“ Mẫu hậu, Ngọc nhi chẳng qua là hơi mệt mỏi trong người, tuy chưa thể điều tra ra lý do nhưng mà, cũng không cần vội vàng như vậy, nhất định uống vài thang thuốc bổ sẽ khỏe lại!” Bây giờ chỉ có thể chờ mà thôi. Nếu thật sự nàng bị trúng độc, thì cho dù độc có phát tác, chắc chắn mấy ngày nữa sẽ có dấu hiệu, lúc đó đưa đến chỗ của Đại hoàng huynh, vừa lấy thuốc giải vừa ‘nhắc nhở’ hắn một chút!
Thấy thái độ kiên quyết dứt khoát của Thế Hiên, Hoàng đế lẫn Hoàng hậu cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì, ngồi thêm uống mấy chén trà rồi rời đi. Thế Hiên là người rất độc đoán, ngay cả cãi lý cũng là không ai bì được, nói thêm chỉ tổ chuốc thêm phiền phức. Hai người bọn họ là phụ mẫu , rất hiểu tính tình của Thế Hiên, bất kể là ai đều không nể mặt, muốn cái gì là làm cái đó, ngay cả người làm cha mẹ như họ cũng là họa vô đơn chí , chẳng thể làm gì cho dù là nắm quyền lực tối cao nhất trong Hương quốc thì cũng vậy cả thôi.
Đuổi hết bọn họ đi rồi, hắn mới cho người mang thuốc lên, đích thân đút từng muỗng một cho ta . Hắn biết phương thuốc Đông y này rất đắng , nên cho ta uống xong, đã đút thêm mấy muỗng mật ong ngọt lịm.
Cứ như vậy đến tối thì ta dần khỏe trở lại bình thường. Sự hồi phục hoàn hảo này khiến cho cả Hoàng Cung nhẹ nhõm hẳn.
Tiểu Đào mang cháo lên cho ta dùng tạm bữa tối, vừa nhìn ta ăn vừa than thở cái gì mà khi ta đổ bệnh thì Hoàng Cung nhốn nháo thế nào, Thái tử lo lắng ra sao, Hoàng đế khổ tâm đến mức nào khiến ta vô cùng chán nản, nhưng cũng lười nói, chỉ chú tâm ăn cháo . Nhưng trong những gì mà Tiểu Đào vừa nói , thì chi tiết khiến ta hài lòng nhất là Thế Hiên cư nhiên lại tận tình giúp ta uống thuốc như vậy. Cứ nghĩ mà xem, hắn đường đường là đương kim thái tử, cao quý biết nhường nào, lại còn là người ghét cay ghét đắng nữ nhân, thế nhưng hôm nay lại hạ mình vì ta , ở bên cạnh chăm sóc ta cả buổi sáng, mặc kệ cả một chồng tấu chương còn chưa phê duyệt. Một mỹ nam lạnh lùng vì mình mà tốn nhiều tâm ý như thế, thử hỏi làm sao không vui cho được!
Ta ăn cháo xong, thấy trong người cũng hồi phục lại ít nhiều, có thể chạy nhạy lung tung như bình thường.
Đêm nay trăng rất sáng, gió nhè nhẹ thổi làm tung bay mấy lọn tóc mây của ta. Ta chống cằm lặng lẽ ngồi bên trong tiểu đình bên cạnh hồ cá gần Ngọc Di điện thưởng nguyệt.
Lúc còn ở hiện đại, ta cũng thường hay ra ngoài ban công ngồi ngắm trăng với cha nương như thế này, mọi người ngồi dưới trăng nói cười vô cùng vui vẻ, vô cùng náo nhiệt. Thế nhưng bây giờ, lại chỉ có một mình ta lẻ bóng dưới vùng trời đêm bao la tĩnh mịch này.
Tĩnh mịch , hai chữ ấy nghe thật thê lương biết bao!
Khóe mắt ta bỗng lệ nóng viền quanh, rồi một giọt, lại hai giọt cứ thế lăn xuống gò má . Ta rất lo lắng, không biết cha mẹ hiện giờ thế nào, sống có tốt không, có tìm ta không? Còn cả hai nhỏ bạn vừa đáng yêu vừa đáng ghét kia nữa! Ta may mắn được xuyên không về đây, thế còn bọn họ thì sao? Tuy ta xuyên về đây lỗi lớn là ở hai đứa đó, nhưng bọn họ đã là bạn thân , rất thân với ta từ khi ta còn nhỏ thì làm sao ta có thể trách họ được! Chỉ mong mấy người đó cũng xuyên không như thế này . Huống gì ở Hương quốc này cũng rất tốt, ai cũng đối tốt với ta, ta có thể gặp được Thế Hiên, có thể gặp được Tiểu Đào…còn có Hoàng hậu nương nương và Hoàng đế bệ hạ lúc nào cũng thương yêu ta.
Ta cũng thấy thương cái công chúa Nhan Ngọc Nhi này, chỉ vì quá yếu đuối mà chết đi như thế…bỏ lại Phụ hoàng vẫn luôn nâng niu như dạ minh châu, bỏ lại Mẫu hậu mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày, nuôi nấng thành một thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành thế này…
Ta càng nghĩ lại càng thấy bi thương , càng lúc nước mắt càng nhiều hơn, nhưng ta chỉ có thể khóc trong im lặng, không muốn kinh động đến người khác. Bởi vì từ trước đến nay, ngoài hai nhỏ bạn thì ta chưa từng để lộ sự yếu đuối không nên có này. Thế giới này, bất luận hiện đại hay cổ đại, đều nghiệt ngã như nhau cả thôi, nếu muốn sống , muốn vươn lên thì phải mạnh mẽ, tuyệt không được yếu mềm, không được khóc…
Đang ngồi khóc thút thít thì ta bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân , theo phản xạ vội vàng lấy ống tay áo lau đi nước mắt . Ai ngờ, còn chưa lau xong thì người nào đó đã dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên đầu ta, dịu dàng tựa trăng, ôn nhu như nước khẽ nói :
“ Ngươi vì sao lại khóc thành như vậy?Thật là, thân là thái tử phi mà khóc đến nỗi mặt mũi nhợt nhạt , bẩn như vậy thì còn đâu là thể thống cơ chứ!”
Ta chẳng có tâm trạng để đấu khẩu với hắn, chỉ mím môi im lặng, trong lòng thầm mong hắn luyên thuyên cho nhanh một chút rồi đi đi … Ta không muốn… không muốn thế này trước mặt hắn mà thê thảm thế này đâu…
Âu Dương Thế Hiên nhìn ta im lặng không nói gì như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó không quen thuộc. Nữ nhân này bình thường vẫn luôn đanh đá, vẫn luôn cười rạng rỡ như ánh ban mai rực rỡ như vậy, bây giờ đùng một phát lại vô lực, chẳng nói gì . Hắn lắc đầu thở dài, thấy nước mắt ta vẫn không kìm chế được cứ thế rơi xuống, môi trên cắn môi dưới đến bật máu thì không thể không động thủ, dang tay ôm ta vào lòng .
Ta ngẩn người, ngạc nhiên đến mức quên cả đẩy hắn ra.
Lại nghe giọng nói khàn khàn cùng hơi thở nam tính phả vào tai :
“ Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc thật lớn vào! Nếu cứ như vậy thì sẽ chẳng đỡ hơn được đâu! Bổn thái tử biết nàng đang nhớ người thân, nhớ quê nhà. Nhưng chuyện thì cũng xảy ra rồi, nên quên đi và chấp nhận hiện tại để có thể sống tốt hơn. Cha mẹ nàng cũng đâu muốn thấy nàng đau lòng như thế này?”
“ …” Ta vẫn không đáp lời nhưng hắn vẫn kiên trì thuyết phục “ Lúc xung quanh không có ai, chỉ có một mình ta và nàng, hãy cứ khóc thật lớn vào, bởi vì trước khi nàng tìm được người thật lòng yêu, thật lòng muốn gả hay vẫn còn ở đây thì ta chính là trượng phu của nàng, là phu quân của nàng. Thế nên, nàng chẳng cần phải kiêng kị gì cả, khóc đi..”
Lần này thì ta quả thực không nhịn được nữa, chủ động ôm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn mà khóc thành tiếng, giống như thể chưa từng được khóc vậy.
Hắn lúc này cũng cực kỳ phối hợp vỗ lưng an ủi ta, quên luôn cả chuyện bản thân hắn căm ghét nữ nhân thế nào, từng xuống tay giết bao nhiêu nữ tử đã vô tình hoặc cố ý đụng vào hắn.
Ta không nhớ mọi chuyện của đêm hôm qua một cách rõ ràng, chỉ biết là khi ta tỉnh dậy thì đã là sáng của ngày hôm sau và ta đang nằm trên giường trong Ngọc Di điện, tẩm cung của ta. Có lẽ hôm qua ta khóc dữ dội quá nên nhất thời mệt mỏi thiếp đi nên hắn mới bế ta về .
Hây da, hôm qua ta xả ra bao nhiêu nước mắt như vậy, gào khóc ghê gớm như vậy, hôm nay liền khỏe khoắn dễ chịu hơn hẳn! Tiểu tử Thế Hiên đúng là rất lợi hại! Ha ha ha ! Mà hôm qua trong lúc mơ hồ, ta có nghe hắn nói cái gì trượng phu với cả người yêu ấy nhỉ… ách, sao đầu óc lại lơ mơ thế không biết! Ta chẳng thể nhớ gì cả! Thôi, chắc bây giờ mới ngủ dậy nên còn ngái ngủ , lúc khác nghĩ tiếp vậy!
Tiểu Đào mặt mày hớn hở đi vào giúp ta vệ sinh cá nhân, dọn bữa sáng cho ta ăn. Hôm nay thấy a đầu này có vẻ hưng phấn hơn so với bình thường nên ta không khỏi tò mò, chu miệng hỏi :
“ Tiểu Bồ Đào này, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“ Nương nương! Nô tỳ là Tiểu Đào chứ không phải Tiểu Bồ Đào! Còn nữa, nương nương thật tinh mắt a! Nô tỳ hôm nay quả thực rất vui! Hôm nay Hoàng đế bệ hạ đã tuyên bố ngày mai sẽ tổ chức Đại Hội Kiếm Pháp, nhằm xem thử trình độ kiếm pháp của các vị Hoàng tử cùng các Công chúa và Quận chúa đã tăng lên thế nào!”
“ Như vậy thì có gì vui!?” Ta bĩu môi.
“ Sao lại không vui a? Lần này đã định Thái tử gia sẽ thi đấu cùng với Đại điện hạ Tử Thuần đó a!Ai chẳng biết hai người họ kiếm pháp xuất quỷ nhập thần chứ! Mấy vị khác chỉ là phụ thôi, mọi người chủ yếu là muốn nhìn xem trận đấu lần này giữa hai người họ, xem ai là kẻ mạnh nhất Hương quốc đó nha!Mọi năm đều hòa hết, không biết năm nay thế nào, hi vọng là thương tích sẽ không nặng như mấy năm trước.”
“ Cái gì?” Đôi đũa trên tay ta mất điểm tựa, lạch cạch rơi xuống đất.
Tử Thuần đó ngoài luyện độc dược còn là đệ nhất cao thủ sao? Tin giật gân mà!