• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya.



Căn cứ yên tĩnh, đột nhiên, cửa quấn đầy hàng rào điện mở ra, mấy chiếc xe quân dụng rất nhanh xuất hiện, mỗi người trên xe đều có súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, vả lại, ít nhất đều là dị năng giả cấp 2.

Quy mô lớn như thế hiển nhiên dẫn tới sự chú ý của Mộc Bác và Dạ Húc.

Người bước xuống xe chào hỏi với Mộc Bác và Dạ Húc là Tống Triều.

“Tống tham mưu vẫn còn có nhã hứng đi dạo đêm sao?” Dạ Húc nhếch khóe miệng cười nói.

Tống Triều cũng không cảm thấy có gì khó nghe, cười tủm tỉm như cũ: ” Vẫn không bằng hai vị thiếu tướng đây, tôi là vì có nhiệm vụ trong người, hiện giờ lại vô tình gặp được hai vị thiếu tướng, chẳng lẽ hai vị thiếu tướng là đột nhiên có nhã hứng này đi?”

Thấy Tống Triều giả bộ hồ đồ, Dạ Húc cũng không giận. “Đêm mạt thế chứ đâu phải cảnh thái bình trước kia, đã vậy trời lại lạnh, tôi và A Bác nhận được vệ binh báo cáo, nghĩ muốn xuất chút lực giúp Tống tham mưu nên mới chạy đến đây giờ này.” monganhlau.wordpress.com

“Hóa ra là như vậy, hai vị thiếu tướng thật có tâm a, bất quá tôi cũng chỉ là đưa vài vị nghiên cứu viên ra ngoài mà thôi. Thiếu tướng cũng biết, sóng thây ma hôm nay quá mức đáng sợ, các vị giáo sư lá gan nhỏ bị dọa không ít, trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy làm sao còn có thể tiếp tục nghiên cứu? Cũng là Thẩm thiếu tướng quan tâm, liền trong đêm đưa các giáo sư đến nơi khác để bọn họ an tâm nghiên cứu.”

Lời nói của Tống Triều có vô số sơ hở, Mộc Bác cũng không muốn cùng hắn vô nghĩa nữa, dứt khoát lên xe, nói với Tống Triều. “Đã thế thì lên xe đi, chúng tôi tiễn mọi người một đoạn đường.”



Tống Triều “…”

Dạ Húc “…”

Nhịn xuống khóe miệng co rúm, Tống Triều có chút xấu hổ. “Vậy thì cám ơn Mộc thiếu tướng!”

Trời ạ! Cái gì mà đưa tiễn một đoạn đường? Không biết nói dối thì có đừng nói, mặt than cũng không phải là lỗi của cậu a!

Dạ Húc nhịn cười leo lên xe, bạn thân đây là tâm tình khó chịu sao? Cũng đúng, nếu không phải Thẩm gia đột nhiên làm thế này, em trai tiểu Dịch cần gì phải nửa đêm đuổi theo xe? Điều này làm cho Mộc đại thiếu gia khó chịu, sao có thể cho Tống Triều sắc mặt dễ coi chứ.

Giận chó đánh mèo gì gì đó, Dạ Húc tỏ vẻ lý giải a.(Dung:ng cũng thế thôi mà Húc ca,còn ko bị Tiểu Triệt giận chó đánh mèo thành thói quen đấy à =.=!)



Mà bên kia, sau khi quyết định đi theo, Thương Triệt cũng không quản Mộc Bác phản đối, kiên quyết thực thi đến cùng.

Ra khỏi căn cứ, Thương Triệt chờ đội xe đi một lúc lâu mới di chuyển, ban đầu còn thấy được tàn ảnh, sau đó hòa thành một thể với bóng đêm, biến mất không thấy.

Trên xe, Tống Triều cực lực vận chuyển đầu óc tìm cách tách khỏi Mộc Bác và Dạ Húc.

Tuy có hai người đi theo, chẳng may gặp thây ma cũng sẽ bảo đảm hơn, nhưng Tống Triều không muốn bí mật của Thẩm gia bị Mộc Bác và Dạ Húc biết. Đây chính là đường lui của hai của nhà Tống-Thẩm.

Nhưng mà, lúc Tống Triều còn chưa nghĩ ra được lý do thoái thoát, bốn phía lập tức yên tĩnh đến mức quỷ dị. Mộc Bác và Dạ Húc bắt đầu cảnh giác, Tống Triều là dị năng giả hệ niệm lực, mặc dù chỉ là cấp 1 cũng đã cảm thấy bất an. Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? (Dung:kẻ làm chuyện lén lúc thì luôn xui xẻo a!)

Trước khi xuất phát, HE3 đã qua xử lý đặc biệt, thời gian che giấu ít nhất còn tới ba tiếng, chẳng lẽ có sai sót?

Trong không khí khẩn trương đột nhiên phát ra mấy tiếng rít dài ngắn khác nhau. Da đầu Tống Triều liền nhịn không được run lên, gần đây, hắn nghe nhiều nhất chính là tiếng kêu này.

Trời ạ! Quả nhiên chỗ nào cũng có thây ma!

Quy mô thây ma lần này tương đối nhỏ, nhưng Tống Triều lại muốn khóc. Tám thây ma đều là trên cấp 2, này là đang chơi trò gì vậy a?(Dung:đây là thây ma đi dạo đêm như ngươi nói đấy =.=)monganhlau.wordpress.com

“Ôi! Năm sơ giai cấp 2, hai trung giai và một cao giai, bọn thây ma này thật là coi trọng chúng ta a!” Dưới sự trợ giúp của Thương Triệt mà Dạ Húc còn chưa đột phá cao giai cấp 2 đấy.

Hiện tại ở đây chỉ có Mộc Bác là sơ giai cấp 3, nhưng bây giờ đối phương chỉ cần gọi thêm thây ma, ý là nói, thây ma cao cấp vẫn còn ở phía sau?

Ông trời của tôi a! Thây ma ở phía sau phỏng chừng cũng phải là sơ giai cấp 3, như vậy bọn họ còn có phần thắng sao?

Tống Triều sắc mặt vô cùng khó coi, hắn dùng trí tuệ để đứng trong gia tộc và căn cứ. Bây giờ đối với mặt thây ma…hắn chắc chắn là người đầu tiên sẽ trở thành thức ăn a!

Gặp thây ma còn có thể làm gì, chính là đánh thôi.

Trên xe trang bị đều là súng giảm thanh PB/6P9, nhưng thây ma trên cấp 2 thì cơ bản không tiêu diệt được, cho nên dị năng giả còn phải sử dụng kết hợp với dị năng.

Tống Triều không có sức chiến đấu, được bảo vệ trong xe, Mộc Bác trực tiếp đối đầu thây ma cao giai cấp 2.

Thương Triệt bất động dựa vào một thân cây cách đó không xa, cậu đang nhìn thây ma đầu lĩnh kia, và thây ma đầu lĩnh kia cũng đang nhìn cậu.

Thương Triệt có chút ngoài ý muốn, thây ma trung giai cấp 3 năng lực đều cao như vậy sao? Cư nhiên có thể phát hiện cậu?

Thây ma đầu lĩnh là một người đàn ông trung niên mặc quân trang, một bên mặt bị thối rửa, lúc này mắt không chớp nhìn chằm chằm ‘đồng loại’ của mình. Đồng loại có mùi thật dễ chịu, điều này làm cho nó có phần bất ngờ. Nhưng thây ma có trí tuệ theo bản năng sẽ cảm nhận được nguy hiểm, không muốn buông tha mỹ vị, lại không dám tùy tiện mạo hiểm, nó cứ như vậy cảnh giác nhìn Thương Triệt.

‘Chủ nhân, trí lực của nó tương đương trẻ con mấy tuổi, có khả năng phân tích và phán đoán. Thói quen làm việc giống như khi còn sống, trước kia nó là một quân nhân, cho nên lúc hành động đặc biệt cẩn thận.’

Thương Triệt cũng phát hiện vấn đề này, bất quá chỉ là thây ma trung giai cấp 3, còn chưa làm khó được cậu. Mắt thấy Dạ Húc sắp chống đỡ hết nổi hai thây ma trung giai cấp 2 vây công, Thương Triệt không thể không vứt bỏ việc nghiên cứu của mình. Cấp tốc chạy đến, vung tay lên, không trung chỉ để lại một đạo ánh sáng vàng, liền lấy xuống một khối tinh hạch màu vàng.

Mọi người “…”

Dạ Húc chậc lưỡi. Cừ thật, công kích cự ly gần cũng quá kích thích người.

Giảm bớt một nửa áp lực, tốc độ Dạ Húc cũng nhanh lên, rất may mắn, không bao lâu trong tay liền nhiều thêm một khối tinh hạch màu đỏ.

Dạ Húc đang muốn cười, đột nhiên phản xạ có điều kiện tiếp được tinh hạch Thương Triệt ném tới. Và kèm theo là một ánh mắt khinh bỉ — Thật vô dụng, giết có hai thây ma mà tốn sức như vậy.

Cảm nhận được cái bao tay trong tay, Dạ Húc nhe răng cười, hiểu được cơn giận Thương Triệt từ đâu mà đến. Thương thiếu yêu sạch sẽ chắc là phải ‘xài’ rất nhiều kiên nhẫn chờ mình giải quyết xong thây ma mới ném tinh hạch qua.

Thương thiếu làm việc thiện luôn biểu hiện đặc sắc như vậy, thậm chí là hình thành trên khinh thường. Dạ Húc bi thúc phát hiện, tại sao hắn lại có loại xúc động muốn rơi lệ a?(Dung:rồi anh lại bắt đầu tự sướng)

Đây là tấm lòng của tiểu thiếu gia Mộc gia sao? Loại vinh sủng bệnh hoạn thế này là sao a? Hắn không phải tiểu M, có tư tưởng vặn vẹo yêu thích khẩu vị nặng a!

Dạ Húc cảm thấy mình thật thương tâm.

Đắm chìm trong suy nghĩ nên Dạ Húc nào có cảm nhận được người bên cạnh là cỡ nào hâm mộ hai khối tinh hạch trung giai cấp 2 trong tay hắn. Đây là tinh hạch trung giai cấp 2 a, bọn họ phải dùng sức của chín trâu hai hổ cộng thêm kết hợp lại mới có thể lấy được, Thương thiếu người ta nhìn cũng không thèm nhìn, còn vẻ mặt ghét bỏ ném cho Dạ thiếu tướng. Mà nhặt được tiện nghi lớn như thế — Dạ thiếu tướng thế nhưng còn đang ngẩn người, điều này bọn họ nằm mơ cũng muốn, kích thích của hiện thực làm sao chịu nổi đây a?

Dạ Húc ngẩn người trong chốc lát rồi lại tiếp tục gia nhập đội ngũ giết thây ma.

Về hành động hỏi cũng không hỏi một tiếng đã đưa đồ cho người khác của chủ nhân, Không Không tỏ vẻ rộng lượng. Không sao, đây chẳng qua là tinh hạch cấp 2 mà thôi, nó mới không hiếm lạ, đợi lát chủ nhân sẽ đưa tinh hạch cấp 3 cho nó cất giữ.

Khi nhìn thấy Thương Triệt ra tay Tống Triều cũng nhịn không được kinh hãi. Quả nhiên giống như Thẩm Nguyên đã dự đoán, người lợi hại thật sự ở Mộc gia chính là Thương Triệt không rõ lai lịch này.

Đang nghĩ sau này nhất định phải lôi kéo quan hệ hai bên, Tống Triều đột nhiên cảm thấy trước mắt một trận gió lạnh, cùng lúc quay đầu, một bộ móng tay đen bóng lướt qua mặt, hành động quỷ mị như thế làm Tống Triều trừng thẳng mắt.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Thương Triệt đã xuất thủ cứu Tống Triều một mạng.

Tuy người nọ thuộc bên Thẩm gia, nhưng anh trai nói, hắn cũng không phải là người đáng ghét, cho nên cứu hắn hẳn là không thành vấn đề.

Vả lại nghe nói hắn rất có đầu óc quản lý, đến lúc đó dứt khoát tẩy não hắn rồi cho phục vụ Mộc gia.

Thương thiếu tuyệt không chịu thiệt khi cứu Tống Triều. Sau đó trực tiếp đối đầu thây ma cấp 3.



Một đường nguy hiểm, Tống Triều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tay ôm hòm run lên, mấy nghiên cứu viên trên xe cũng không tốt hơn chỗ nào, bất quá đầu óc đều có chút suy tư.

Thây ma trung giai cấp 3, bất kể tốc độ hay công kích đều cực kỳ nhanh. Thương Triệt sau khi thử vài lần mới chính thức ra tay, đây là thây ma hệ băng, có thể trong nháy mắt đóng băng mọi thứ. Tống Triều và mấy nghiên cứu viên trong xe rốt cục chịu không nổi khí lạnh mà hôn mê.

Biết mình có thể đối phó thây ma này, Thương Triệt rút sóng tư duy của những dị năng giả và thây ma đang chiến đấu kịch liệt rồi phóng ngược lại, sau đó hết sức chuyên chú nhìn thây ma cấp 3 trước mắt.

Mộc Bác và Dạ Húc một trận im lặng, tiểu Dịch thật đúng là nghịch ngợm, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Nhưng hai người cũng rõ ràng, đối chiến thây ma cấp 3 nói không chừng sẽ làm thân phận tiểu Dịch bị bại lộ. Mấy người kia hôn mê cũng tốt, để bảo đảm, hai người thậm chí còn đi kiểm tra xem những dị năng giả đó có thật sự hôn mê hay không. Về phần thây ma, trực tiếp lấy tinh hạch là được.

Không còn chướng ngại vật, đôi mắt Thương Triệt trở nên sắc bén, thây ma cấp 3 đánh hơi thấy nguy hiểm, định chạy trốn. Thương Triệt làm sao có thể để cho nó như ý, sóng tư duy nhanh chóng tạo thành một cái lưới, ngăn chặn đường lui của thây ma.  monganhlau.wordpress.com

Thây ma bắt đầu sốt ruột, gấp gáp nhảy nhót, sử dụng tất cả năng lượng đánh về phía Thương Triệt, Thương Triệt ung dung đáp trả, thân hình chợt lóe, năm ngón tay sắc bén cắm vào đầu thây ma, một khối tinh hạch màu lam mang theo khí lạnh xuất hiện trong tay Thương Triệt.

Bất mãn chà lau thứ hồng hồng trên tay, Thương Triệt ánh mắt ủy khuất nhìn Mộc Bác. Nếu không phải bất đắc dĩ, cậu mới không thèm đi lấy tinh hạch bẩn này.

Miệng Dạ Húc không khỏi mở lớn, một lúc lâu mới bày sắc mặt quỷ dị nhìn nhìn Thương Triệt đang ủy khuất. “Ông trời của tôi, cũng may cậu vẫn còn nuôi tiểu Dịch, nếu thả ra ngoài, này mới thật sự khủng bố a!”

Không để ý đến Dạ Húc đang cảm thán, Mộc Bác lấy nước sạch trên xe ra cho Thương Triệt rửa tay. Hai bàn tay nhỏ nhắn xanh trắng, móng tay đen bóng sắc bén, rất khó nghĩ ra, đôi tay này vậy mà ngay vài giây trước từng cắm vào đầu một thây ma trung giai cấp 3.

Thấy tay đã sạch sẽ, Thương Triệt lúc này mới vừa lòng cong cong mắt, đi tới lấy cái hòm trong ngực Tống Triều.

“Tiểu Dịch, đừng mở ra…” Mộc Bác còn chưa dứt lời, Thương Triệt đã mở ra. Là một lọ nước màu hồng, đây là HE3?

“Tiểu Dịch, mau bỏ xuống.” Dạ Húc có chút khẩn trương, thứ này chính là vật chuyên môn hấp dẫn thây ma đấy.

Dạ Húc vừa dứt lời, bốn phía liền từ từ truyền đến âm thanh, thây ma quanh quẩn gần đó đều bị mùi thuốc hấp dẫn chạy đến.



Toàn là thây ma cấp bậc thấp, Thương Triệt lười động thủ, thét dài một tiếng, thây ma vừa tụ tập lại tản đi.

“…Thật ra tiểu Dịch mới là thây ma vương đúng không?”



Trời ạ! Thây ma lại hành động giống như thần dân nhìn thấy Hoàng Đế là thế nào? Kỳ thật thây ma cũng không tính là cái gì là đúng hay không? Chỉ cần tiểu Dịch thét một tiếng, thây ma cũng phải nghe lời a!

Chính xác là, có tiểu Dịch trong tay chẳng khác nào có thiên hạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK