Vì sáng sớm Thư Niệm và bạn cùng ký túc xá ra ngoài đi học, Tống Kỳ Thanh đã đạp xe đến mang bữa sáng cho cô.
Vừa về ký túc xá sau tiết đầu tiên, Thư Niệm đã bị ba cô bạn cùng phòng ấn vào ghế ký túc xá hỏi cho ra nhẽ, cô đành phải giải thích ngắn gọn tình hình.
“Vậy là, năm cấp ba cậu ta yêu thầm cậu, cậu cũng thầm yêu người ta nhưng hai người không biết đối phương thích mình?” Ngụy Mộng Hi hỏi.
“À.” Thư Niệm nhíu mi lầm bầm, “Tớ cứ cảm thấy hồi cấp ba bọn tớ không thân thiết lắm, dù có gặp nhau ở thư viện tỉnh nhưng rất hiếm khi nói chuyện nhiều với nhau…”
“Nếu đã không thân thì sao giờ hai người lại hẹn hò với nhau?” Dương Tiếu Vũ khó hiểu hỏi lại.
Thư Niệm cười, nói: “Vì lên đại học cậu ấy chủ động đó, thể hiện rất rõ ràng.”
Diệp Sở Tinh tò mò: “Cậu ta làm gì mới được?”
Thư Niệm nói ngay không cần nghĩ ngợi gì: “Chỉ thêm WeChat với mỗi tớ trong cả câu lạc bộ.”
“Lúc liên hoan còn uống rượu thay tớ.”
“Hôm sinh nhật thì cố ý mua sủi cảo tớ thích ăn, còn chuẩn bị quà sinh nhật.”
“Lúc tớ ngủ trưa cậu ấy lấy sách chắn nắng cho tớ nữa.”
“Còn nữa nhé, lúc tớ bận vẽ tranh tuyên truyền trong phòng sinh hoạt một mình vào tối muộn cậu ấy còn đến ở cạnh tớ, ngồi cạnh đến tận lúc tớ xong việc mới về cùng.”
“Lễ Quốc khánh chủ động hẹn tớ ra ngoài.”
Nói đến đây Thư Niệm mới sực nhớ ra: “À đúng rồi, cậu ấy còn hẹn tớ bao giờ có thời gian thì cùng đi chơi trò Trốn Thoát Khỏi Mật Thất nữa đấy.”
Ba cô bạn cùng phòng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Ngụy Mộng Hi mào đầu: “Niệm Niệm giấu kỹ thật nha.”
Dương Tiếu Vũ “vọt” vào ngay sau đó: “Vậy mà bọn tớ chỉ biết mỗi chuyện hôm sinh nhật cậu cậu ta đến đưa sủi cảo với quà.”
Diệp Sở Tinh tỏ vẻ hờn giận: “Mấy chuyện khác cậu có nói gì với bọn tớ đâu.”
“Không đãi một bữa chuyện này khó xong.” Ngụy Mộng Hi “đe dọa”.
Dương Tiếu Vũ được voi đòi tiên: “Một bữa sao mà đủ?”
Diệp Sở Tinh nói: “Không phải vừa nãy Niệm Niệm nói mình với cậu bạn trai mới còn định đi chơi Trốn Thoát Khỏi Mật Thất với nhau à? Bọn mình tăng giá đi, phải được đãi một bữa kèm một lần chơi chung trò này mới qua chuyện nhá.”
Thư Niệm bị ba cô bạn chọc cười, vội vã đồng ý: “Được được được, chiều ý các cậu hết, mời các cậu đi ăn rồi cùng chơi chung nhé.”
Đến trưa Tống Kỳ Thanh có tìm cô ăn trưa, Thư Niệm nói lại chuyện này với anh, Tống Kỳ Thanh cười nói: “Khéo thật, ban nãy bạn cùng phòng của tớ cũng đòi tớ phải đãi một chầu, không thì đến lúc ấy cả hai bên cùng đi ăn chung một bữa, ăn xong thì chơi trò Trốn Thoát Khỏi Mật Thất.”
“Thêm Điềm Điềm nữa.” Thư Niệm bổ sung.
“Ừ.” Anh nắm tay cô đến là tự nhiên, rồi bảo: “Có điều phải đợi trận đấu giao hữu kết thúc đã, mấy hôm nay tớ phải luyện bóng với đồng đội.”
“Tớ biết.” Thư Niệm cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ nên đương nhiên là biết gần đây anh đang tất bận luyện bóng chuẩn bị cho trận giao hữu.
“Cậu đừng vội, qua trận đấu giao hữu rồi mình hẵng ra ngoài chơi.”
Tống Kỳ Thanh hỏi: “Hôm thi đấu cậu có định đến xem tớ chơi bóng không?”
Thư Niệm nhoẻn miệng cười: “Phải đến chứ, đến cổ vũ cho cậu nữa mà.”
–
Ngày 13 tháng 10, trận đấu bóng rổ giao hữu đại học Thẩm mở màn.
Thư Niệm chỉ chăm chăm nhìn Tống Kỳ Thanh suốt cả buổi thi đấu.
Trên sân bóng anh nhiệt huyết vô cùng, giống hệt như một ngọn lửa lớn đang rực cháy vậy, mang theo làn hơi nóng rẫy cùng với ánh sáng chói ngời.
Lúc nghỉ giữa giờ, có rất nhiều cô gái chạy xuống đưa nước cho cầu thủ, Tống Kỳ Thanh bị hàng tá cô gái vây quanh ngay tức thì.
Anh chỉ nói “Xin lỗi” gọn lỏn với họ rồi lùi về sau, vòng qua đám đông tìm đến chỗ Thư Niệm.
Thư Niệm đưa chai nước khoáng trong tay cho anh, anh mở nắp, uống ừng ực một phát đi cả nửa chai.
Thư Niệm không nhịn được nói với anh: “Uống từ từ thôi.”
Tống Kỳ Thanh vừa cười vừa vặn lại nắp chai.
Thư Niệm cũng ngẩng đầu cười với anh.
Trận đấu hữu nghị này bên đội sinh viên năm nhất giành chiến thắng.
Thư Niệm vừa chầm chậm chạy đến trước mặt Tống Kỳ Thanh, anh đã dùng một tay ôm cô vào lòng.
Tống Kỳ Thanh ôm cô rất chặt, cười ra tiếng đầy hạnh phúc.
Cơ thể anh chàng vẫn còn tỏa nhiệt, cả thở cũng vẫn còn dồn dập chưa ổn định lại được là bao.
Thư Niệm giấu khuôn mặt đã đỏ lự của mình vào lòng anh.
Cứ như thể có chú nai nào đó đang reo hò tung tăng nhảy trong tim cô vậy ấy.
Một tuần sau trận đấu bóng rổ, Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh gọi cho bạn cùng phòng của họ, cùng với Giang Điềm cả thảy chín người hẹn nhau đến quán thịt nướng trong trung tâm thương mại ăn một bữa đã đời.
Ăn uống xong xuôi, cả bọn đến khu chơi trò Trốn Thoát Khỏi Mật Thất.
Vì đông người, lại không muốn tách nhóm thành hai lượt chơi nên quyết định chọn vòng yêu cầu số người chơi cao nhất, mười người.
Tống Kỳ Thanh phát hiện, Thư Niệm thật sự không sợ hãi gì lắm.
Cô không nhát gan, cũng không cần anh bảo vệ song anh vẫn nắm tay cô suốt từ lúc vào đến tận lúc ra.
Không gian xung quanh rất tối, nhân lúc không ai nhìn thấy được gì, Tống Kỳ Thanh nghiêng đầu hôn phớt lên gò má Thư Niệm đang đứng cạnh.
Thư Niệm đờ cả người ra ngay tức thì.
Khi mọi người bật đèn lên sau khi tìm thấy manh mối, vệt ửng đỏ trên mặt Thư Niệm vẫn chưa vơi đi hết.
Họ chơi suốt hai tiếng đồng hồ.
Sau đó cả bọn cùng nhau về trường.
Vào đến cổng, trong khi những người khác đi phía trước lo tán chuyện nói cười thì Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm lại đi tụt lại phía sau, cách họ vài bước.
Anh khẽ thầm thì: “Lần sau không cho họ chơi chung nữa, hai đứa mình chơi thôi, chơi vòng hai người là được.”
Thư Niệm cười đáp: “Ừ.”
“Tống Kỳ Thanh này.” Thư Niệm đột nhiên dừng bước.
Tống Kỳ Thanh cũng khựng lại, không hiểu mô tê gì quay đầu lại nhìn cô.
Thư Niệm liếc về phía trước, mọi người đã rẽ vào góc.
Tống Kỳ Thanh bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô đăm đăm, dịu giọng hỏi: “Sao thế, Thư Niệm…”
Anh còn chưa nói hết câu đã giật mình sững người ra đó.
Thư Niệm vừa nhón chân, hôn lên má anh.
Ngay lúc Thư Niệm định kéo anh tiếp tục đi, Tống Kỳ Thanh lại nắm tay cô mạnh hơn một chút, sau đó kéo cô lại.
Cứ thế, một tay anh nắm tay cô, tay kia thì vòng sang riết lấy eo cô, cúi đầu, hơi khom lưng, đặt một nụ hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.
Hàng mi Thư Niệm run rẩy vì hoảng loạn, sau đó căng thẳng nhắm tịt lại.
Bóng họ chồng lên nhau dưới ánh đèn đường trông vừa thân mật vừa mờ ám.
“Thư Niệm này.”
“Ừ?”
“Năm sau tụi mình cùng đón lễ Tạ Ơn và Giáng Sinh nhé.”
Cô cười: “Được thôi.”
“Cùng nhau nghỉ tết Dương lịch, cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa nữa, nhé?”
“Được.”
“Thư Niệm ơi.”
“Ừ?”
“Anh chỉ thích mỗi mình em thôi.”
“Ừ.”
“Sao ừ không thế?” Tống Kỳ Thanh hỏi: “Em không muốn nói gì với anh ư?”
Thư Niệm cười cười, khẽ khàng cất tiếng: “Em cũng chỉ thích mỗi mình anh thôi, Tống Kỳ Thanh à.”
Hết 31 – Hoàn thành trọn bộ.
(28/11/2022 – 28/12/2022)
Tâm sự tuổi hồng của Ngải Ngư:
Lần này muốn tâm sự với mọi người một chút, lúc mới bắt tay vào viết đoạn giới thiệu Ngư đã muốn tình yêu đơn phương trong bộ này thật ra chỉ là “đơn phương” do nữ chính nghĩ chứ thật ra nam chính đã thích cô ấy ngay từ đầu, thậm chí còn thích trước cả khi cô ấy thích nam chính nữa, và đương nhiên, ở một góc độ khác, tình yêu đơn phương của nam chính thật ra chỉ tồn tại trong suy nghĩ của cậu ấy mà thôi chứ thật ra nữ chính vẫn luôn phải lòng cậu ấy. (Tên truyện cũng được đặt theo tình đơn phương tuy thật mà giả của hai người họ đó.)
Cũng vì thế nên ngay từ đầu Ngư đã muốn viết hai góc nhìn, có điều bản thân Ngư tài hèn sức mọn nên chỉ biết cố gắng viết cho thật tốt, đây cũng là lần đầu trải nghiệm viết góc nhìn nam chính cho truyện dài, có thể không hoàn hảo lắm nhưng bây giờ chắc cũng đã đủ với mọi người rồi nhỉ, hy vọng là dù Ngư không thể khiến mọi người choáng ngợp hay thấy mỹ mãn thì cũng không làm mọi người thất vọng, chỉ hy vọng có nhiêu đó thôi hà.
Còn phần giới thiệu thì Ngư chỉ viết mỗi góc nhìn nữ chính, chủ yếu là vì phần đầu chỉ toàn là góc nhìn nữ chính chứ chả hề miêu tả gì về tâm lý nam chính, thế nên chắc lúc mọi người đọc từ đầu sẽ chỉ nghĩ Ngư sẽ viết câu chuyện yêu thầm này từ đầu tới cuối theo góc nhìn nữ chính, vậy thì đến lúc đọc được đoạn Ngư viết góc nhìn nam chính sẽ cảm thấy bất ngờ hơn nè.
Hai tình tiết khiến Ngư xúc động nhất trong bộ này là, lúc Tống Kỳ Thanh đến chùa Huệ Cổ nguyện cầu cho cả đời này của Niệm Niệm bình an như ý, một lúc khác là đêm sau khi họ bắt đầu hẹn hò, Tống Kỳ Thanh thẳng thắn bộc lộ với Niệm Niệm rằng mình thích cô ấy nhưng không dám làm phiền mà chỉ dám âm thầm chịu đựng, còn nói chỉ cần được nhìn thấy cô từ xa là đã đủ rồi.
Viết tới đây tự dưng muốn khóc quá.
Thư Niệm nói Tống Kỳ Thanh rất chân thành.
Đúng rồi, Tống Kỳ Thanh thật sự là một chàng trai cực kỳ, cực kỳ chân thành.
Lảm nhảm nhiều quá, xin lỗi nhé.
Bộ truyện đến đây là hết, cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho Ngư và cho bộ truyện này.
Cũng chúc mọi người có một cuộc sống bình an, như ý, vẹn tròn.