Căn cứ quân sự của thây ma quả nhiên lợi hại, cơ bản đều trên cấp 3. Có rất nhiều dị năng giả đi theo Mộc Bác lần này so ra còn thua cấp với thây ma, đừng nói chi đến người thành phố C.
Giang Thành sắc mặt khó coi: “Quả nhiên là mình xem thường kẻ địch.” Vốn cho rằng thành phố C coi như không tồi, hiện giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều. Chênh lệch hai bên có thể nói là quá lớn.
Hơn mười dị năng giả cấp 2 vây quanh một thây ma cấp 3, bất quá họ vẫn có thể giữ được tính mạng.
Thương Triệt hờ hững nhìn thoáng qua, sau đó vứt cho Mông Á ánh mắt ra hiệu. Mông Á hiểu rõ, biến niệm lực thành uy áp, khống chế đàn thây ma. monganhlau.wordpress.com
Giang Thành kinh hãi: “Hoá ra tiểu Mông Á là dị năng giả hệ niệm lực.”
“Ừ, cấp bậc dị năng của Mông Á rất cao.” Thương Triệt cười tủm tỉm nói.
Lúc này, động tác đàn thây ma chậm lại, dị năng giả cũng có cơ hội thở lấy hơi đồng thời nhao nhao ra tay cho thây ma một kích trí mạng.
Giang Thành sắc mặt cổ quái. Quả nhiên thành phố B nhân tài lớp lớp nha, cũng may lúc trước mình không chọn sai đội.
Cuộc chiến nghiêng về một bên, người đứng xem đều tỏ vẻ thật vừa lòng. Thương Triệt lại tập trung tinh thần chú ý tình huống xung quanh. Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy thành phố B có thể thắng lợi thì một âm thanh thật nhỏ vang lên, ngoại trừ Thương Triệt ra, không ai có thể nghe được, kể cả Mông Á.
Âm thanh vừa đến, đàn thây ma nháy mắt trở nên mạnh mẽ, mất khống chế, Mông Á kêu lên một tiếng đau đớn, bị đòn công kích không tiếng động đánh bay thật xa.
“Mông Á!” Dạ Húc hét to một tiếng, sau đó người cũng chạy theo.
Thương Triệt lại hành động trái ngược, nhanh chóng vọt về phía phát ra âm thanh.
Đám người Mộc Bác, Giang Thành, Tiêu Vũ cũng lập tức gia nhập chiến trường.
Thây ma không còn bị khống chế, chiến trường lại loạn cả lên.
Tốc độ Thương Triệt rất nhanh, chỉ một chốc liền tóm được người âm thầm ra lệnh cho đám thây ma.
“Là anh.”
Thương Triệt có chút giật mình, người này cư nhiên là Dương Thanh.
Dương Thanh không ngờ tốc độ Thương Triệt nhanh đến vậy, lúc này hắn có phần thở hổn hển.
Thương Triệt nhìn hắn một lúc, phỏng chừng là cấp 4. Khống chế thây ma quy mô lớn như thế mệt là phải.
“Quả nhiên là đối thủ Duẫn trung tướng nhìn trúng, tốc độ hay phản ứng đều là số 1.”
“Anh cũng khiến tôi rất ngoài ý muốn, không đi theo Cố Tây Minh nữa sao?”
Nghe vậy, Dương Thanh trào phúng nhếch khóe miệng: “Chỉ bằng Cố Tây Minh mà xứng để tôi lúc nào cũng phải đi theo giám sát?” Giờ phút này, Cố Tây Minh đã không còn giá trị lợi dụng.
Thương Triệt cũng không muốn tiếp tục đàm luận về Cố Tây Minh: “Anh công phá khống chế của Mông Á, thế nhưng năng lực của anh lại kém hơn Mông Á.” Sở dĩ cậu để Mông Á ra tay là vì muốn chứng thực suy đoán của mình.
“Thương thiếu thật sự là…thông minh đến mức khiến người ta ghét.” Dương Thanh bất đắc dĩ nói. Ngay sau đó, tay phải lập tức phóng ra một đoàn lửa đỏ rực tập kích Thương Triệt. Thương Triệt nâng tay chắn, trong nháy mắt phá tan đợt tấn công Dương Thanh.
Dương Thanh chưa từng vọng tưởng đòn tấn công của mình có thể chạm vào người Thương Triệt, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian chạy thoát thân mà thôi. Thời điểm thấy Thương Triệt bận hóa giải đòn tấn công liền ra sức chạy trốn.
Thờ ơ nhìn hành động Dương Thanh, Thương Triệt phóng uy áp khống chế đàn thây ma, tiếp đó vung tay lên, không gian lĩnh vực màu trắng ngà nhanh chóng mở rộng, mọi cố gắng của Dương Thanh đều hóa thành số không.
Giống như thú bị bao vây đâm loạn, cuối cùng sức mệt lử, Dương Thanh nhận mệnh ngồi trên đất.
Thương Triệt xuất hiện trước mặt Dương Thanh, từ trên nhìn xuống hắn.
Dương Thanh cười khổ một tiếng: “Mặc dù đã nghĩ mình không đấu lại Thương thiếu nhưng ít nhất vẫn có thời gian chạy trốn.” Song, hiện thực quá tàn khốc, hắn chung quy chỉ là một thằng hề.
“Tôi muốn biết anh làm thế nào mà khống chế được thây ma cấp cao hơn.”
Dương Thanh có chút giật mình với chấp nhất của Thương Triệt: “Thương thiếu thật đúng là… Tuy bây giờ tôi bị bắt làm tù binh, nhưng tôi không bao giờ làm chuyện phản bội tinh cầu mình.”
“Được.” Thương Triệt hiểu rõ gật đầu.
Dương Thanh hơi ngạc nhiên: “Ý cậu là?”
“Không phải anh không muốn nói cho tôi biết sao?” Bị từ chối, thái độ Thương Triệt có phần không tốt.
Dương Thanh Đúng là như vậy, nhưng. “Có phải cậu rất dễ nói chuyện?” Không phải Dương Thanh có khuynh hướng thích bị ngược, mà là nếu chuyện này nằm trong tay hắn, hắn tuyệt đối sẽ xuất ra bất cứ thủ đoạn tàn khốc nào để đối phương khuất phục. Tại sao Thương thiếu có thể dễ nói chuyện tốt như vậy chứ?
Thương Triệt hiểu ý Dương Thanh, cậu rất không khách sáo khinh bỉ: “Tìm ra bí ẩn trong đó chỉ là vấn đề thời gian. Vả lại, mặc dù hiện tại tôi không rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc chiến, như vậy tôi gấp làm gì?” Nói xong không để ý tới Dương Thanh vẻ mặt hắc tuyến, Thương Triệt liền ném Dương Thanh vào không gian.
“Chủ nhân, ngài lại ném rác vào!” Không Không kêu gào.
Thương Triệt an ủi: “Ngoan, chờ ta nghiên cứu xong sẽ cho ngươi ra ngoài chơi vài ngày.”
Trong không gian, Duẫn Tu và Dương Thanh đều là vẻ mặt bị sét đánh.
Dương Thanh không ngờ sẽ gặp Duẫn Tu trong tình huống như thế, kinh ngạc qua đi liền chào hỏi: “Duẫn trung tướng.”
Duẫn Tu ngồi trên ghế khoát tay: “Đã ở trong tình cảnh này rồi không cần lễ nghĩa làm gì.”
Sau khi Dương Thanh nghe xong cũng không câu thúc nữa, ngồi đối diện Duẫn Tu: “Trung tướng, chỗ này là…”
Bốn phía quá mức yên tĩnh, trong lúc nhất thời Dương Thanh không biết mình đang ở chỗ nào.
Duẫn Tu cười cười, lãnh đạm nói: “Trong không gian.” monganhlau.wordpress.com
Dương Thanh “…”
Lần đầu tiên biết, trong không gian còn có thể chứa vật sống.
Thấy Dương Thanh bị đả kích, Duẫn Tu thật sung sướng: “Thoải mái đi, lấy năng lực Thương Triệt, chuyện làm chúng ta bất ngờ còn rất nhiều. Như đây này, ta mới vừa ở trong này mấy ngày thì Thương Triệt đã đưa ngươi vào cho ta làm bạn.” Bất quá, nếu chờ mong gặp Tướng quân ở trong này thì khả năng không lớn. Tuy lần trước Tướng quân không xuất toàn lực liều mạng với Thương Triệt nhưng cũng không có kết quả gì. Không biết trong hai người, ai mới là người cười cuối cùng?
Tâm trạng của Duẫn Tu tốt đẹp như thường nhưng Dương Thanh lại làm không được. Bảo hắn xem như không có việc gì giống Duẫn Tu quả thật có chút khó khăn. Đang muốn mở miệng hỏi thì một tiếng hừ lạnh truyền đến, là giọng nói lúc nãy nói chuyện với Thương Triệt.
“Hừ! Duẫn Tu, ngươi còn dám nói lung tung coi chừng ta bạo lực ngươi, chủ nhân không bao giờ ném rác rưởi vào chỗ ta.” Cùng với tiếng hừ lạnh là một tiểu mập mạp tròn vo xuất hiện trước mặt Dương Thanh.
Bộ dạng tiểu mập mạp rất được người ta thích, mặt mày xinh xắn, vẻ mặt bĩu môi bất mãn cũng thật đáng yêu. Dương Thanh có phần phản ứng không kịp, đây là tình huống gì?
“Oh, Không Không tức giận?” Duẫn Tu tâm tình rất tốt. Bị nhốt mấy ngày trong này quả thật không uổng phí, và hắn cũng đã biết thân phận Không Không.
Đối với loại sinh vật không gian này, Duẫn Tu tỏ vẻ cực kỳ tò mò.
Không Không ngạo kiều ngồi bên cạnh Duẫn Tu: “Đều tại các ngươi mà ta mới bị chủ nhân hạn chế ở trong này. Cho nên, các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút để chủ nhân sớm ngày nghiên cứu xong, bằng không ta sẽ cho các ngươi sống không yên.”
Nói xong, một đạo năng lượng màu vàng nhạt xẹt qua, Dương Thanh kinh ngạc phát hiện trên cổ tay mình xuất hiện một vết thương nhỏ. Hắn căn bản không có năng lực phản kháng, mặc cho máu nhỏ vào lọ.
Duẫn Tu hiển nhiên rất quen thuộc cảnh tượng này, bình tĩnh nhìn hành động của Không Không. Chỉ một lúc sau, Không Không lấy máu thành công. Vết thương hai người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục như ban đầu. Nếu không phải bên cạnh có hai lọ máu, Dương Thanh gần như cho rằng mình nằm mơ.
Không Không thu hai lọ máu. “Sớm muộn gì chủ nhân cũng sẽ nghiên cứu ra.” Nói xong liền biến mất.
Dương Thanh da đầu run lên, không xác định mở miệng: “Duẫn trung tướng, chúng ta…”
Duẫn Tu vẻ mặt thật bình thản: “Sợ cái gì, không phải lúc trước chúng ta có thể tùy ý bắt người khác làm vật thí nghiệm là vì bọn họ đánh không lại chúng ta? Hôm nay bản lĩnh không bằng người, bị kẻ khác tóm được lại có gì phải sợ?”
Dương Thanh “…” Hắn sợ? Tại sao hắn có thể không sợ? Nhớ tới những vật thí nghiệm từng bị bọn họ tra tấn sống không bằng chết, cái loại ánh mắt tràn đầy cừu hận đó… Dương Thanh rùng mình một cái. Không! Hắn không muốn sống cuộc sống như thế, hắn nhất định, nhất định phải trốn!
Sau khi ném Dương Thanh vào không gian, Thương Triệt lập tức quay trở lại. Thây ma bị cậu khống chế chỉ có con đường chết, Mông Á cũng chỉ bị một ít vết thương nhẹ được Dạ Húc mang về.
“Có sao không?” Thương Triệt rất bao che khuyết điểm, bởi vậy có phần để ý tình huống Mông Á.
Mông Á lắc đầu, viết — Không có gì đáng ngại, chủ yếu do không chú ý nên mới để hắn thừa cơ hội. Năng lực của hắn vốn kém hơn ta cho nên không thể thật sự tổn thương ta được.
“Vậy tốt.” Thương Triệt yên tâm.
“Mông Á không nói được?” Giải quyết thây ma xong Giang Thành bu lại, vừa lúc thấy Mông Á viết chữ. Nghe nói lúc đầu Thương thiếu cũng không nói, sau đó lại mở miệng. Hiện giờ Mông Á cũng…
Loại cảm giác này… Giống như có cái gì đó xẹt qua nhưng lại không bắt kịp.
Giang Thành cau mày. Mình xem nhẹ cái gì?
Giang Thành hoài nghi khiến Dạ Húc có chút mất tự nhiên, ho khẽ một tiếng: “Lúc dị năng tiểu Mông Á kích phát làm cổ họng bị tổn thương, chờ bình phục là có thể nói.” Có Thương Triệt làm ví dụ, Dạ Húc cũng không dám nói Mông Á không thể nói chuyện. Còn không bằng nói bừa như vậy, tương lai Mông Á đạt tới cấp bậc mở miệng nói chuyện mới không quá mức đột ngột.
Nghe Dạ Húc nói như thế Giang Thành cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Bên này bọn họ giành thắng lợi, thế nhưng bên kia lại thê thảm. Chỉ trong chốc lát, Tiêu Vũ liền tiến lên nói: “Cố Tây Minh yêu cầu trợ giúp.”
“À!” Mộc Bác nhướng mày. Cố Tây Minh muốn ra tay?
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Bọn họ tấn công cửa chính, nghe nói gặp phải sóng thây ma và người cuồng hóa. Tiến triển chậm chạp, yêu cầu chúng ta nhanh chóng trợ giúp.” Tiêu Vũ cau mày nói. Bây giờ qua trợ giúp, không phải làm bọn họ chuyển một vòng quanh núi sao? Khó khăn lắm bọn họ mới công phá cửa vào mà bảo bọn họ vứt bỏ đơn giản như vậy?monganhlau.wordpress.com
Chuyện Tiêu Vũ có thể nghĩ đến đương nhiên đám người Mộc Bác cũng sẽ nghĩ đến. Mộc Bác vô cùng bình tĩnh: “Tiêu Vũ và Giang Thành dẫn dị năng giả tiếp tục tấn công phía trước, Mông Á cũng ở lại tiếp ứng. Tôi, tiểu Triệt, A Húc đi cứu viện.”
Mộc Bác bố trí rất hợp lý, Tiêu Vũ và Giang Thành đều không có ý kiến.