nữ, thị nữ tuỳ thân… Đại khái chính là Cẩm Tâm đi?
Cho dù không phải là Cẩm Tâm cũng không quan hệ. Trong Tạ phủ mỹ mạo tiểu nha đầu không thiếu, mang đến người nào chẳng được?
Rượu uống vào như hóa thành lửa, hướng tứ chi toàn thân đốt cháy, đốt đến đáy lòng vừa chua vừa chát. Đan Siêu thậm chí cảm giác không khí trong xoang mũi thở ra cũng đều nóng bỏng – nóng đến mức khiến hắn nhất thời ngay cả thanh âm gì cũng đều không phát ra được.
“Hành vi phóng đãng, không ngoài như vậy.” Lý Hoằng hừ một tiếng, còn muốn nói hai câu cái gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến Đan Siêu hiện nay còn ở trong cấm quân kiếm ăn, đành miễn cưỡng nhịn xuống khinh thường, chỉ thở dài “Xem nào, không đề cập tới bọn họ nữa.”
Đan Siêu nhấc lên bầu rượu, im lặng không lên tiếng mà uống một ngụm to.
“Say rượu thương thân, uống ít một chút.” Thái tử giống ông cụ non mà khuyên nhủ “Ngươi nếu ở trong cung lâu, liền sẽ phát hiện hoàng cung mặc dù là nơi vinh hoa phú quý bậc nhất trên đời, nhưng cũng là chỗ không thể tận tình tuỳ hứng nhất – Ngươi chỉ cần ăn hai miếng đồ ăn ngươi thích, bồi người ngươi thích hơn hai ngày, liền sẽ có vô số người lên mặt quy củ đạo lý đến áp ngươi, càng miễn bàn đến việc uống dăm chén rượu giải sầu. Nào có đường cho ngươi “nhất tuý giải thiên sầu” cơ chứ?”
Đan Siêu trong lòng nói: ta đem Hoàng hậu thân ngoại sanh (*) đánh một trận, không chừng ngày mai sự việc bại lộ, liền lưu đày ba nghìn dặm, mặc kệ đám quý nhân các ngươi trong hoàng cung ưu nhã phiền não, ta muốn lý giải cũng hữu tâm vô lực a.
[(*): thân ngoại sanh: cháu trai ruột, ý là Hạ Lan Mẫn Chi á]
Nhưng vị Thái tử này luôn có chút quá ôn nhu mẫn cảm, Đan Siêu liền không thể nói ra, cười khổ chuyển hướng đề tài: “…Trong hoàng cung qua ngày như thế này còn không tốt, vậy bên ngoài vô số bình dân bách tính chẳng phải đều sống trong nước sôi lửa bỏng sao? Ngươi cảm thấy người ở phía ngoài tự do, lại không biết trên người của ngươi một bộ quần áo, một đôi hài, thậm chí là một miếng ăn trong chén của ngươi, đều có vô số người nguyện ý dùng tự do cùng đói lạnh của bọn họ mà đánh đổi sao?”
“Chưa nói đến việc ra ngoài làm dân thường,” Lý Hoằng bị giáo huấn cũng không giận, ngược lại hâm mộ mà nhìn hắn một cái: “Ta mà có võ công như Đan đại ca ngươi, chân trời góc biển trường kiếm độc hành, đừng nói khẳng định không đến mức phải chịu đói khổ cơ hàn, cho dù là đói khổ cơ hàn thì như thế nào chứ!”
Đây chính là điển hình của Trang Tử “không phải cá sao biết cá khổ?” (*).
[(*) nói ngược từ ý của Trang Tử: ngươi không phải là cá sao biết cá vui?]
Đan Siêu dở khóc dở cười, khoát tay áo ý bảo hắn đừng làm rộn, Thái tử lại nghiêm túc nói: “Ngươi không hiểu, có đôi khi ta thật sự nghĩ như vậy. Ai…trước kia còn vui vẻ đối tiểu Bùi nói một chút, về sau ngay cả nói với nàng cũng không được nữa.”
Hắn nhắc tới Bùi Tử Liễu, động tác Đan Siêu giơ bầu rượu lên thoáng khựng lại một chút, bất động thanh sắc nói: “Vì sao?”
Lý Hoằng nhìn hắn thật sâu, hỏi ngược lại: “Ngươi ngay cả ta cũng phải giấu sao? Ta ở trong lòng người khác nguyên lai lại chính là kẻ thiếu hiểu biết, lãnh huyết cổ hủ như vậy sao?!.”
Đan Siêu: “…”
“Tiểu Bùi đã kể hết cho ta.” Lý Hoằng thản nhiên nói “Đêm hôm đó nếu không phải Đan Siêu đại ca ngươi ra tay cứu giúp, nàng đời này liền coi như xong – Bùi gia đem nàng đưa vào trong chùa miếu giam cầm cả đời cũng xem như nhân từ. Ha hả… Ngươi đừng tưởng rằng đó là nói đùa, những nho gia thế tộc chính là như vậy. Xét đến cùng đều là ta tạo nghiệt.”
Không nghĩ tới Bùi Tử Liễu vậy mà đem việc muốn mệnh này căn tơ kẽ tóc nói cho Thái tử. Rốt cuộc nàng tuổi vẫn còn nhỏ ngây thơ, hay là đối với Thái tử tràn ngập tín nhiệm. Bất quá bởi vậy cũng có thể từ bên cạnh nhìn ra tính cách Thái tử ở trong lòng mọi người chung quanh là như thế nào. Đan Siêu không khỏi nói: “Việc này là do Hạ Lan Mẫn Chi cầm thú không bằng, cùng Điện hạ có cái gì quan hệ?”
Lý Hoằng trực tiếp hỏi: “Nếu tiểu Bùi không cùng ta vui vẻ, những người đó có còn chăm chú vào nàng sao?”
Đan Siêu bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được.
“Bọn họ cảm thấy Bùi gia là muốn đem nữ nhi gả cho ta – Tuy rằng Bùi gia cũng đúng là nghĩ như vậy, Thánh thượng cũng có ý tứ này. Bởi vậy hủy hoại tiểu Bùi, cũng liền gián tiếp đả kích Đông Cung, đả kích ta. Đây mới là mục đích thực sự của bọn họ. Nếu không, tiểu Bùi chỉ là một tiểu cô nương, có đáng gì để họ tính kế?”
Lý Hoằng vươn tay lấy bầu rượu, Đan Siêu lại đưa tay gạt ra: “Rất mạnh.”
Lý Hoằng cũng không chấp nhất, thở dài.
“Ta cũng không đặc biệt thích tiểu Bùi, ít nhất… lúc mới bắt đầu không quá thích.” Lý Hoằng dừng một chút, nói: “Nhưng những người có âm mưu cùng giao dịch chính là Thánh thượng, Bùi gia cùng những kẻ có lợi ích liên quan, nàng chỉ là một tiểu cô nương đi theo ta mà thôi. Dần dà, ở trong lòng ta nàng giống như một tiểu muội muội, không nghĩ tới điều này cũng hại nàng.”
Đan Siêu liếc mắt nhìn Thái tử, phát hiện trên gương mặt thiếu niên tôn quý nhất nước lại hiện ra vẻ thoái chí nản lòng hoàn toàn không tương xứng với tuổi, nghĩ nghĩ liền an ủi: “Không cần phải đa tâm, vạn hạnh cuối cùng cũng không có việc gì.”
“…Vạn hạnh.” Lý Hoằng cao giọng lặp lại, lạnh lùng nói: “Cuối cùng không có việc gì cũng là nhờ có Đan Siêu đại ca ngươi. Đổi lại là ta, hai tay trói gà không chặt, lại có trùng trùng trói buộc, ta lấy cái gì đi cứu nàng? Thứ vô dụng nhất chính là Thái tử a!”
Lời này nói ra thập phần phạm huý, Đan Siêu lập tức quát: “Điện hạ!”
Thái tử bỗng nhiên im tiếng.
Không khí bối rối ước chừng giằng co một lúc lâu, Thái tử mới tựa hồ giận dỗi mà thốt ra một câu: “Ta cũng không có biện pháp gì. Về sau không thân cận nàng cũng không để ý tới nàng, việc này liền xong!”
Đan Siêu quả là uống nhiều quá, trong đầu phút chốc xẹt qua một tia hỗn hợp vừa quở trách vừa giễu cợt khiến lời nói của hắn không khỏi lộ ra cảm xúc: “Điện hạ nếu thật sự nghĩ như vậy, về sau cho dù ai cũng không thân cận, ai cũng không để ý, chẳng phải là ai cũng đều không hại, cả đời đều sạch sẽ sao?”
Lý Hoằng lúc này sửng sốt.
“Tình thế nhất thời mà vô lực thì không có gì phải thẹn. Nhưng ngay cả muốn làm cái gì tâm lại đều không có, mặt khác cứ luôn tiêu cực cúi đầu lùi bước, có thể lùi đi nơi nào?” Đan Siêu không cần nghĩ ngợi, lời nói lần này cứ như là sớm bị người nào đặt vào trong đầu, tự nhiên mà liền mạch thốt ra một hơi: “Giang sơn rộng lớn thiên địa bao la, nhưng một người có thể lùi bước bất quá cũng chỉ một tấc vuông. Nếu ngay cả việc gánh vác trách nhiệm cũng sợ hãi từ bỏ, thối lui đến cuối cùng chỉ có thể bó tay chịu chết, chẳng phải là chết càng uất ức?”
Thái tử ngây người, Đan Siêu cũng có chút sợ run.
Thoáng nháy mắt đó, trong đầu hắn hoảng hốt mơ mơ hồ hồ mà hiện lên cái gì, tựa như có một thanh âm quen thuộc, lạnh lùng cao cao tại thượng từng ghé vào lỗ tai hắn nói qua như vậy.
“… Ngàn dặm giang sơn, lê dân xã tắc, nhưng ngươi có thể lùi bước bất quá cũng chỉ một tấc vuông! Thối lui đến cuối cùng không chỉ chính mình bó tay chịu chết, cũng sẽ đem tất cả những người đứng ở phía sau ngươi cùng xuống địa ngục…”
“Từ giờ khắc này ngươi chỉ có thể hướng lên phía trước, cho dù là chết cũng phải hướng về trước, phía sau ngươi sớm đã không còn đường lui!”
“…” Thái tử môi hơi hơi phát run, tựa hồ phát không ra thanh âm, một lúc lâu mới khàn khàn nói: “Nhưng… Chính là ta…”
Hắn bỗng nhiên dừng lại, trong thần sắc tái nhợt dần dần bị một loại lĩnh ngộ khác thay thế, đáy mắt hiện ra vài phần kiên quyết chưa bao giờ có: “Ngươi… Ngươi nói rất đúng! Ta là Thái tử, thể nào lại có ý tưởng khiếp nhược như vậy?”
Hắn nhảy xuống lan can, chuyển hướng Đan Siêu, nghiêm túc nói: “Nghe một câu nói hay hơn mười năm đọc sách. Mấy ngày gần đây luẩn quẩn suy sụp, là bổn vương tự rúc vào sừng trâu, may mà có Đan Siêu đại ca nhắc nhở, ta đã minh bạch nên làm như thế nào.”
Đan Siêu suy nghĩ lung tung, nhất thời còn chưa kịp trả lời, liền chỉ thấy Lý Hoằng khom người, quay đầu đi nhanh về cuối hành lang dài.
Thời điểm hắn tới là một đường chậm rãi, lúc này quay trở về bước chân lại nhanh nhẹn mà hữu lực, cứ từ bóng dáng mà nhìn liền lộ khác biệt thật lớn.
Đan Siêu thoáng kinh hoàng mà nhìn theo hắn đi xa, trong đầu lại tựa hồ hiện ra một thân ảnh khác – Đó là một ánh mắt xuyên qua vô số ký ức bị chôn vùi che dấu, thật sâu mà nhìn về phía mình, đáy mắt tràn ngập thất vọng không chút nào che dấu, quả quyết cùng đập nồi dìm thuyền. Sau đó y xoay người hướng về chỗ xa mà đi, ngay cả đầu cũng không quay lại một lần. Dưới ánh nắng chiều tà, mái tóc dài cùng áo choàng trong gió tung bay, dần dần biến mất trong ngàn dặm cát vàng xa thẳm.
Đan Siêu trong ngực phập phồng, khàn khàn mà thấp giọng nói: “… Sư phụ.”
Hắn ngửa đầu uống nốt một ngụm rượu cuối cùng, tiện tay đem bầu rượu quẳng đi, thả người thẳng lên mái hiên, ở trên mái ngói nhẹ như hồng mao mà mượn lực một chút.
… Cho dù dáng vẻ say sưa chán nản, một chiêu thả người này lại có thể nói động tác mau lẹ, ngay cả chút bụi trên mái ngói cũng không bốc lên; liền chỉ thấy hắn giống ác điểu bay vút qua không trung, lập tức hướng Thanh lương điện mà đi.
…………..
Thanh lương điện, Thiên điện.
Đan Siêu ở bên cạnh cửa sổ vẫn không nhúc nhích mà đứng tần ngần nửa canh giờ.
Thanh lương điện nguyên bản là chỗ ở của Hoàng hậu. Đã nhiều ngày Võ Hậu bồi Thánh thượng nghe cận thần mật bàn ở Càn thái điện đóng cửa không ra, bởi vậy Thanh lương điện không có chủ nhân cũng giảm đi hơn phân nửa phô trương, cung nữ thái giám không thấy lui tới. Sau giờ ngọ đổi phiên gác, thị vệ không nhiều lắm, ngẫu nhiên có đội phòng vệ đi qua phía xa, bằng vào thân thủ của Đan Siêu, cho dù là đang say cũng có thể dễ dàng né tránh.
Nhưng hắn không biết chính mình có nên đẩy cửa đi vào hay không.
Hắn như là lại lui về cái đêm trăng kia, trên vai đè nặng một bàn tay Tạ Vân, tiến cũng không tiến mà lui cũng không lui được.
Tạ Vân đang làm cái gì?
Nhàn nhạ ngồi trong đình, đọc sách uống trà?
Hay là hồng tụ thâu hương… ôn hương nhuyễn ngọc?
Đan Siêu dù sao còn quá trẻ tuổi, đang lúc chính trực huyết khí phương cương, cảm giác say từ trong tuỷ não bốc hơi mà lên, khiến hắn có chút không khống chế được đầu óc chính mình.
Hắn theo bản năng lắc lắc, xua tan hình ảnh trong đầu, ghen tỵ hoà lẫn với ngoan khí nảy lên trong lòng. Đan Siêu đưa tay ra sau, rút kiếm ra khỏi vỏ, sử dụng mũi kiếm với vào song cửa sổ nhích một cái, khoá cửa phía trong “ba” một tiếng nhẹ nhàng bật ra, cửa sổ vô thanh vô tức mà mở ra một khe nhỏ.
Đan Siêu dùng hai ngón tay kẹp lấy góc cửa sổ đánh giá, bên trong vậy mà còn treo màn cửa dày, một tia sáng cũng không chui lọt.
“…”
Đan Siêu nhăn mày, lại đem màn cửa sổ nhấc lên một khe hở thực nhỏ, chỉ thấy trong điện hôn ám, mơ hồ lộ ra ánh sáng nhạt, cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Giữa ban ngày ban mặt, mà còn… Là đang làm gì đó?
Đan Siêu máu tựa hồ đông lại, mấy lần cắn răng xoay người tránh ra, nhưng lại không bỏ đi được, cứ loay hoay tại chỗ ước chừng một lúc.
Cách đó không xa truyền đến động tĩnh cực kỳ nhỏ, là đội thị vệ tuần tra quay trở lại, trước mắt đã không còn thời gian để mà đấu tranh tư tưởng.
Đan Siêu cũng không biết mình nghĩ như thế nào, một khắc kia nhấc chân hắn cảm thấy chính mình điên rồi, nhưng buộc mình ngừng lại quay đầu rời đi thì trăm triệu lần làm không được – Ngay trong nháy mắt kia, cả người hắn đã từ ngoài cửa sổ phi thân vào trong điện, sau đó lập tức trở tay đóng cửa sổ, rũ xuống rèm cửa, bên ngoài thị vệ vừa vặn từ cuối hành lang chuyển lại đây.
Đan Siêu thở ra một hơi thật dài, đứng dậy nhìn về phía đại điện.
Ngay sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người.
Trên điện có một cái giường rộng, Tạ Vân đang quay người lại hắn, hai mắt nhắm nghiền, thân trên để trần, ngồi xếp bằng trên giường.
Theo lý thuyết cách một khoảng cách như vậy, ánh mắt là mở hay là khép thực khó nhìn rõ. Nhưng mi mắt Tạ Vân thật dài lại đậm, khi nhắm lại, hình thành một cái độ cong phi thường rõ ràng, Đan Siêu thậm chí có thể nhìn thấy bóng râm nhàn nhạt phủ xuống sống mũi.
Mái tóc dài của y được một sợi lụa màu xanh cột sau đầu, vài sợi buông ra liền rủ ở sau tai. Màu tóc cùng màu da làm nổi bật lẫn nhau, đen càng thêm đen mà trắng càng phát ra trắng thuần, tựa như một pho tượng bởi vì kỹ thuật điêu khắc dị thường tinh tế, mà có vẻ tinh xảo tuyệt luân lại cao cao tại thượng.
Đan Siêu đuôi lông mày hơi hơi nhảy dựng, đáy lòng mới ló ra khởi niệm nóng bỏng bị mạnh mẽ áp trở xuống.
… Trong không khí hôn ám bên cạnh người Tạ Vân, đang chậm rãi di chuyển quang mang màu xanh nhạt, mơ hồ có thể nhìn ra có râu, có vảy, có sừng, mờ ảo như là…
Thanh Long!
Đan Siêu trái tim bình bịch nhảy dựng lên, bị hắn mạnh mẽ áp trở về, theo bậc thang trong đại điện từng bậc chậm rãi đi tới, thấp giọng gọi: “Sư phụ?”
Tạ Vân không nhúc nhích.
“Sư… Tạ Vân?”
Vẫn là không trả lời.
Tạ Vân dưới mắt quầng xanh, sắc mặt tiều tụy mỏi mệt, như là mấy ngày mấy đêm không ngủ. Đan Siêu vươn tay ra thử, chỉ cảm thấy hơi thở y cực kỳ mỏng manh, nhưng cẩn thận cảm giác lại phi thường ổn định, không giống như là có nguy hiểm gì đến tánh mạng.
… Đây là y đang luyện công, hay là chữa thương?
Nếu như là vế sau, chẳng lẽ y bị cái gì đả thương hay sao?!
Đan Siêu đầu gối bán quỳ ở trước mặt Tạ Vân, vươn tay liền định ấn lên cổ tay y đang đặt trên đầu gối, nghĩ muốn bắt mạch. Nhưng mà ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào làn da Tạ Vân, một vầng sáng đột nhiên đánh úp lại, trong không trung hóa thành đầu rồng, đối Đan Siêu mãnh liệt nhào tới!
Đan Siêu theo bản năng đưa tay ra chắn, ngay sau đó lòng bàn tay liền đụng phải long thủ, vầng sáng màu thiên thanh giống như nước hóa mở, đem cả người hắn bao phủ trong mờ ảo.
“Tạ…”
Thanh âm Đan Siêu im bặt mà ngừng, băng hàn thấu xương theo vầng sáng thiên thanh xâm nhập ngũ tạng lục phủ, lập tức thẳng lên tuỷ não, khuấy động lên vô số hình ảnh ố vàng trong tiềm thức bay tán loạn.
Những hình ảnh không trọn vẹn, không đầy đủ từng bước xẹt qua trước mắt hắn. Giờ khắc này không trung hôn ám trong đại điện như vỡ thành mảnh nhỏ, trước mắt Đan Siêu dần dần hiện ra một cảnh tượng vô cùng giống lúc này.
Trong căn phòng bằng đất thấp bé, một thiếu niên ngồi ở cạnh giường, nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm người thanh niên đang ngủ say bên trên.
Đan Siêu nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc của thiếu niên, từ trên xương sống nổi lên một trận run rẩy…
Đó chính là bản thân hắn!
Thiếu niên trời sinh mi mục sắc bén, hốc mắt thâm thúy, mũi thẳng mà cao, thực rõ ràng có thể nhìn ra hình dáng anh tuấn ngày sau. Nhưng làn da hắn lại sớm mang dấu ấn của Đại mạc bão cát, cơ hồ nhìn không ra nét ấu trĩ của tuổi nhỏ, ngược lại, trong đáy mắt lại có một tia tang thương, gấp gáp cùng thần thái chuyên chú.
Giống như một đầu ấu lang đã giãn ra cốt cách, xuất ra răng nanh dài nhọn, đương hướng tới giai đoạn thanh tráng.
“Sư phụ!” thiếu niên lẩm bẩm.
Trên giường Tạ Vân trẻ tuổi hô hấp vững vàng, không hề hay biết.
Gương mặt y so với vẻ kinh diễm tuyệt luân vài năm sau lại có chút nhu hòa, hoàn toàn không có vẻ tà tính cùng sắc bén trên triều dã ngươi lừa ta gạt sau này, khi ngủ say thậm chí sườn mặt thoạt nhìn có vẻ ôn nhu.
Thiếu niên hầu kết hung hăng chạy lên chạy xuống, chậm rãi cúi người xuống.
Đan Siêu đồng tử chợt mở lớn, hoảng hốt ý thức được tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, đáy lòng có một thanh âm thậm chí đã kề lên miệng mà rống..
Không được!
Ngàn vạn không được!
Nhưng hắn phí công ngăn cản không làm nên chuyện gì.
Đôi môi run rẩy của thiếu niên rốt cục dừng trên môi Tạ Vân, nhẹ nhàng mà dán lại cùng nhau.
Đó là một nụ hôn ngây ngô, khắc chế, lại tràn ngập dục vọng.
Thiếu niên ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Tạ Vân, trong ngực kịch liệt phập phồng, hai tay chống ở bên cạnh người Tạ Vân hết mở ra lại xiết lại, đem đệm giường gắt gao mà nắm chặt thành một đoàn.
“… Sư phụ!” hắn lại cơ hồ không tiếng động mà nhẹ nhàng gọi một câu, kích thích vô hình cùng cảm giác tội lỗi theo hai chữ này, giống như từng tia chớp nhẹ nhàng đánh vào trong tim.
Hắn mãnh liệt nhắm mắt lại, rốt cục cường bách chính mình dời ánh nhìn đi chỗ khác, đứng dậy lui ra phía sau một bước, lại lui một bước, sợ chính mình sẽ không khống chế được, xoay người cũng không quay đầu lại liền xông ra ngoài.
… Bởi vậy hắn không nhìn thấy, trên giường phía sau Tạ Vân phút chốc mở mắt ra.
Dưới làn mi, đôi mắt Tạ Vân thuỷ quang sâu như hồ nước, lại tĩnh lặng như gương. Y im lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm đỉnh giường, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng khép lại mí mắt, nhìn không ra bất luận cảm xúc nào.
………
Trước mắt Đan Siêu từng mảnh ký ức bay hỗn loạn như tuyết rơi, ngay sau đó trăng sao chuyển dời, cảnh tượng biến hóa; gian phòng nhỏ sâu trong Mạc Bắc biến mất trong không trung, Thanh Lương điện đột nhiên vang lên “phanh!” một tiếng.
Đan Siêu lòng bàn tay gian nan chống lên mặt đất, mu bàn tay gân cốt nổi lên, trong lòng tràn ngập chỉ có vài chữ.
Y biết… Y cái gì cũng biết!
Y đã biết từ sớm!
“Thối lui đến cuối cùng không chỉ chính mình bó tay chịu chết, cũng sẽ đem tất cả những người đứng ở phía sau ngươi cùng xuống địa ngục…Từ giờ khắc này ngươi chỉ có thể hướng lên phía trước, cho dù là chết cũng phải hướng về trước, phía sau ngươi sớm đã không còn đường lui!”
Trong giây phút chớp nhoáng, Đan Siêu cuối cùng nhớ ra chính mình lúc trước trả lời Tạ Vân như thế nào: “…Chỉ là…” thiếu niên thương tích chất chồng quỳ trên mặt đất hổn hển thở dốc, giống như cầu xin ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân, ánh mắt tuyệt vọng nóng bỏng lại kiên quyết đập nồi dìm thuyền: “Ta không muốn rời khỏi nơi này, cũng không muốn đi về phía trước, ngàn dặm giang sơn là của bọn họ, cùng với ta có cái gì quan hệ?!”
“Ta chỉ muốn cùng sư phụ một chỗ, ta… ta muốn cùng sư phụ vĩnh viễn ở lại đây trong Đại mạc!”
… Cạch, cạch, cạch!
“Thống lĩnh, Thống lĩnh có ở trong đó?”
Đan Siêu giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu quay ra. Chỉ nghe cửa điện lại bị gõ hai cái, thanh âm Mã Hâm ở bên ngoài cung cung kính kính nói: “Thống lĩnh, Cẩm Tâm cô nương đến!”
Tạ Vân vẫn nhắm chặt hai mắt ngồi xếp bằng giống như nhập định, không có bất luận phản ứng nào. Vầng sáng mang hình dạng Thanh Long lưu động chung quanh y như cũ, vừa rồi long thủ đánh về phía Đan Siêu đã rời khỏi, đang ở trên đỉnh đầu Tạ Vân chậm rãi xoay quanh, tản ra vô số quang điểm trước mắt.
Đan Siêu nhanh chóng nhìn quanh một vòng, trong đại điện trống trải căn bản không chỗ nào có thể ẩn thân, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy xà nhà.
Thanh âm Cẩm Tâm ở bên ngoài cười mỉm nói: “Không sao, Thống lĩnh chắc đang vận công, ta tự mình đi vào thôi.”
Cửa phòng két một tiếng, cùng lúc đó Đan Siêu thẳng người nhảy dựng lên, như tia chớp bay lên đỉnh, thân ảnh vừa ẩn vào xà nhà lớn trên đầu.
Ngay thời khắc đó, Cẩm Tâm váy lụa đỏ thướt tha vượt qua ngưỡng cửa đại điện, trở tay đóng chặt cửa, thân ảnh yểu điệu hướng Tạ Vân đi tới.
Đan Siêu trên cao nhìn xuống mà nheo lại ánh mắt.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy Cẩm Tâm váy dài trải trên nền gạch, giống như từng lớp sóng bập bềnh, lay động sinh tư, phong tình quyến rũ nói không nên lời; Nàng từng bước một đi lên thềm ngọc, đến trước giường, cởi giày thêu lộ ra gót chân trắng nõn đi đến phía sau Tạ Vân, tràn ngập nhu tình mà thở dài.
… Ngay sau đó nàng nâng lên bàn tay, từng móng sơn đỏ tươi, ở trong tầm mắt Đan Siêu, nhẹ nhàng mà đặt lên vai Tạ Vân.