Được Độc Cô Đình quăng vào trong thùng tắm để tắm rửa sạch sẽ sau một phen bị dày vò, cuối cùng Tô Hà Y cũng hiểu rõ cái gọi là 'Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa' trong tục ngữ nghĩa là gì.
Ít nhất.... lúc Độc Cô Đình mặc lại y phục, đứng dậy đi xử lý quân vụ thì thoạt nhìn đã thấy hắn thật sự thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng nằm trên giường nhỏ sau tấm bình phong, đến lúc đám người kia lui xuống nàng mới chậm rãi xoay người lại.
Nhìn Độc Cô Đình đã đến trước bàn bắt đầu tiếp tục xử lý quân vụ, Tô Hà Y lặng lẽ đưa tay, phác họa dáng người trên bình phong của hắn.
Hắn thật sự không ngại sao?
Trong lòng Tô Hà Y vẫn cứ thấp thỏm không yên.
Từ đầu đến giờ, Độc Cô Đình không nhắc đến chuyện nàng trọng sinh dù chỉ một chữ. Nàng vốn nghĩ rằng ít nhất cũng phải 'tra hỏi' một hai canh giờ, ép nàng phải 'khai' ra hết toàn bộ những chuyện mình biết. Nào ngờ, vậy mà lại gác hết sang một bên nhanh gọn đơn giản như vậy....
Chẳng lẽ, sau này đều sẽ dùng chứng cứ phạm tội này để bắt nạt nàng?
Sau này mới tính sổ thì sẽ càng nghiêm trọng hơn,như thế thì thảm quá!
Tô Hà Y thật sự không dám tưởng tượng chi tiết hơn nữa.
Ai, chi bằng cứ thẳng thắn đối diện sớm một chút, đưa đầu cũng một đao mà rụt đầu cũng là một đao...
Có lẽ lần sau nàng nên chủ động nói rõ ràng, bản thân đã từng rơi vào kết cục chật vật ra sao, ngu xuẩn dốt nát thế nào. Việc lừa gạt hắn, chẳng qua cũng chỉ vì quá sợ hãi, giấu giếm thành thói quen...
Tô Hà Y vẫn đang giống như rơi vào cõi mộng, bên ngoài đã có người tiến vào, báo: "Thuộc hạ đã soát được thư từ và con dấu ở chỗ của Từ Úc."
Nàng nghe thấy giọng nói vô cùng đặc trưng kia, là Cao Khang, không nhịn được khẽ run run, âm thầm lắng tai nghe.
Dường như Độc Cô Đình nghĩ rằng nàng đã ngủ, hơi nhỏ giọng.
"Điều tra người đứng giữa liên lạc, cũng xử lý đi."
"Dạ."
Cao Khang lại nói: "Còn có chuyện của Ôn đại nhân trong kinh thành..."
"Ôn Cửu đã nói rõ với Lý Ân Đài rồi, tự ông ta đã biết phải hành động thế nào."
Ngón tay Độc Cô Đình lại gõ gõ bàn theo thói quan, có chút không vui nói: "Còn có Cao Phúc, hắn làm việc quá tệ!"
"Phụp" một tiếng, Cao tổng quản lại đột nhiên quỳ xuống.
Giọng nói khàn khàn chói tai thường ngày của hắn xuất hiện sự dao động hiếm thấy, giọng điệu khẩn cầu: "Hắn còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, lão nô nguyện thay mặt chịu phạt, cầu Thánh Thượng tha cho hắn một lần!"
Nghe thấy những lời này, Tô Hà Y sau tấm bình phong đầu tiên là bất ngờ, tiếp sau đó trong lòng lại cảm thấy có chút hối hận.
Nàng không chịu yên ở lại trong cung chờ hắn trở về, do vậy đương nhiên Độc Cô Đình muốn trách phạt người quản sự là Cao Phúc, bằng không, người thuộc hạ này của hắn cũng thật không biết phép tắc.
Nhưng chuyện này vốn do nàng ép Cao Phúc làm, cho dù Cao Phúc không giúp, nàng cũng sẽ không ở yên trong cung đợi được, đương nhiên cũng tìm một biện pháp khác để chạy đến.
Để hai người này 'đội nồi' thay nàng, chẳng phải quá oan uổng sao?
Độc Cô Đình im lặng một hồi, ngưng trọng nói: "Hắn đi theo trẫm rất nhiều năm mà còn hồ đồ như vậy, cho dù chết một trăm lần cũng không đủ."
Sợ là chuyện này sắp không xong!
Tô Hà Y không nhịn được cắn cắn môi, một tiếng "Đừng" bị vướng ở đầu lưỡi, đang định mở miệng.
Đã nghe thấy Độc Cô Đình tiếp tục nói: "Nhưng Hà Y đã sớm hứa cho hắn vinh hoa phú quý, tính mạng được bảo toàn, trẫm cũng không thể để nàng ấy thất hứa với người khác."
Ngón tay Tô Hà Y khẽ run, móng tay đã tạo ra một vết xước trên bình phong.
Hà Y...
Hóa ra vào lúc không có nàng, hắn cũng sẽ kêu tên nàng.... trong quá khứ, chỉ có người nhà và bạn bè thân thiết mới gọi nàng như vậy, vừa thân thuộc lại ấm áp.
Hai chữ đơn giản kia được nhẹ nhàng bật ra từ trong miệng Độc Cô Đình, Tô Hà Y lại có cảm giác như đang trong mộng, hốc mắt đã nóng lên, chóp mũi cũng chua xót.
Nàng không thể ngờ, Độc Cô Đình sẽ tha cho Cao Phúc đơn giản như vậy. Cũng càng không thể ngờ, lý do.... chỉ đơn giản là vì không muốn làm nàng thất tín.
Bản thân Độc Cô Đình đã bị vượt quá giới hạn cuối cùng, thế nhưng lại đang giúp nàng sắp xếp chu toàn, ngay cả việc mở miệng cầu xin một câu Tô Hà Y cũng không phải làm.
Âm thầm quan tâm săn sóc, từng chút từng chút một đã lấp đầy khoảng trống trong trái tim nàng.
Nàng hết sức để nước mắt không rơi xuống, trùm đầu chui vào chăn.
......
Mười ngày sau, Kinh Trí quan bị phá, tam quân tiến quân thần tốc, tấn công chiếm lấy kinh thành Nam Việt.
Lúc này Nam Việt đã đánh đến cùng, toàn lực chống cự, do vậy cho dù bọn học đã thắng trận thì tình hình trên chiến trường có thể nói là rất thảm khốc.
Gió nổi lên, cuốn theo từng đợt mùi tanh của máu tươi, Tô Hà Y không dám nhìn thẳng vào những thi thể nằm bên đường, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn nôn.
"Đây là lý do trẫm không muốn để nàng đến."
Lúc này nàng đang tự mình ngồi trên một con ngựa tính tình dễ chịu, Độc Cô Đình thì lạnh mặt ở bên cạnh, còn giúp nàng kéo dây cương.
"Thấy nhiều máu như vậy, không phải chuyện gì tốt."
"Vậy Thánh Thượng thì sao? Sao lại không sợ máu?"
"Nhìn nhiều cũng đã thành thói quen."
Độc Cô Đình nói: "Vào lúc Từ Trường chết, máu hắn văng ba bốn thước, văng thẳng lên mặt trẫm."
Tô Hà Y rùng mình một cái, không dám tưởng tượng.
Nàng nhớ, thời điểm đó Độc Cô Đình cũng chỉ mới vừa làm lễ trưởng thành thôi mà? Quả đúng là đủ cương quyết tàn nhẫn, thẳng thừng xử tử cho trọng thần, đây chính là sự 'bạo ngược' mà các vị tiên đế xưa nay không dám có.
Khó trách một đám lão thần kia e ngại hắn..... Một người chủ tử như vậy có ai mà không sợ, ai có thể bảo đảm chờ hắn đủ lông đủ cánh thì còn có thể khống chế được hắn, dùng thế lực dồn ép hắn đây?
Nhưng mà bây giờ Độc Cô Đình có thể kể nàng nghe chuyện cũ như vậy, cũng đã là một việc vui mừng ngoài ý muốn.
Tô Hà Y lấy lại bình tĩnh, quyết tâm cũng kể chuyện của mình với hắn. Nàng ho khan một tiếng, lảo đảo lắc rồi ngồi vững lại, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì... thần thiếp cũng đã từng thấy máu, còn nhiều hơn so với cảnh này, máu lẫn vào nước mưa hệt như một dòng suối nhỏ vậy, chảy đầy trên đất."
Độc Cô Đình không hề đoán được nàng sẽ nói ra những lời như vậy, quay đầu cau mày nhìn nàng.
"Trầm từng giết người trước mặt nàng sao?"
Hắn không nhớ nổi đã từng để Tô Hà Y nhìn thấy cảnh tượng như vậy lúc nào, chẳng lẽ do một lần làm việc nào đó của Cao Khang đã ra tay không đủ kín đáo?
Nhưng Tô Hà Y chỉ tái mặt lắc đầu, ánh mắt lại đang nhìn về một nơi nào đó trong hư không.
Nơi đó, là một nơi không tồn tại ở đời này....
Trên phiến đá xanh trong tiêu viện, máu chảy đầy đất, tiếng khóc rung trời.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Độc Cô Đình cũng hiểu được nàng đang nói đến chuyện gì, hơi trừng mắt.
“Đó là…… lúc nào?”
Ngay cả hắn cũng không phát hiện giọng nói của bản thân có chút khàn khàn cùng khó khăn, giống như để hỏi được vấn đề này, hắn đã phải dùng toàn bộ sức lực và dũng khí.
Cơn ác mộng đã lâu trước đây, lại lần nữa tấn công không một tiếng động.
Tô Hà Y... đã từng ở nơi mà hắn không thể chạm đến, chết đi.
Hai con ngựa đi song song với nhau, Mặc Lân dùng đầu cọ cọ vào con ngựa đỏ thẫm của Tô Hà Y, thở phì phì trông vô cùng thân mật, Tô Hà Y đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện Độc Cô Đình đang nhìn nàng.
Vẻ mặt kia, vừa nghiêm túc, khẩn trương, lo lắng, lại còn có một chút hốt hoảng được giấu kín.
Hắn chăm chú chờ nàng mở miệng trước, tựa như cả thế giới chỉ có một mình Tô Hà Y, những người khác đang ở ngoài đều không thể nhìn thấy máu.
Dưới ánh mặt trời, bỗng nhiên Tô Hà Y đã cảm thấy bình thường trở lại, ngay cả mùi máu tanh ngửi thấy trong mũi cũng đã nhạt đi không ít.
Bởi vì Độc Cô Đình quan tâm nàng.
Sự lạnh giá trong ngày mưa kia đã sớm được chiếc áo choàng ở đời này sưởi ấm, đã không còn sợ hãi nữa.
"Ngày mười ba tháng chín, tiểu viện Liễu Nguyệt!"
Một tay nàng đoạt lại dây cương, giơ tay phất roi. Con ngựa bên dưới bắt đầu lọc cọc chạy, lại giống như đang nhảy múa.
Tô Hà Y quay đầu lại, nhìn về phía hắn nhoẻn miệng cười, "Chỉ là, đó có lẽ chỉ là một giấc một thôi nhỉ? Bây giờ thiếp đã tỉnh lại, cũng sớm không còn để tâm tới nữa rồi."
Nàng giục ngựa chạy băng băng trên đường lớn của Nam Việt, dọc theo đường đi lướt qua những phủ đệ xa hoa lộng lẫy đã đổ nát thê lương, chạy thẳng vào trong thành. Trước kia nàng sẽ không cưỡi ngựa như vậy, lần này là do Độc Cô Đình dạy nàng, mà cảnh tượng trước mắt, cũng là một cảnh tượng mới lạ nàng chưa từng được thấy qua trong quá khứ.
Ngọn gió lướt qua gương mặt, Tô Hà Y cảm nhận được sự vui sướng trước giờ chưa từng có.
Tính lại chuyện cũ, đó đâu còn là chuyện gì quan trọng nữa đâu?
Những chuyện không hay trong quá khứ, bây giờ xem như là một giấc mộng, cứ để cho nó tan thành mây khói đi.
Trên đường lớn, Tiêu Vịnh thúc ngựa chạy đến, lưu loát xoay người bước xuống hành lễ.
"Tham kiến Thánh Thượng... nương nương."
Áo giáp sáng loáng trên người hắn dính đầy vết máu, dáng vẻ có chút chết chóc.
Tô Hà Y dừng ngựa lại rồi cười cười, túm sợi dây trên tay vòng hai vòng, "Tiêu tướng quân nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, suy cho cùng thì biên ải cũng không chăm người tốt như kinh thành."
"Đã khiến nương nương chê cười."
Tiêu Vịnh cúi đầu cực kỳ quy củ, không nhìn thẳng nàng, lại nói với Độc Cô Đình.
"Thánh Thượng, trong thành còn có bốn năm nghìn cận vệ, Hạ Thỉ cho người tuyên bố, dù có chết cũng không xuất thành đầu hàng."
Hạ Thỉ... Tô Hà Y thoáng ngẩn ra, lúc này mới đó là tên húy của vị Nam Việt quốc chủ kia. Nước mất nhà tan, bây giờ hắn đã không còn là quốc chủ gì nữa, đã sắp trở thành tù nhân rồi.
"Không đầu hàng sao? Vậy hắn để tự sát cũng được, chắc hẳn Thánh Thượng cũng không để ý."
Tiêu Vịnh cau mày nói: "Nếu vậy thì không được xem là giành được toàn thắng, huống hồ đã đến tận kinh thành rồi, có thể chiêu hàng thì cứ chiêu hàng, cần gì phải khiến các huynh đệ hy sinh tính mạng vô ích."
Độc Cô Đình lạnh lùng nói: "Hắn còn có điều kiện gì?"
"Hạ Thỉ chỉ rõ muốn gặp Hạ thị một lần cuối."
Tiêu Vịnh xấu hổ nói: "Chuyện này là vi thần quên bẩm báo với Thánh Thượng. Hạ Yên Nhiên sớm đã chạy trốn đến quân doanh, vi thần thấy nàng mang tội trên người, giết thì quá qua loa, thả lại không thể, tận dụng sức người, để nàng ta làm người giặt giũ cho các tướng sĩ...."
"Quả nhiên Hạ Yên Nhiên vẫn còn sống."
Tô Hà Y cười nói: "Khó trách, bổn cung nhìn thấy nàng ta làm việc bên cạnh dòng suối... Ta còn tưởng rằng do gương mặt của nữ tử Nam Việt đều giống như vậy." Tiêu Vịnh bị nàng ngắt lời lần nữa, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu mới nói: "... Nhưng lúc nãy thần phái người đi tìm, Hạ thị đã nhảy xuống sông trước mặt mọi người, không biết đã bị dòng nước hỗn loạn của sông Kinh Hà cuốn đã đi đâu, sống chết khó nói."
Tô Hà Y bị giật mình, không đoán được sẽ có kết quả như vậy.
Nàng còn muốn cẩn thận kiểm chứng lại một lần, rốt cuộc thì Hạ Yên Nhiên đã trốn thoát bằng cách nào, nào ngờ, nàng ta lại chết dễ dàng như vậy.
"Việc này..... Tiêu tướng quân đã cho người truy xét rồi sao? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác chứ!"
"Đó là đương nhiên."
Tiêu Vịnh khó chịu lớn tiếng trả lời, đưa mắt nhìn về phía Độc Cô Đình, chờ hắn đưa ra định đoạt.
Bốn năm nghìn người này của Nam Việt đều là người tinh nhuệ trong quân đội, nếu dựa vào địa hình hiểm trở để ngoan cố chống cự, phía bọn họ cũng sẽ ăn không ít khổ sở.
Độc Cô Đình vỗ nhẹ Mặc Lân một cái, con ngựa liền đi vượt lướt qua bên cạnh Tiêu Vịnh, đứng cạnh Tô Hà Y.
Trong không trung chỉ để lại một câu nhẹ bẫng —— "Trẫm không chấp nhận xin hàng."
(Trong chương này tác giả viết ngựa của nam chính là Hắc Lân, editor đã sửa lại thành Mặc Lân đề khớp các chương truyện)
Danh Sách Chương: