“Thiếu gia về sớm.” Chú Lâm đón lấy áo khoác Mộc Bác. Ở bên ngoài có hơi lạnh nhưng trong nhà có thể mặc ít một chút.
“Hôm nay thu hoạch không tệ, có nhiều người ra ngoài làm nhiệm vụ nên về sớm.”
“Thì ra là thế! Tóm lại là các cậu có bản lĩnh.”
…
“Thiếu gia rửa tay đi rồi dùng cơm.”
“Dạ, chú Lâm vất vả, con đi xem tiểu Dịch trước.”
Nói xong Mộc Bác liền xoay người đi lên lầu.
Thương Triệt vẫn ngủ như cũ.
Mộc Bác ngồi cạnh giường, hôn hôn một cái. Sau đó bất đắc dĩ thở dài, chỉ ra căn cứ nửa ngày thế mà làm hắn nhớ mong đến như vậy.
Tiểu Dịch, nhanh nhanh tỉnh lại…
…
Trong thời gian ngắn là không thể thăng cấp, Mộc Bác đành phải tiêu phí thời gian cho việc xây dựng căn cứ.
Cứ như thế lại một tháng qua đi, sương mù dày đặc trong không gian đã trở nên mỏng manh. Thương Triệt mở mắt, trong mắt hiện lên ý cười thản nhiên. “Phá!”
‘Xoảng’ một tiếng, sương mù tựa hồ bị đông cứng, sau đó vỡ vụn như thủy tinh.
Cảm giác quay trở lại, Thương Triệt hiện đã ở trong thân thể mình.
Không Không đang đấu võ mồm với Mông Á đột nhiên cứng ngắc, chờ lấy lại tinh thần, người đã phóng về phía Mộc gia.
“Này, nhóc mập mạp, ngươi chạy đi đâu vậy?” Dạ Húc hết sức buồn bực.
“Ngu ngốc, chủ nhân tỉnh rồi.”
Thật ra người cảm ứng đầu tiên không phải Không Không mà là Mộc Bác. Tinh thần lực của hắn dường như có cùng nguồn gốc với Thương Triệt, bởi vậy cảm ứng Thương Triệt rất mãnh liệt. Đương nhiên, chính yếu là hắn vẫn luôn chú ý Thương Triệt.
Vì thế, khi Không Không kích động chạy đến Mộc gia lại bị một đạo lực lượng vô hình ném ra. Không Không lập tức nhăn nhó: “Chủ nhân lớn.”
Tuy chủ nhân lớn đánh không lại nó, nhưng chủ nhân nhất định sẽ giúp chủ nhân lớn. (bé thật biết thân biết phận)
Không Không ngồi bên cạnh vẽ vòng tròn đợi, chủ nhân lớn gì gì đó đều thật đáng ghét ~ ing
Dạ Húc đến sau thấy kết cục của Không Không thì thức thời ở phòng khách chờ. Dù sao hai vị kia cũng biết mọi người chờ, hẳn là sẽ ‘nhanh’ ra. monganhlau.wordpress.com
Dạ Húc vuốt mũi nhìn trời. Có lẽ vậy đi…
Nhìn Thương Triệt ngồi trên giường mỉm cười nhìn mình, Mộc Bác chỉ cảm thấy đợi chờ giờ khắc này thật lâu. Tiểu Dịch của hắn rốt cuộc tỉnh lại.
“Tiểu Dịch.” Mộc Bác nhào qua, ôm chặt em trai kiêm người yêu của mình vào lòng.
Thương Triệt cũng ôm lại Mộc Bác. Nếu không phải muốn nhanh chóng ra ngoài gặp anh trai, cậu sẽ không đột phá nhanh như vậy.
“Anh.” Một tiếng gọi này, thiếu chút nữa khiến Mộc Bác rơi nước mắt.
“Tiểu Dịch, cuối cùng em cũng tỉnh.”
“Vâng, em đã tỉnh, sau này cũng sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa.” Có xa nhau mới biết gặp nhau là cỡ nào khó.
“Anh, có phải em quên nói, em yêu anh.” Thương Triệt thì thầm bên tai Mộc Bác. Những ngày bị nhốt trong sương mù, không ai biết cậu nhớ Mộc Bác điên cuồng thế nào. Khi đó cậu nghĩ, nếu cậu bị nhốt cả đời thì sao? Hoặc khi cậu ra thì đã là cảnh còn người mất? Thế sự xoay vần, nếu cậu không thể chính miệng nói với anh trai, cậu yêu anh trai, cậu sẽ tiếc nuối suốt đời.
Không còn lưỡng lự, cậu, yêu Mộc Bác, rất rất yêu!
Mộc Bác cả người chấn động, hai tay giữ chặt vai Thương Triệt, có chút run rẩy hỏi: “Tiểu Dịch, em nói…” Hắn luôn chờ một chữ ‘thích’ của cậu, nhưng nào biết sẽ có kinh hỉ* lớn hơn. (*: kinh ngạc + mừng rỡ)
Thương Triệt nhếch môi một cái, hình như chỉ khi gặp chuyện của mình anh trai mới thiếu tự tin như vậy.
“Em nói, em yêu anh. Thương Triệt yêu Mộc Bác, rất rất yêu…!”
Thương Triệt không kịp nói câu kế tiếp, bởi vì Mộc Bác đã hôn cậu.
Cảm giác mềm mại, hơi thở tươi mát, giống hệt như trong trí nhớ. Mộc Bác tưởng nhớ đến phát cuồng, đầu lưỡi liên tục chiếm đoạt khoang miệng Thương Triệt, dường như muốn cướp hết tất cả hô hấp của đối phương.
Thương Triệt bị động tiếp nhận. Cậu rất ngây thơ trên phương diện tình cảm. Chỉ chốc lát sau đã bị Mộc Bác hôn đến mắt mù sương, trên gương mặt thanh lãnh* cũng mang theo quyến rũ. (*: lạnh lùng trong sáng)
Đôi mắt Mộc Bác ám trầm* nhìn gương mặt Thương Triệt, ngón tay vô thức vuốt ve má Thương Triệt: “Tiểu Dịch, ba và mọi người rất nhớ em.” Nếu không bận tâm Mộc Phong và đám người kia, Mộc Bác đã ăn ngay người này vào bụng. (*: u ám nặng nề)
Nhưng Mộc Bác biết, Mộc Phong đã lo chết đi được. Không thể làm gì khác hơn là áp chế xúc động nơi nào đó, kéo Thương Triệt từ trong mê muội về.
Thật ra khi tiểu Dịch mê muội nhìn có hơi ngốc manh*, tuyệt không giống bình thường khôn khéo. (*: Ngốc một cách đáng yêu)
Thương Triệt quả nhiên lấy lại tinh thần, có chút ảo não với biểu hiện vừa rồi của mình. Sửa sang lại biểu cảm mới đi theo Mộc Bác ra ngoài.
Quả nhiên, người nên tới đều tới, tất cả ngồi trong phòng khách đôi mắt trông mong nhìn phía cầu thang.
“Tiểu Dịch!” Thương Triệt vừa xuống, Mộc Phong liền nhịn không được kêu lên. Sau đó vội vã lôi kéo Thương Triệt nhìn trái nhìn phải. “Con rốt cuộc tỉnh lại, rốt cuộc tỉnh lại!”
Mộc Phong trào dâng nước mắt. Đứa con trai nhỏ được ông bảo vệ nhất lại nhiều lần gặp nguy hiểm trong mạt thế này, bản thân người làm cha như ông lại không có cách nào giúp được. Trong lòng Mộc Phong cảm thấy thật có lỗi với con.
Người còn lại tự giác giản lược xưng hô Mộc Phong gọi Thương Triệt. Mấy ngày nay bọn họ đã rõ ràng chuyện giữa Thương Triệt và Mộc Dịch. Đây không phải là vấn đề bọn họ có thể chạm đến.
Ai quản Thương Triệt có phải là Mộc Dịch hay không. Chỉ cần cậu vẫn là bạn tốt, là anh em tốt của bọn họ, là Thương thiếu luôn bảo hộ căn cứ thành phố B, bọn họ liền bội phục và đi theo.
“Ba, con đã khỏe rồi, không còn vấn đề gì nữa.” Thương Triệt nhanh chóng an ủi.
Mộc Phong gật đầu, vẻ mặt vui mừng.
“Chú Lâm, con đã không sao.” Thấy ông sau khi cậu xuống liền nhịn không được rơi nước mắt, Thương Triệt lại an ủi một phen.
“Ừ, Ừ, tiểu thiếu gia đừng quan tâm đến tôi, chỉ là tôi vui quá thôi.” Lâm quản gia cười ha ha lau nước mắt. Tiểu thiếu gia rốt cuộc không sao.
Người còn lại thấy hai ông cụ cảm xúc yên ổn mới tiến lên. Dạ Húc trực tiếp đánh một quyền lên vai Thương Triệt, tình cảm muốn biểu đạt không cần nói cũng biết. monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt cũng mỉm cười. Nhìn phần Dạ Húc lo lắng cho cậu, sau này cậu sẽ bớt đày Dạ Húc.
Thương Triệt còn chưa nghĩ xong, một ý thức mãnh liệt liên kết với cậu. Thương Triệt biết, là Không Không.
Quả nhiên, Không Không lập tức nhào đến. Mập mạp cảm thấy mấy tháng nay nó giống như trẻ con bị gởi nuôi, cực kỳ ngược tâm. Bây giờ tìm được phụ huynh, đương nhiên phải khóc lóc kể lể đủ loại. Cầu an ủi, cầu vuốt ve ~
“Hu hu, chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh, Không Không bị Mông Á khi dễ rất thê thảm, oaaaaa ~ !”
Mọi người
Một đám quạ đen bay qua cảm giác thế nào?
…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có chút việc, vì thế viết ngắn
Edit nói ra suy nghĩ của mình: chương ngắn, edit thiệt là sướng, ước gì chương nào cũng thế ~ ~
Beta: ta đồng ý với editor a :3c