—
“ Nhưng phụ hoàng chỉ thích mình Ân nhi.”
“ Vậy Ân nhi không đi nữa. Ân nhi ở bên phụ hoàng mãi a.”
—
“ Phụ hoàng, ta đói.”
“ Phụ hoàng …”
“ Ân nhi a.”
—
“ Phụ hoàng thích nhất Ân nhi.”
KHÔNG ~. Ta là Lý Phong, Không không.
Ánh nắng chiều chiếu xen qua cửa sổ phòng. Lý Phong bật dậy hoảng hốt. Từ mấy hôm nay, cứ nhắm mắt là hắn lại nghe thấy những đoạn đối thoại kì cục, mơ hồ. Vả lại người đối diện hắn lại là người nam nhân mấy ngày trước. Hắn luôn có cảm giác có ngươi đang thì thầm bên tai, ôn nhu cẩn thận khơi gợi cho hắn.
Không, không. Hắn là Lý Phong. Không phải Ân Nhi gì đó. Không.
Nhưng sao hắn lại khóc. Sờ lên má, đã ướt. Hắn vô thức mà khóc. Khóc vì mơ sao.
Đi xuống dưới nhà, hắn thẫn thờ nhìn ra vườn. Những bông hồng đã nở. Hắn mỉm cười thanh thản. Đi ra ngoài vườn.
“ Bọn mày thật đẹp a. Chắc mụ mụ sẽ mê tít.”
Sờ sờ những bông hoa, Lý Phong lại nghĩ đến loài hoa hồng sắc tuyệt mĩ trong mơ. Cảm giác như hắn cũng đã từng được chạm vào, được hưởng hương thơm của nó.
—
“ Ân nhi, ngủ ngoan a. Phụ hoàng về rồi.”
Vũ Nhiên Lãnh ngồi yên lặng cạnh đứa con của mình. Mười ngày nay, hắn chưa bao giờ ngủ một giấc đầy đủ. Hắn sợ khi mình ngủ, bảo bối sẽ thức dậy.
Hắn phải chờ, chờ bảo bối thức dậy.
“ Ân nhi, tỉnh lại bồi phụ hoàng a. Phụ hoàng rất cô đơn.”
—
Lý Phong giẫy dụa. Trong mơ của hắn lần này lại là cảnh đó, không không. Ta không phải, đừng gọi. Đừng. Đừng.
Trong mơ hắn gặp người kia, khuôn mặt y tiều tụy, bi thương. giọt nước mắt rơi trên gò má. Phụ hoàng? Người là người kiên cường, băng lãnh mà.
Tại sao người khóc. Phụ hoàng, đừng khóc. Phụ hoàng … Ta sẽ về.
“ Phong. Phong. Dậy đi con. Phong~~~”
Nghe có người gọi, Lý Phong bật dậy. Hắn lại vô thức khóc.
“ Mụ mụ.”
“ Ân. Mơ ác mộng sao? Uống ly nước lạnh vào a.”
“ Mụ mụ … con rất nhớ người.”
“ A cái thằng bé này, hai mươi tuổi đầu còn bám mụ mụ a.”
Lý Phong cười. Hắn đã nhớ lại. Quãng thời gian kia là thực, chỉ có đây mới là mơ. Nhưng hắn …
“ Mụ mụ, nếu con đi thật xa. Người có buồn không?”
“ Đi đâu? Con muốn đi du lịch sao?”
“ Ân.” Du lịch xuyên không gian.
“ Phong, con sao thế? Đừng làm mụ mụ lo lắng. Mấy ngày trước không thấy con về, mụ mụ mới qua đây thăm con. Lại thấy con gặp ác mộng. Có cần đi bác sĩ không? ~.”
“ Ân. Mụ mụ, con yêu người rất nhiều.”
“ Ha hả. Ta cũng yêu con nhiều lắm. Phong Nhi muốn đi đâu sao?”
“ Ân. Rất xa. Có thể không trở về được.”
“ Vậy con có hạnh phúc không? Ở nơi đó ấy?”
“ Có. Con hạnh phúc. Mụ mụ, con không thể bồi bên người.”
“ Ngốc tử. Hãy đến nơi mà con thấy hạnh phúc a. Hạnh phúc không phải kẻ ra đi có nơi để về mà là ở nơi đó có người chờ con về. Con hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc. ”
“ Mụ mụ?”
“ Ân. Là mụ mụ từ lừa mình dối người. Phong nhi, con hạnh phúc là mụ mụ yên tâm.”
“ Thật sao?”
“ Ân.” Trên má mụ mụ lăn dài hai giọt lệ. Lý Phong khẽ lấy tay lau đi cho nàng. Nhưng chợt thấy bàn tay bé đi rất nhiều. Đúng, hắn là Vũ Tập Ân mà.
Giang đôi tay bé nhỏ, ôm lấy nàng. Vũ Tập Ân thì thầm
“ Con yêu người. Mụ mụ phải hạnh phúc.”
“ Ân. Phong của mụ mụ cũng phải hạnh phúc.”
Vũ Tập Ân cảm thấy cảnh vật mờ ảo đi, người hắn như tan vào không khí.
~~~~~ [ O.o ]~~~~~~
“ Liên? Em sao thế?”
Lý Kì Ân lo lắng hỏi vợ mình.
“ Kì Ân, em mơ thấy con.”
“ Liên. Đừng khóc nữa.”
“ Nó nói nó hạnh phúc.”
“ Ân. Nó là đứa trẻ tốt, sẽ hạnh phúc.”
Lý Kì Ân đau lòng ôm lấy vợ mình. Đứa con của hắn đã mất được 9 năm. Trong 9 năm này, hắn cũng đau cũng khổ. Mỗi lần nghĩ đến đứa con, hắn kìm lòng không được xót xa.
Phong nhi, nếu có kiếp sau, con phải hạnh phúc.
~~~~~~~~~~ [ O.o ] ~~~~~~~~~~~~~~
Vũ Nhiên Lãnh đã ngủ. Cơn mệt mỏi cũng không làm hắn ngủ được quá sâu. Thấy trên má mình có ai đó chạm vào, Vũ Nhiên Lãnh mở mắt to ra nhìn.
“ Bảo bối?”
“ Phụ hoàng … Ân nhi đã trở về …”