• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đời trước, sau khi Hạ Yên Nhiên lợi dụng Tô Hà Y xong đã truyền mật báo về quân cơ trong cung ra ngoài, giúp cho quân đội Nam Việt xuất binh xâm lược, thuận lợi đánh chiếm mấy chục thành trì ở Nam Cương mà không chút cản trở.

Tô Hà Y nói: "Có ai không biết tai mắt của Thánh Thượng ở khắp nơi trong kinh thành, dưới chân thiên tử mà lại chặn giết người truyền tin của quân đội.... Điều này sao có thể chứ?"

"Bởi vì Cao Khang đã phản."

Ánh mắt Độc Cô Đình lạnh băng, nhìn ra bên ngoài đại điện.

"Hạ thị mang một thứ 'thần dược' không rõ thực hư ra nói rằng thứ này có thể tăng cường công lực, cải lão hồi xuân, a.... Ai cũng biết Cao Khang một lòng trung thành với trẫm, danh lợi gì cũng không thể lung lay được hắn, nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là tuổi tác càng lớn thì công lực sẽ dần bị suy giảm."

Nhịp tim của Tô Hà Y vội vàng đập thình thịch, không khỏi xoay người nhìn sau lưng mình, chẳng qua hiện tại Cao tổng quản cũng không có mặt ở chỗ này, mà dựa vào khả năng của nàng thì cũng không thể phát hiện được những cao thủ ở trong tối kia.

"Nói vậy tức là sau đó Thánh Thượng cũng đã phát hiện ra?"

"Đương nhiên."

Độc Cô Đình cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Hạ thị thấy chuyện đã bị bại lộ, tiếp tục xui khiến thái giám làm loạn.... Có điều sau đó, ở trong tiểu viện Liễu Nguyệt, trẫm vẫn tự mình lấy đầu nàng ta."

Tô Hà Y nghe thấy cái tên 'tiểu viện Liễu Nguyệt' này xong, cả người kẽ run rẩy.

Đó không phải là tiểu viện nơi nàng đã bị chém đầu sao?

Nàng vẫn còn nhớ, chỗ tiểu viện kia có dương liễu lả lướt, bày trí tinh tế, lại còn là do Hạ Yên Nhiên tự mình đi cầu xin Độc Cô Đình, đặc biệt ban cho cung nữ hầu hạ nàng ta và các nữ quan đến ở.

Không ngờ, cuối cùng thì chính nàng ta cũng đã kết thúc sinh mạng theo cách như vậy.

Nghĩ đến cảnh tượng Hạ Yên Nhiên cũng đầu rơi máu chảy, tràn ngập thê lương giống bản thân nàng, Tô Hà Y tức khắc cảm thấy vô cùng thoải mái.

Suy cho cùng thì Độc Cô Đình cũng không ngốc, đã không bị Hạ Yên Nhiên làm cho đầu óc mê muội, đến sau cùng cũng đã thay nàng báo đại thù.

Nàng nắm chặt tay lại, tiếp tục nghe Độc Cô Đình tự nói chuyện với bản thân.

"........ Mà cục diện hỗn loạn ở Nam Cương đều do Ôn Cửu và Nguyên Đan Thanh cùng nhau dàn xếp, trẫm đã diệt sạch toàn bộ gia tộc Hạ thị...... Ước chừng ba bốn năm sau thì hết thảy sóng gió mới hoàn toàn kết thúc."

"Thì ra là vậy...."

Khóe môi Tô Hà Y khẽ nhếch lên, gật đầu phụ họa, "Chỉ là một đất nước nhỏ ở biên thùy, cho dù có thể chiếm được lợi thế nhất thời thì cũng khó được lâu dài! Xem ra dù chỉ là một giấc mơ thì Thánh Thượng cũng sáng suốt quyết đoán, tính toán tỉ mỉ cuối cùng chiến thắng."

Trong lòng Tô Hà Y âm thầm thở ra, bắt đầu tươi cười nịnh nọt.

"Nếu vậy thì giấc mơ và bây giờ có gì không giống nhau đâu? Lúc này bên phía Nam Việt đã bắt đầu tháo chạy, hắn là hết thảy mọi chuyện sẽ thuận lợi giống như Thánh Thượng tính toán."

"Không giống."

Độc Cô Đình bỗng nhiên nhăn mày lại, dùng một tay xoa xoa gương mặt Tô Hà Y.

Da thịt hồng hào đàn hồi, mềm mại căng bóng, hoàn toàn không giống với những gì hắn nhìn thấy lúc trước.

Trong trí nhớ của hắn, lúc tìm được Tô Hà Y, nàng đã chết.

Thông thường nếu người chết trong cung này sau cùng vẫn không có ai đến nhận thi thể thì sẽ bị vứt đến bãi tha ma ở phía bắc để chôn. Tô gia có liên quan đến trọng án phản quốc, đều đã bị giết, tất nhiên không có ai có thể đến nhận thi thể của nàng.

Đó cũng là một ngày mưa, Độc Cô Đình sai người lần lượt khai quật từng phần mộ, nhìn xương cốt trắng trong mộ phần, hắn cảm thấy giống như đã bị đau đớn nhấn chìm hoàn toàn.

Hạ Yên Nhiên đã đền tội, cho dù đã giải được oan khuất của tất cả mọi người thì cũng rửa không trôi những tấc đất đã bị nhuốm đầy máu tanh.

Ngày đó, Hoàng Đế đứng trong mưa một hồi lâu, mặt mày đỉnh đạc giăng đầy u ám. Đám thị vệ và hoạn quan chỉ có thể cùng đứng đó dầm mưa, một đám người co ro lại, cực kì giống những con quạ đen không có chỗ trốn bên ngoài miếu thờ.

Sau cùng, bọn họ nhận được hai cái mệnh lệnh.

"Đem di hài của Tô thị an táng lại lần nữa" và "Sau này trong Ngự Thư Phòng không cần nữ quan hầu thư."

"Trong giấc mơ này không có nàng, vậy nên không thể xem là thập toàn thập mỹ."

Độc Cô Đình khôi phục lại tinh thần, nhéo nhéo sống mũi Tô Hà Y. Tô Hà Y liền ngẩng mặt lên mặc kệ hắn xoa nắn, nàng ở bên cạnh cười theo.

Nghe thấy Độc Cô Đình đã tính nàng chính là một trong những 'thành quả của đời người', cùng một hàng với chinh phục Nam Việt, tru diệt phản đồ, đương nhiên là nàng cảm thấy vui sướng ngoài ý muốn, thậm chí thấp thoáng còn có chút vui vẻ tự đắc đang bắt đầu nổi lên.

"Còn muốn thập toàn thập mỹ..."

Tô Hà Y cười duyên một tiếng, lại mím môi một cách ngượng ngùng.

"Có phải là Thánh Thượng hơi tham lam rồi không?"

"Dưới trời đất này, có chỗ nào không phải là đất của Thiên Tử, tài sản của trẫm ở khắp nơi, không nên thập toàn thập mỹ sao?"

"Vậy người còn tế Thái Miếu kia không?"

"Tế."

Độc Cô Đình hơi híp mắt, "Nhìn có vẻ chính nghĩa ngay thẳng, nhưng trẫm vẫn cứ cảm thấy di tấu kia có điều kì lạ."

Vương Định An cũng không phải là một học giả bảo thủ chỉ muốn hắn làm một vị hoàng đế sáng suốt thấu hiểu đạo nghĩa. Hoàn toàn ngược lại, lão hồ ly này làm việc nhất định là có nguyên nhân sâu xa hơn, dựa vào yêu cầu này để phỏng đoán, hắn đã loáng thoáng cảm nhận được một chút mùi vị của âm mưu.

Độc Cô Đình 'quên nguồn quên cội', sau khi lên ngôi đã không đến Thái Miếu mấy năm. Bây giờ ban bố mệnh lệnh đi tế đông, đám người đại thần, thái giám đều mừng rỡ như điên, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều gióng trống khua chiêng bắt đầu chuẩn bị.

Mấy ngày liên tục, lúc Tô Hà Y còn đang ngủ mơ đã bị bắt đi thử y phục.

Thục cẩm Vân cẩm1, kim phượng mẫu đơn2. trên lễ phục nặng nề sáng chói rực rỡ, tỏa ra khí chất đẹp đẽ cao quý không gì sánh kịp.

"Sao lại có nhiều việc như vậy? Chẳng lẽ một phi tử như bổn cung mà cũng có nhiều quy củ lễ nghi phải thực hiện vậy sao?"

Suýt chút nữa đã trật chân té ngã vì dải phi bạch quá dài, Tô Hà Y bực bội vén cái váy dài lên, đá đá đôi giày gót sen³ được đính đầy đá quý.

Mặc bộ lễ phục nặng nề này, ngay cả đi đường nàng cũng phải tập luyện lại lần nữa, chưa kể đến cả người nóng bức đổ đầy mồ hôi!

"Hiện giờ Thánh Thượng vẫn chưa có Hoàng Hậu, vì vậy theo như dặn dò thì nương nương sẽ thay mặt thực hiện lễ nghi của Hoàng Hậu."

Lão ma ma ở bên cạnh nghiêm mặt: "Người không được để lộ giày ra ngoài, như vậy sẽ là vô lễ bất kính với tổ tông!"

"Lễ nghi của Hoàng Hậu....."

Tô Hà Y hơi giật mình, hai mắt nhìn nhau với Ninh Nguyệt đang ở bên cạnh.

Ninh Nguyệt mờ mịt lắc đầu, nàng cũng không biết, lúc bái tế còn có thông lệ như vậy nữa sao?

"Việc này không thích hợp lắm thì phải?"

Tô Hà Y thở dài một tiếng.

Nhìn thấy Ninh Nguyệt lắc đầu thì nàng đã lập tức đoán được việc này nhất định là sắp xếp của Độc Cô Đình.

Hiện tại vào thời điểm này, hắn đã ra lệnh đương nhiên sẽ không có ai dám phản đối, chỉ là bản thân Tô Hà Y có chút khẩn trương trong lòng, lo sợ sẽ không đảm đương nổi phần trách nhiệm này.

Bởi vì bị Độc Cô Đình phiền nhiễu, ngay cả quy củ thường ngày trong cung nàng còn không học đầy đủ, càng không cần phải nói tới những lễ nghi bái tế rắc rối phức tạp này!

Đi vào trong Thái Miếu nghiêm trang, ngay cả hành động cử chỉ phải thể hiện thế nào nàng cũng không biết.

“Việc này thì có gì khó khăn, cho dù nương nương làm sai thì Thánh Thượng cũng không đành lòng trách cứ người.”

Tiên Vân bưng một mâm điểm tâm đi vào, cười hì hì đẩy ma ma dạy dỗ kia ra ngoài.

“Nương nương, đến ăn chút bánh hạnh nhân nha?”

Tô Hà Y bị lời nói tùy hứng của nàng ấy chọc bật cười, há miệng cắn một miếng điểm tâm được nàng ấy đưa qua.

Bản thân Độc Cô Đình là một người không câu nệ lễ nghi, nàng sao lại không biết điều này?

"Tất nhiên Thánh Thượng không quan trọng quy củ, chỉ là bổn cung không muốn mạo phạm tổ tiên mà thôi.”

"Vừa nãy lúc nô tỳ đi lấy vải may y phục đã nghe người khác nói, lần này Thái Hậu nương nương cũng muốn đi cùng nữa đấy."

Tiên Vân thần thần bí bí nói: "Từ ngày Tiên Đế rồng bay về trời thì Thái Hậu nương nương chưa từng bước ra khỏi cửa cung. Theo ý của nô tỳ thì bà ấy nhất định đã ôm một bụng tức, âm thầm cáo trạng với Tiên Đế nha! Đây mới gọi là đường đột tổ tiên chứ!"

"Tiên Vân!"

Ninh Nguyệt trợn mắt liếc nhìn nàng ấy một cái, nhéo lỗ tai nàng ấy một lần.

"Không được phép nói năng xằng bậy!"

"Được rồi được rồi!"

Tiên Vân bị đau phải che một bên tai lại, lặng lẽ nhìn Tô Hà Y, "Nương nương hãy xem như không nghe thấy gì, nô tỳ biết sai rồi……”

"Thái hậu cũng muốn đi?"

Đầu tiên Tô Hà Y hơi ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu cười cười.

Mặc dù tin tức này có chút đột ngột nhưng quả thật lại không có gì quá kinh ngạc. Cả triều đều biết quan hệ giữa Độc Cô Đình và Thái Hậu lạnh nhạt, nhưng dù sao vẫn là mẹ con trên danh nghĩa, chuyện tế tổ này cũng không thể bỏ bà ấy ở ngoài cửa được.

Chỉ là Tô Hà Y nhớ lại lần bị phớt lờ ở biệt viện Nam Sơn thì vẫn có chút cảm giác không được thoải mái.

Nàng vốn cho rằng Thái hậu Quách thị chỉ là có chút thiên vị. Nhưng lần trước nghe Ninh Nguyệt kể câu chuyện về con chó nhỏ kia, liền khiến cho người ta cảm thấy, có lẽ vị Thái Hậu này không đơn giản giống như những gì nhìn thấy.

Trong lời đồn, Thái Hậu vừa dịu dàng vừa hiền hậu, đối xử với phi tần trong hậu cung và con cái đều hoàn toàn bình đẳng, là một vị hoàng hậu hiền đức tiếng lành đồn xa.

Nhưng mà, tiên Thái Tử do bà ta thân sinh lúc còn nhỏ có thể không cẩn thận 'đùa chết' tiểu sủng vật của đệ đệ, sau này lại tàn sát vô số những người không cùng ý kiến, cách đối đãi bề tôi đã làm Tiên Đế cảm thấy chán ghét.

Nếu như bà ta thật sự tốt như vậy, vì sao có thể nuôi dưỡng ra một tiên Thái Tử tính cách bạo ngược như vậy?

Tô Hà Y không biết phải giải thích như thế nào.

Nhưng theo hiểu biết của nàng, những bóng ma và khó chịu người phụ nữ này đã mang đến cho Độc Cô Đình, tuyệt đối vượt xa so với những thứ trong vài câu đồn đãi ngắn gọn kia.

"Thôi, nếu thật sự phải đối mặt thì ta dùng lễ đối đãi cũng sẽ vượt qua được thôi."

Tô Hà Y nghĩ như vậy, nhưng lại không nhịn được ăn thêm mấy khối bánh hạnh nhân thơm ngọt, cũng duỗi tay nới lỏng dải lụa quấn chặt ngang hông ra.

Chú giải:

1. Thục cẩm tức là gấm Tứ Xuyên, Vân cẩm chỉ gấm Nam Kinh, đây đều là hai loại gấm lâu đời được công nhận là di sản văn hóa của Trung Quốc.

2. Hoa văn phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng vây quanh hoa mẫu đơn, ngụ ý cát tường.

3. Giày gót sen (弓鞋) là một loại giày xuất hiện nhiều vào thời Minh, dành cho phụ nữ bó chân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK