“ Diệp Phong sao? Ngồi đi.”
Lưu Diệp Phong cười cười rồi chạy lại ngồi gần Vũ Tập Ân.
“ Tập Ân, ngươi nói đi? Ngươi kiếp trước ở đâu? Ta là Hàn Diệp Thanh, con trai của Hàn gia. Ngươi biết không?”
“ Hàn gia?? Là của Diệp Nghị bá sao? Có chứ. Á … vậy ngươi là đứa nhỏ thiên tài đó.”
Lưu Diệp Phong mỉm cười đắc ý dào dạt. “ Ân ân. Ta nổi tiếng mà.”
Vũ Tập Ân không kìm được xoa xoa đầu Lưu Diệp Phong.
“ Ngươi gặp ta vài lần rồi nha. Năm ngươi từCambridge, ta có gặp qua.” Vũ Tập Ân thích thú nhéo nhéo má Lưu Diệp Phong, cười hảo thú vị. Thật là không ngờ, đứa bé kiêu ngạo năm nào lại cùng “ chung số phận với mình “.
Xoa xoa cái má, Lưu Diệp Phong nghi hoặc nhìn Vũ Tập Ân. Chớp mắt nhìn, sau đó lại hồi tưởng lại cái gì, liền cười
“ A, hóa ra ngươi chính là Lý Phong đi cùng Âu Dương Qúy, đúng hay không?”
“ Ân. Ngươi nhớ?”
“ Tất nhiên ta nhớ. Ngươi là người đầu tiên dám xoa tóc ta với nhéo má ta, dù ngươi chỉ hơn ta 5 tuổi.”
Lưu Diệp Phong giơ giơ ngón tay lên. Vũ Tập Ân thấy thế phì cười. Hắn nhớ rõ, ngày đó trong bữa tiệc, dù đôi mắt của Lưu Diệp Phong lúc ấy là Hàn Diệp Nghị rất lạnh lùng lại trong trẻo, nhưng nhịn không được vươn tay xoa đầu một đứa nhỏ bé hơn mình 5 tuổi mà lại là thiên tài trong các thiên tài. Có lẽ, Lý Phong lúc đó bỗng thấy Hàn Diệp Thanh dù trên mặt lạnh lùng nhưng cử chỉ vẫn như là đứa trẻ con mà thôi, nhịn không được coi y như đệ đệ đã mất.
“ Ngươi thay đổi.” Vũ Tập Ân nói. Hắn rất ấn tượng với Hàn Diệp Thanh, có lẽ là đôi mắt trong trẻo lại có thần, tiếp xúc vài lần lại hiện ra vài phần tinh nghịch của hài tử trong một thiếu niên 15 tuổi.
Vì thế hắn coi thiếu niên thiên tài này là đệ đệ.
Lưu Diệp Phong hơi nhướn mày ngạc nhiên rồi cười nói
“ Ngươi vẫn không thay đổi Phong ca a.” Lưu Diệp Phong cười nói. Kiếp trước là Hàn Diệp Thanh hắn vẫn hâm mộ gia đình Lý gia. Gia đình ấm áp, có một Liên phu nhân hơi bốc đồng lại thùy mị kiên cường, có một Kì Ân bá bá vô cùng nghiêm nghị lại cũng rất ôn hòa. Khi gặp đứa con của họ, trong mắt Lý Phong ngày đó hắn nhìn ra một tia nhu hòa mềm mại, cũng yêu thương, đối xử thật lòng với hắn. Nên hắn coi Lý Phong như một ca ca. Dù sau vài lần gặp mặt đó hai người không gặp nhau nữa. Vài năm sau thì nghe tin Lý Phong mất. Tất nhiên bốn năm sau hắn cũng “ tự sát”
Có thể nói, người kiếp trước coi hắn như một “ con người” mà đối đãi chỉ có gia đình Lý gia. Họ không ngạc nhiên, càng không sợ sệt, chỉ dùng ánh mắt thật sự chân thành nhìn hắn. Dù hắn biết Lý gia nhìn ai cũng bằng con mắt ấm áp như thế. Vì thế mà Lý thị dù không lớn như Hàn thị nhưng vẫn được đối tác trao tin tưởng. Có lẽ bởi vì họ trao tin tưởng chân thành đến mọi người, nên mọi người cũng tuyệt đối tin tưởng họ.
“ Haha. Diệp Phong. Ngươi khác trước rất nhiều.” Vỗ vỗ mái tóc mềm mại của Lưu Diệp Phong, Vũ Tập Ân cười ra tiếng.
“ Tập Ân ca. Ngươi … bế ta nhé.” Lưu Diệp Phong mỉm cười ngọt ngào.
Vũ Tập Ân hơi trợn mắt rồi cũng gật đầu đồng ý cho Lưu Diệp Phong ngồi vào lòng mình.
Lưu Diệp Phong ngồi trong lòng Vũ Tập Ân khẽ hỏi
“ Ân ca, ngươi với phụ hoàng ngươi không có gì chứ?”
“ Khụ khụ …” Vũ Tập Ân nghẹn nước trà.
“ A, nãy ta mới nhìn lúc hắn nói về “ Ân nhi của ta” đôi mắt chợt nhu hòa như nói về ái nhân. Ân ca, ngươi không nói dối được ta. Ngươi thừa biết ta có thể thấu nhân tâm kẻ khác nha.”
“ Ân.” Vũ Tập Ân cũng không từ chối. Có thể người thân cận bên cạnh họ cũng nhìn ra thôi. Chuyện này … không cần giấu.
“ Ngươi cũng.. thích hắn đi?”
“ … … … Ân.”
“ Thế đã …” Lưu Diệp Phong ánh mắt lóe sáng như đèn pha ô tô. Chuyện ấy nha chuyện ấy nha.
[ Nguyệt: Ôi em ơi ~ ~ sao em … 3 chấm thế. Đến lúc em “ bị” thì chạy mất dép =.=” ]
“ Không có. Ta … không có …” Vũ Tập Ân lắc đầu.
“ Tại sao lại không có? Hắn … quân tử thế sao?” A, ta không tin nha, dù sao cũng phải giống lão cha kia tý gì thì mới làm bằng hữu tốt được chứ – Lưu Diệp Phong thầm nghĩ.
“ Ta không đáp ứng yêu hắn.” Vũ Tập Ân nhìn qua cửa sổ, nơi bông hoa hồng sắc đang tung nở.
“ Vì sao?”
“ Vì …” Vũ Tập Ân nhìn xuống Lưu Diệp Phong. Có lẽ tâm sự một chút cũng không sao đâu nhỉ. Dù sao nghẹn ứ trong lòng cũng không thỏa mái.
“ Vì ta không nghĩ đến sẽ loạn luân. Ta không biết, mình có dám đối mặt với tấm gương lương tâm. Vả lại hắn là vua một nước. Nếu, chuyện này lộ ra, hắn sẽ rất.. mất mặt. Hơn nữa, ngàn đời sau sẽ bôi nhọ thanh danh của hắn. Hắn là hoàng đế tốt, ta không muốn.”
Lưu Diệp Phong khẽ nhíu máy. Lấy đôi tay nhỏ bé vỗ lên mặt Vũ Tập Ân.
“ Ân ca, ngươi quên chúng ta đã sống 1 kiếp sao? Ngươi cũng biết hiện tại ngươi có thể thấy hắn sống, hắn thở, hắn ở bên ngươi, nhưng một lúc nào đó, hắn sẽ biến mất. Sống – chết thật rất mong manh, cũng không ai cưỡng lại được số mệnh. Chẳng phải kiếp trước ngươi mới 20 tuổi, cũng một đêm liền biến mất trên cõi đời kia sao? Con ngươi số mệnh thật ngắn, hắn và ngươi đã gặp nhau thì coi như ông trời xắp sếp. Ân ca, ngươi có chắc, khi ngươi mãi chần chừ, hắn biến mất trước mặt ngươi thì ngươi sẽ làm sao? Có thể cứu vãn không. Ân ca, đừng nghĩ xem người khác nói gì, nghĩ gì mà chỉ cần nghĩ mình muốn gì. Chúng ta sống một đời một kiếp là để cho chính mình chứ không phải để cho kẻ khác. Đừng để những tiếng ồn ào của người khác ảnh hưởng đến tiếng nói của chính ngươi. Ân ca, ngươi suy nghĩ đi, nghĩ xem điều gì quan trọng nhất với ngươi. Quan trọng ngươi muốn thế nào, thích làm gì, những thứ khác chỉ là thứ yếu. Ân ca, ngươi có hiểu hay không?”
Lưu Diệp Phong ôm lấy cổ Vũ Tập Ân, chậm rãi vỗ vỗ lưng hắn.
“ Ân ca, ngươi chỉ cần mình ngươi hạnh phúc là được rồi. Đừng làm điều gì khiến mình hối hận. Cuộc đời là một con đường dài, có những thứ qua đi không bao giờ quay lại được đúng đoạn đường đó nữa.”
Khóe mắt Lưu Diệp Phong hơi đọng lại một giọt nước mắt. Hắn vẫn nhớ, điều hắn bỏ quên của kiếp trước, đó là yêu thương, là tình thân, là cuộc sống. Đã quay không được, đã bỏ yêu thương đi cũng lấy lại không được, chỉ có thể tiếp tục bước đi rồi để nó trong lòng.
“ Diệp Phong, không sao đâu. Qua rồi liền để nó qua đi. Ngươi sẽ lấy lại được từ kiếp này.”
“ Ân ca, ngươi tin cuộc đời có từ “ vĩnh viễn “ không?”
“ Có lẽ … ta tin.”
Lưu Diệp Phong cười nhợt nhạt, lắc đầu nói
“ Ta không tín yêu, càng không tin có từ vĩnh viễn. Ngươi cứ chọn lựa lấy hạnh phúc đi. Dài cũng được, ngắn cũng được. Nhưng không có “ vĩnh viễn”.
Vũ Tập Ân chua xót. Đang định ôm lấy Lưu Diệp Phong thì tiếng đẩy cửa vang lên.
Hiên Viên Ngạo Thiên – quân chủ Hiên quốc, mặt mày sa sầm, bế lên Lưu Diệp Phong, cười nói
“ A, Phong nhi. Ta nghĩ hai ngươi làm gì mà lâu vậy? Liền nôn nóng đến đón ngươi.”
“ Vậy sao? Đón rồi thì đi thôi. Ngươi tính ở lại đây sao? Phụ hoàng??? Ngươi cũng không mặt dày thế đi?”
Lưu Diệp Phong hung hăng trừng mắt lại Hiên Viên Hạo Thiên. Hiên Viên Hạo Thiên biết ai đó sinh khí, liền hung hăng lườm Vũ Nhiên Lãnh, Vũ Nhiên Lãnh đang cúi xuống ôm Ân nhi của hắn, cười đáp
“ Ân nhi của ta ôm con ngươi. Là lỗ vốn, ta chưa đòi trả công sao ngươi còn lườm ta.”
Lưu Diệp Phong nhấc khóe miệng run run. Hắn biết tên hoàng đế này với lão cha giống nhau điểm nào. Mặt vô cùng dày.
“ Hừ. Vậy ngươi liền hảo hảo ôm Ân nhi của ngươi đi.”
Nói rồi Hiên Viên Hạo Thiên đầy mùi dấm chua bế Lưu Diệp Phong ra khỏi phòng. Khi Vũ Nhiên Lãnh cùng Vũ Tập Ân thấy bóng hai người khuất bóng, thì bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của quân chủ Hiên quốc. Ai da, có người gặp họa nha.
Vũ Tập Ân nhin nam nhân đang thỏa mãn cười, vui sướng khi người gặp hoa, kéo kéo áo nam nhân nói
“ Phụ hoàng …”