Mục chạy cự ly ngắn nam Tống Kỳ Thanh đăng ký được tổ chức sáng ngày đầu tiên.
Tống Kỳ Thanh được chia vào nhóm hai, đường băng thứ tư.
Lúc anh đang khởi động trên đường đua thì trông thấy Thư Niệm và Tư Ngưng đang đứng trên bãi cỏ gần đấy, xung quanh cũng có không ít các bạn học khối 10, ai cũng đang đợi phần thi chạy của anh.
Lát sau, theo tiếng súng mào đầu của trọng tài, Tống Kỳ Thanh lao đi khỏi vạch xuất phát.
Anh lao như tên bắn về phía trước, như thể chân sắp rời khỏi mặt đất đến nơi.
Trong tiếng cổ vũ ồn ã vang lên không ngớt bên tai, Tống Kỳ Thanh là người đầu tiên cán đích.
Đằng sau vẫn có bạn cùng lớp gọi lớn: “Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh!”
Anh đã giảm tốc độ chạy sau khi cán đích song vẫn chạy vượt vạch một khoảng ngắn nữa do quán tính của cơ thể.
Anh nghe thấy tiếng mọi người hò reo tên mình, bèn xoay người lại, nhìn về phía bạn cùng lớp đang tụm năm tụm ba lại một chỗ đằng kia.
Thư Niệm cũng có mặt ở đấy.
Tim Tống Kỳ Thanh đập loạn xạ, hơi thở vẫn gấp gáp như trước.
Tống Kỳ Thanh nhìn Thư Niệm, tươi cười vẫy vẫy tay về phía cô.
Anh chỉ dám làm mỗi việc ấy.
Chỉ dám mượn cớ vẫy tay chào đám đông cổ vũ để cười với cô, vẫy tay với cô và nhìn cô vừa tự nhiên vừa có vẻ tình cờ thế này.
Tống Kỳ Thanh nhận thành tích thi chạy xong thì về lớp nghỉ ngơi một lát, đến khi vòng trở lại sân thể dục thì đã nghe một cậu bạn nói Tiêu Hiểu, người đại diện phần thi cự ly ngắn nữ cho lớp họ vừa trật chân nên đã thay bằng Thư Niệm.
Tống Kỳ Thanh nhanh chân sải bước đến chỗ đường đua chạy cự ly ngắn ngay tức thì.
Lúc anh đến đứng cạnh Tưởng Phong thì Thư Niệm cũng vừa bắt đầu chạy không lâu.
Tưởng Phong thì đang cổ vũ khản cả cổ: “Thư Niệm! Thư Niệm cậu mau chút! Cố lên!!!”
Gào đến điếc cả tai.
Tống Kỳ Thanh không nhịn được đá vào chân Tưởng Phong, tầm mắt vẫn không rời khỏi Thư Niệm, giọng điệu nghe rõ là ghét bỏ: “Gào muốn thủng màng nhĩ rồi này.”
Tưởng Phong nào rảnh lời qua tiếng lại với Tống Kỳ Thanh, cậu ta còn đang tập trung hết sự chú ý lên người Thư Niệm.
Tống Kỳ Thanh cũng thế, còn âm thầm lo lắng cho cô nữa.
May mà cô giành hạng hai chung cuộc, nếu không gặp chuyện gì thì sẽ vào thẳng chung kết.
Tưởng Phong vui mừng nhảy cẫng lên sau khi thấy Thư Niệm cán đích, “Má ơi! Không ngờ bình thường nhìn Thư Niệm hòa nhã trầm tĩnh thế mà chạy sung ra phết!”
“Trước tớ thấy Tiêu Hiểu chắc cũng có khả năng giật hạng hai, ai mà ngờ cô bạn này giành hạng hai thật, thôi chắc không cần lo tới trận chung kết nữa rồi!”
Tống Kỳ Thanh cũng cười khi thấy Thư Niệm giành hạng hai, song vẫn cố tình giột cả chậu nước lã lên đầu cậu bạn: “Chưa chắc, còn tùy tình hình, nếu nhóm này thành tích thấp hơn mặt bằng chung thì ban tổ chức sẽ chỉ lấy hạng nhất mỗi nhóm để đôn lên chung kết thôi.”
Tưởng Phong vẫn nhìn đăm đăm vào Thư Niệm đang đi trở về sau khi lập thành tích, đáp lời Tống Kỳ Thanh bằng giọng điệu chắc nịch: “Tớ cảm thấy Thư Niệm vào được.”
Tống Kỳ Thanh nghe thế, quay mặt nhìn Tưởng Phong rồi liếc mắt thấy áo khoác đồng phục trên tay cậu ta.
Khéo là, bảng tên “Thư Niệm” ngay ngực áo khoác trông lồ lộ cả ra.
Anh lặng thinh, thoáng mím môi quay đầu nhìn chỗ khác, lòng thì âm thành vắt óc nghĩ xem nên chúc mừng cô thế nào nghe cho tự nhiên.
Lúc Thư Niệm đi tới, Tưởng Phong đưa áo khoác lại cho cô rồi vui vẻ khen: “Thư Niệm, cậu tuyệt vời lắm luôn! Chạy nhanh cực kỳ!”
Mặt Thư Niệm đo đỏ, không biết là vì ban nãy vừa vận động mạnh xong hay là đang xấu hổ vì lời khen của Tưởng Phong đây nữa.
Cô nhỏ giọng nói với Tưởng Phong: “Tớ tìm Tư Ngưng.”
Nói xong thì nhanh chóng xoay người bước nhanh đến chỗ thi nhảy cao.
Tống Kỳ Thanh còn chưa kịp mở miệng Thư Niệm đã đi mất dạng, anh chàng không kiềm được ngẩng mặt nhìn bóng lưng cô rồi thở dài ngao ngán.
Anh bỏ lỡ cơ hội nói chúc mừng mất rồi.
Đáng lẽ vừa rồi có nói gọn lỏn “Chúc mừng cậu” thôi cũng được mà.
Tống Kỳ Thanh vừa rầu xanh ruột.
Hôm sau, Tống Kỳ Thanh không thi thiết gì nữa.
Anh ngồi đờ người trong sân thể dục đến mốc, thế là bèn về khu học.
Khi đi đến cửa sau lớp, Tống Kỳ Thanh tình cờ nhìn thấy Tưởng Phong đang đứng cạnh bàn học Thư Niệm.
Mà cả lớp chỉ có mình hai người họ.
Anh tận mắt nhìn thấy Tưởng Phong đưa cho Thư Niệm một lon Coca, cũng nghe rõ rành rành cậu ta hỏi Thư Niệm là: “Cậu thích kiểu con trai nào?”
Trông Thư Niệm khá bối rối, hình như đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống kiểu này.
Thư Niệm như thể đang cố gắng chọn lọc từ ngữ và suy nghĩ câu trả lời để nói với Tưởng Phong: “Chuyện đó…Không nằm trong ý định của tớ ở cấp 3 đâu nên…Tớ chỉ muốn học cho thật tốt thôi.”
Con tim đang bị treo tít lên giữa không trong của Tống Kỳ Thanh nghe thế thì bỗng rơi bộp xuống đất.
Anh im lặng cười, xoay người đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Đến lúc về lớp thì Tưởng Phong đã đi, chỉ còn mình Thư Niệm trong lớp.
Cô đặt Coca lại trên bàn học Tưởng Phong.
Tống Kỳ Thanh nhìn cô một cái rồi đi thẳng đến chỗ ngồi.
Thư Niệm thì ra khỏi lớp từ cửa sau.
Khi đi ngang qua bàn của cô, anh thấy bài kiểm tra nằm xoài trên mặt bàn là bài thi môn vật lý, các bước giải từng câu được viết ngay ngắn trên tờ giấy nháp đặt cạnh.
Anh ngồi phịch xuống chỗ ngồi của mình, chán chường ườn người trên bàn, thẫn thờ nhìn đống giấy thi và bút trên bàn cô.
Ít lâu sau, Tống Kỳ Thanh nghe tiếng bước chân cách mình ngày càng gần.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác đấy là Thư Niệm.
Nghe tiếng bước chân cũng đoán được kha khá rồi.
Tống Kỳ Thanh không biết phải ở riêng trong lớp với người ta thế nào nên dứt khoát quay đầu nhắm mắt giả bộ ngủ.
Anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô, nghe thấy tiếng cô ngồi và nghe thấy tiếng bút cô lướt sột soạt trên giấy.
Một lúc sau, anh giả vờ tự nhiên chuyển hướng của mình, lần này là đối mặt với cô.
Thư Niệm chả hề hay biết rằng vào lúc cô cúi đầu tập trung học tập, anh con trai ngồi cạnh đã lẳng lặng híp mắt ngắm cô không biết bao nhiêu lần.
–
Lớp 10/1 của họ đạt hạng nhất trong đại hội thể thao mùa thu lần này, được trường khen thưởng bằng một chuyến dã ngoại một ngày.
Thế là thầy chủ nhiệm quyết định tổ chức chuyến đi chơi vào thứ bảy này.
Vì định ngắm bình minh nên mọi người tập trung từ sớm.
Lúc Tống Kỳ Thanh đến cổng trường, học sinh có mặt vẫn khá ít, thầy chủ nhiệm thì đang nói với lớp trưởng: “Tề Hạ này, lát nhớ phải thường xuyên điểm danh, đợi đếm đủ hết các bạn rồi mới khởi hành.”
Tống Kỳ Thanh đột nhiên nảy ra một ý, mà ý tưởng này xuất phát từ lòng riêng của anh chàng.
Anh nói với thầy: “Thầy ơi, để bạn cùng bàn ngồi chung chỗ thì sao ạ, sẽ tiện điểm danh hơn.”
Thầy chủ nhiệm thấy cách sắp xếp này cũng khả thi nên khi mọi người đến và chuẩn bị lên xe, thầy bảo mọi người ngồi theo cặp cùng bàn trong lớp để tiện cho việc điểm danh.
Thư Niệm lên xe trước Tống Kỳ Thanh.
Lúc anh lên xe thì cô vẫn đang đứng ngay lối đi hẹp giữa xe.
Tống Kỳ Thanh bèn lên tiếng: “Cậu cứ ngồi trong đi.”
Thư Niệm gật gật đầu, đáp: “Ừ.”
Cứ thế, “gian kế” của anh chàng đầu xuôi đuôi lọt.
Vậy là hôm nay, chỉ cần họ leo lên xe buýt thì anh sẽ có thể ngồi cùng chỗ với cô.
Suốt quãng đường xe chạy từ trường đến cầu Kim Hải anh chàng cứ hở chút là lén lút ngắm người ta, Tống Kỳ Thanh thấy Thư Niệm vừa giơ điện thoại định chụp phong cảnh sớm tinh mơ bên ngoài cửa sổ xe thì cúi đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong tay, tiện tay lướt xem album ảnh trong máy, lòng lại phơi phới vui, còn khẽ nở nụ cười.
Bởi lẽ dù cô có chụp phong chụp cảnh gì ngoài cửa sổ thì anh cũng sẽ xuất hiện trong phô ảnh ấy.
Kể cả khi cô đang chụp cảnh bên ngoài chứ chả phải muốn chụp anh đi nữa.
Album ảnh chụp trong máy Tống Kỳ Thanh đa phần là ảnh của em mèo nhà, giữa hàng loạt phô ảnh chụp mèo có lọt thỏm một phô ảnh chụp cảnh bên ô cửa sổ.
Và trong phô ảnh phong cảnh này, có thể thấp thoáng nhìn thấy ảnh phản chiếu của cô.
Cô gái trong ảnh đang cúi đầu giải đề, trông vừa tập trung vừa nghiêm túc.
Xe buýt dừng ở bên cạnh cầu Kim Hải, trước khi xuống xe, thầy dặn mọi người phải chú ý an toàn, ngắm mặt trời mọc xong họ còn phải đến điểm tiếp theo.
Cửa xe mở, Tống Kỳ Thanh đứng dậy cùng xuống xe với mọi người.
Thư Niệm xuống sau anh.
Tống Kỳ Thanh quay đầu nhìn, cô vừa xuống xe đã bị cô nàng Tư Ngưng kéo chạy về phía trước, đi đầu tìm chỗ đẹp để chụp hình.
Tống Kỳ Thanh mặt mày bình tĩnh đi từ từ đến gần cô.
Anh luôn chú ý đến mọi cử động của cô.
Lúc đầu, cô chỉ lo chụp ảnh cho Tư Ngưng, sau đó lại chỉnh tư thế chụp ảnh giúp Tư Ngưng.
Tống Kỳ Thanh im lìm, lẳng lặng đứng yên cạnh bên cô.
Anh lấy điện thoại, vờ đang chụp cảnh bình minh đằng xa để nhân lúc người ta cụp mắt nhìn xuống thì tranh thủ chụp lén một phô.
Có lúc Tống Kỳ Thanh thấy bản thân sao mà gian trá (*) quá.
(*) Từ gốc là 很龌龊 = Rất đê hèn, bỉ ổi, đê tiện, Trà để gian trá là vì ban nãy có để chữ “gian kế” nên dùng cho “tông duyệt tông” hén.
Chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt mình là anh cứ không tự chủ được vụng trộm ngắm cô, thậm chí còn lén la lén lút chụp ảnh cô như vừa rồi.
Anh muốn giữ lại cho bản thân dấu ấn về cô.
Không phải để chứng minh cho bất kỳ ai thấy anh quan tâ m đến cô nhiều thế nào, mà chỉ hòng xoa dịu đi nỗi khao khát được gần gũi với cô hơn trong tâm tưởng.
Phần tình cảm thầm lặng này là bí mật được giấu sâu dưới đáy lòng anh, không một ai hay biết.
Và phần tình cảm này có khi khiến anh vui, có khi đem lại cả sự muộn phiền hay thậm chí, khiến anh trải nghiệm niềm đau nữa.
Nhưng anh vẫn không thể ngừng thích cô.
Cô là một cô gái rất tốt, nghiêm túc, chăm chỉ, kiên định, biết phấn đấu, không để ngoại cảnh ảnh hưởng đến mình và dường như có cả mục tiêu rõ ràng nữa kia.
Còn nữa, cô giàu tình cảm, cũng rất.
Sau khi ngồi chung bàn độ mười ngày hơn, anh còn nhận ra cô rất thích ngân nga theo nhạc tiếng Anh.
Cứ mỗi lần sắp đến tiết Anh loa lớp bật nhạc tiếng anh tiện cho việc luyện nghe, cô sẽ hát theo tiếng nhạc, dù là rất khẽ.
Những lúc khác, chẳng hạn như giờ ra chơi hoặc tiết trống thi thoảng cũng sẽ ngân nga đôi ba điệu nhạc.
Bài cô thích tên Bảo Bối, Tống Kỳ Thanh biết nó.
Thế nên gần đây anh có tự học đàn ghi-ta bài này.
Sau khi ngắm bình minh, xe buýt đưa họ đến địa điểm tiếp theo, vườn bách thảo.
Tống Kỳ Thanh đi với Tưởng Phong mà mắt cứ dáo da dáo dác tìm Thư Niệm.
Hôm nay Tưởng Phong còn mang theo đàn ghi-ta đến.
Trong giờ nghỉ trưa, Tưởng Phong hào hứng chơi bài Ngày Nắng khá là hợp hoàn cảnh.
Cậu bạn đàn xong, anh bèn huýt huýt vai người ta rồi chỉ chỉ cây đàn trong tay bạn mình.
Tưởng Phong hiểu ý đưa ghi-ta cho Tống Kỳ Thanh.
Tống Kỳ Thanh nhớ Thư Niệm hay hát nhạc tiếng anh, thế nên đã đàn hát bài My Love.
Ban đầu anh chỉ định đàn một lần, nhưng mọi người lại nhao nhao muốn muốn mình hát thêm nên Tống Kỳ Thanh bèn vừa đàn vừa hát thêm một bản nhạc tiếng Anh thường được phát trong lớp nữa.
Lúc đang bận “biểu diễn” cũng không quên nhìn về phía cô.
Nhưng Thư Niệm lại ngồi quay lưng với anh từ đầu chí cuối.
Tống Kỳ Thanh nghĩ tự nghĩ thầm rằng, chẳng biết sau này có cơ hội chơi bài Bảo Bối cho cô nghe không nữa.
Anh rất muốn đàn cho mình cô nghe.
Hết 22.