Nhìn mẫu thân một thân hồng sắc đi vào đại sảnh, Vũ Tập Ân bất giác mỉm cười. Mẫu thân hôm nay thực xinh đẹp. A Niên thúc vẻ mặt rạng rờ dắt tay mẫu thân bước vào nhà.
Sau khi bái thiên địa phụ mẫu, nàng cùng A Niên đối Vũ Nhiên Lãnh hành lễ một lần. Sau đó tất nhiên là cô dâu tiến vào động phòng còn chú rể thì đi ra ngoài mời khách rồi.
Vũ Nhiên Lãnh gian tà ghé vào tai Vũ Tập Ân nói.
“ Ân nhi, tối nay chúng ta cũng động phòng.”
Vũ Tập Ân mặt đỏ tận mang tai, hơi tức tức vì bị phụ hoàng trêu đùa, thuận tay nhéo đùi Vũ Nhiên Lãnh một cái, nói
“ Nếu muốn thì phải mặc hỉ phục cơ.”
Vũ Tập Ân nhoẻn miệng cười xấu xa. Vũ Nhiên Lãnh hơi sững lại một chút. Khi Vũ Tập Ân quay sang Vũ Thừa Thiên, hắn bất giác cười rất nham hiểm.
Hỉ phục sao?
Đâu khó đâu. Ha hả.
Khi tiệc tàn, Vũ Nhiên Lãnh đi ra ngoài trong chốc lát rồi trở lại. Trên miệng vẫn giữ nguyên nụ cười khó hiểu khiến Vũ Tập Ân bất giác thấy rùng mình.
Nhưng mà mấy ngày sau cũng không có việc gì … Ai, là hắn lo bóng lo gió thôi mà.
Vì vẫn còn chuyện quốc sự, đám người Vũ Nhiên Lãnh cũng không tiện ở lâu ở Lạc Thành. Đến ngày thứ tư thì rời đi.
Trước khi đi, Hạ Hà An dịu dàng cười nói với đứa nhỏ của nàng. Khẽ chớp mắt, nàng liền đỏ mắt nói
“ Ân nhi. Bảo trọng.”
Vũ Tập Ân ân cần giúp nàng xoa xoa nước mắt trên mặt. Cười trấn an
“ Mẫu thân đừng lo. Con sẽ hảo.”
Vũ Nhiên Lãnh thấy cảnh này không hờn giỗi quay đi, leo lên xe trước.
Khi Vũ Tập Ân chuẩn bị quay đầu lên xe, Hà Hà An kéo tay hắn nói
“ Ân nhi, cùng phụ hoàng con hạnh phúc.”
Vũ Tập Ân hơi sững lại, nghi hoặc nhìn nàng. Nàng biết rồi đi? Sau đó thấy nét mắt nhu hòa của mẫu thân, hắn cười nói
“ Có hắn, mọi thứ đều sẽ hảo.”
Sau đó lên xe hạ màn xuống. Hạ Hà An nhìn theo mã xa rời đi, nàng cười khổ. Nhưng rồi lại cũng nhu hòa mềm mại cười, bởi nàng biết có nam nhân kia bên đứa con nàng, nàng sẽ không bao giờ phải lo.
…
Vũ Tập Ân đang mơ màng ngủ, liền bị ai đó động vô. Hắn uể oải đuổi cánh tay đang trên người hắn.
Mở mắt ra thấy cư nhiên là Vũ Nhiên Lãnh đang tà tà cười mình. Đến khi định thần hắn mới biết, Vũ Tập Ân mới thấy trên người mình đã bị đổi y phục. Hắn mở to mắt nói không nên lời. Là hỉ phục sao?
Vũ Nhiên Lãnh một thân hồng sắc, ôm lấy Vũ Tập Ân cũng đồng dạng như thế, cười tà nói
“ Hỉ phục có rồi chúng ta liền động phòng đi.”
Vũ Tập Ân trợn mắt định nói gì, rồi lại nhìn Vũ Nhiên Lãnh, đành cười nói
“ Phụ hoàng hảo gian xảo.”
Vũ Nhiên Lãnh ôm bé con vào lòng, từ tốn nói
“ Ân nhi tối nay là cô dâu của mình phụ hoàng.”
“ Không phải của phụ hoàng.” Vũ Tập Ân phản bác.
Vũ Nhiên Lãnh cúi đầu nhìn bảo bối khó hiểu. Vũ Tập Ân hôn nhẹ lên đôi môi của nam nhân nói
“ Tối nay Ân nhi là cô dâu của mình Lãnh.”
Vũ Nhiên Lãnh cười, hôn lại lại lên đôi môi nhỏ nhắn kia. Vũ Tập Ân không phản đối mà thuận theo khiêu khích nam nhân.
Vũ Nhiên Lãnh cười ra tiếng, gằn giọng “ trách”
“ Tiểu yêu tinh.”
“ Tiểu yêu tinh mới hợp với đại hôi lang nhà ngươi…”
Tiếng cười thanh thúy dần dần biến thành tiếng rên rỉ mị tình. Trên long sàn, hai thân ảnh dây dưa say mê không ngừng.
Đêm động phòng hôm nay con rất dài …
Ánh trăng ló qua cửa sổ nhìn hai con người đang triền miên, khẽ đỏ mặt nấp sau đám mây.
[ Nguyệt lười, khỏi viết H. Hắc hắc =)) ]
…
Năm năm sau, hoàng đế Vũ Nhiên Lãnh của Đông Vũ quốc lâm bệnh, nhường ngôi cho thái tử Vũ Thiên Nguyệt, còn mình thì lui về giúp đỡ tân hoàng.
Thái tử Vũ Thiên Nguyệt đăng cơ, mở ra một triều đại hoàn toàn mới cho Đông Vũ quốc.
Tấn phong tiền hoàng đế Vũ Nhiên Lãnh làm thái thượng hoàng.
Nhị hoàng tử Vũ Vịnh Lâm làm Vịnh Lâm vương gia cùng nhị hoàng tử phi Hàn Tự Thiên ( ôi bể ruột tôi) làm Vịnh Lâm vương phi.
Tứ hoàng tử Vũ Di Lưu phong Hữu Thiên vương.
Ngũ hoàng tử Vũ Mộc Tuyết phong Hòa Hiếu vương
Thất hoàng tử Vũ Tập Ân phong Hiền thân vương
Bát hoàng tử Vũ Ngọc Danh phong Ngọc Thiện vương.
Cửu hoàng tử Vũ Thừa Thiên phong Tuệ Minh vương gia.
Các công chúa dù đã được gả đi hay còn nhỏ tuổi đều được tấn phong thêm một bậc.
Tân hoàng đăng cơ, đất nước lại ngày thêm yên bình.
…
Ở một nơi khí hậu ôn hòa, có một trang viện nhỏ đơn giản mà thanh nhã, gầnNamhồ của thành, có một thiếu niên mi thanh mục tú, khuôn mặt khuynh thành ngồi bên cửa sổ, liếc mắt nhìn ngắm từng giọt từng giọt mưa từ mái hiên rơi xuống.
Ngoài sân những bông hoa tử đằng màu tím càng thêm tươi tốt, những cánh hoa như vươn ra đón những hạt mưa rơi xuống.
Ở cạnh đó, chiếc bàn nhỏ tinh tế cũng yên lặng tiếp nhận những giọt mưa lành lạnh của mùa thu.
Yên bình nhắm mắt thưởng thức hương thơm ấm áp từ tách trà. Thiếu niên cười khẽ nói với người bên cạnh.
“ Ta muốn sau cơn mưa này đi dạo.”
“ Ân.”
“ Ta còn muốn đi ra hồ dạo thuyền.”
“ Ân.”Namnhân sủng nịch đáp lại, ôn nhu nhìn chăm chú thiếu niên.
“ Ta còn muốn sau một thời gian nữa đi du ngoạn cảnh đẹp khắp nơi.
“ Ân.”
“ Ngươi đi cùng ta chứ?”
” Nơi nào có Ân nhi, nơi đó có Lãnh.”
Thiếu niên cười, dựa vào cái ôm của nam nhân, hưởng thụ bờ ngực ấm áp dày rộng của nam nhân, ôn nhu cười.
“ Ta cũng vậy.”
“ Vậy cái gì?” Vũ Nhiên Lãnh sủng nịch vuốt vuốt cái mũi của Vũ Tập Ân.
“ Nguyện ở cùng ngươi đến suốt kiếp.”
Ngoài trời mưa vẫn mưa, trong căn nhà nhỏ bé ấm áp có hai người đang hôn nhau rất say nồng, quên mất cơn mưa lành lạnh của mùa thu ngoài kia.
Hiện tại trong tim họ chỉ có sự ấm áp mà thôi.