Sinh nhật ta và sinh nhật công chúa Ngọc Nhi này rất giống nhau, thế nên vô cùng tiện , không cần phải tủi thân hay gì gì đó nữa.
Đông Cung khắp nơi đều bận rộn chuẩn bị, còn ta thì ngày ngày thong thả nằm lười trên giường, gần như để dưỡng sức cho buổi tối a ~~
Thế Hiên đối với ta dạo gần đây phải nói là hữu cầu tất ứng, vô cùng sủng ái, sủng ái đến mức dọn về ở chung một tẩm thất hoa lệ nhất Đông Cung, gọi là Tử Di điện.
Tử Di điện trước nay bỏ trống khá lâu nên khá bụi bẩn, ban đầu ta đi xem thử còn lắc đầu chê lên chê xuống, một mực đòi ở Ngọc Di điện hay Tử Thần điện gì đó, nhưng may là Thế Hiên đã cương quyết cho người dọn dẹp sạch sẽ, sửa sang lại vài chỗ để ta thấy được vẻ đẹp thực sự của nó, làm ta đồng ý dọn đến ở.
Hàng ngày sau khi phê duyệt tấu chương, hắn cũng thường cùng ta nói chuyện phiếm, đánh đàn, thưởng hoa. Tất cả bảo vật Hoàng Cung hắn có được , chỉ cần ta thấy thích, sẽ vui vẻ tặng hết, chỉ cần ta nhíu mi, chê một tiếng, món đồ đó dù có độc nhất vô nhị đi chăng nữa, cũng là đồ bỏ đi .
Chính vì lẽ đó, các vị quan lại triều đình muốn lấy lòng hoặc muốn Thái tử chiếu cố thì đích thân đến tặng quà cho ta, nào là trâm vàng, thuốc bổ, … nhiều người ngại không dám gặp, cử hẳn nữ nhi đi thay. Theo như ta thấy thì, tiểu thư nhà quan ai nấy đều dịu dàng thục nữ, vô cùng yểu điệu thướt tha, lại tự nhìn bản thân mình , ai yo …
Nhưng dù gì thì, chính vì ta khác với bọn họ, nên mới có được một phu quân tuyệt vời như Hiên Hiên đó chứ! Đôi khi khác người một chút cũng không phải là điều xấu .
Tuy họ làm vậy đều có dụng ý, tốt hay xấu gì ta chẳng quan tâm, vẫn tốt bụng nói cho Hiên về bọn họ nhiều hơn chút xem như đáp lễ. Hắn cũng không nói gì, chỉ ừ à vài tiếng rồi thôi.
Còn Tiểu Đào, mấy hôm trước ta đã gặp riêng em ấy, nói chuyện một chút, an ủi vài câu rồi cả hai lại làm hòa. Sau lần này, Tiểu Đào có vẻ đã học được cách kiềm chế bản thân, trên khuôn mặt của một tiểu cô nương mười bốn nay đã chững chạc hơn, nét trẻ con xưa kia không biết đã mất tự khi nào làm ta có phần tiếc nuối.
Ta ngồi trong phòng vừa ăn bánh vừa luyện chữ, đúng lúc Ảnh Hiên từ ngoài đi vào, trên tay cầm một cái quạt phe phẩy nhè nhẹ , nhìn qua rất có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong a ~~
Chàng lại gần chăm chú nhìn chữ của ta rồi thất vọng lắc đầu khẽ nhận xét :
“ Chữ viết của nàng vẫn tệ quá… Nàng a, đúng là nên dạy lại từ đầu thôi, nếu không ..”
“ Nếu không thì sao?” Ta ném bút sang một bên, giận dỗi nhìn chàng. Có phải ý chàng muốn nói, ta làm chàng mất mặt, không nên làm Thái tử phi nữa, nên làm một Lương đệ hay thiếp gì đó đúng không?
Thế Hiên giật giạt khóe môi, tự biết bản thân đã sai liền dịu dàng vỗ về ta đang ấm ức như thể vừa bị thất tình :
“ Không sao không sao, đã là thái tử phi của ta, thì chữ viết có đẹp hay không cũng không quan trọng”
Ta cười hì hì nhìn chàng, vô cùng hài lòng đáp :
“ Thế mới đúng!”
“ Ngày mai là sinh nhật nàng rồi, ta cũng không biết nên tặng nàng cái gì, thế nên cho nàng một điều ước, nàng ước đi”
Ta đảo mắt suy nghĩ một chút , trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng cực kỳ táo bạo, nhưng nhất thời vui quá nên không để tâm nhiều, tươi cười nói với Thế Hiên :
“ Nói phải giữ lời đấy nha! Ừm, còn điều ước thì.. ta ước hai ngày nữa, sau khi dự lễ sinh nhật của ta xong, chàng phải bịt kín mắt lại, cùng ta đến một chỗ”
Chàng có chút lưỡng lự nhìn ta, định nói gì đó nhưng lại thấy ta vui như vậy liền không đành lòng, cong môi đáp ứng.
Hai ngày lại thấm thoắt trôi qua, Đông Cung đâu đâu cũng ồn ào náo nhiệt. Hoàng thất, Hoàng tôn , kể cả quan lại triều đình cũng đến chúc mừng. Kể cả Âu Dương Tử Thuần cũng vào cung , đích thân tặng quà cho ta.
Qùa của hắn là đắt giá nhất, quý giá nhất, đó là ba viên thần dược do hắn đặc chế, trên đời này chỉ có duy nhất ba viên, tuyệt không có hơn, ngay cả công thức cũng bị hắn đem đốt sạch.
Ba viên này rất kỳ diệu, viên thứ nhất tên Hoàn Dung, nghĩa là , chỉ cần uống nó thì đúng một tuần sau, da sẽ trắng hơn, mịn hơn, vết sẹo trên người tất cả đều biến sạch . Viên tiếp theo là Hoàn Sinh, dù là trúng độc thế nào, vô phương cứu chữa, chỉ cần uống là sẽ giải được. Cuối cùng, là viên Hoàn Khí, viên này giúp cho người bị mất võ công sẽ hồi phục lại hoàn toàn, thậm chí võ công so với trước kia càng thâm hậu hơn.
Tuy ta và hắn là địch nhân, nhưng là địch nhân bất đắc dĩ! Thế nên món quà của hắn, ta cũng vui vẻ mà nhận.
Nhưng không hiểu sao lúc ta và Tử Thuần nói chuyện, lại cảm thấy Thế Hiên bừng bừng lửa giận, sát khí nồng đậm khiến ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng và Hoàng hậu tuy không đích thân đến vì có chuyện hệ trọng phải xử lý nhưng vẫn cho công công đến, mang theo một đống bảo vật làm quà .
Tiếp khách đâu đấy xong, Thế Hiên lập tức cắn răng, để ta lấy một cái khăn bịt mắt hắn lại. Hắn đẹp như vậy, mái tóc cũng dài ngang lưng, thân hình thon thả, lưng hổ eo ong, hầy, sao ta lại có cảm giác hắn rất giống thượng thần Bạch Thiển trong Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa của Đường Thất Công Tử thế nhỉ? Chỉ cần gầy thêm chút, mặc y phục nữ tử là được rồi!
Ta và hắn lên xe ngựa, để tạo sự bất ngờ, ta nói thầm với phu xe nơi sẽ đến, phu xe nghe xong vô cùng hoảng sợ, lắp bắp nói :
“ Nương nương, không nên a ~”
“ Cứ đi đi, không sao đâu”
Thế Hiên cảm thấy có chút bất an, nhưng cũng một lòng tin tưởng nàng, ngoan ngoãn mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Đến trước Vạn Tình Lâu, ta vén rèm hoa, nhảy xuống trước rồi mới quay lại dìu Thế Hiên xuống. Ta cười bí hiểm :
“ Hiên Hiên ~~ Chàng đoán xem, chúng ta đang ở đâu nà?”
Đầu mày chàng khẽ nhíu, ta cũng chẳng quan tâm, nhanh chóng đẩy chàng vào trong.
Tú bà như một cục bột biết đi vận y phục sặc sỡ, mùi nước hoa nồng nặc, vẫy vẫy cái khăn về phía ta và Hiên :
“ Công tử, mau mau vào một chuyết đi ~~ Mẫu Đơn, Vãn Tình, mau ra đây tiếp khách!”
Người Thế Hiên hơi run lên, hắn trầm giọng hỏi :
“ Nàng… đây là đâu?”
“ Hì hì, là kỹ viện đó! Thiếp nghĩ, chàng là nam nhân, tuy đối với thiếp rất tốt, nhưng là không nên khiến nữ nhân khác lúc nào cũng sợ hãi như vậy, cũng là học cách đối xử với nữ nhân a ~~”
“ Cái gì?”
Đột nhiên chàng đẩy mạnh ta ra, giật phắt cái khăn lụa bịt mắt xuống, ta định huyên thuyên thêm vài câu nhưng lại thấy ánh mắt chàng nổi lên sát khí, nhìn ta lửa giận bừng bừng!
Không được sợ! Chẳng phải ta liều mình đưa chàng đến đây là để chàng học cách gần gũi với nữ nhân sao? Không được nhát gan như vậy!
“ Hiên Hiên, chiều ta đi, chúng ta vào trong nhé?”