Dạ thoại. (夜话)
Tô Hà Y ngã bệnh. Nhưng Thái Y viện lại không thể chẩn đoán ra được bất kỳ bệnh gì trừ việc thể chất và khí huyết suy yếu. Đã có mấy cái mũ ô sa loạt soạt rơi xuống.
Độc Cô Đình kiềm chế cảm xúc muốn chém đầu họ, tự mình chăm nom hai đêm, nàng cũng đã tỉnh lại, bực dọc trong người mới dần dần giảm xuống.
"Thánh Thượng không nên thức suốt cả đêm như vậy."
Ngón tay tinh tế của Tô Hà Y chọc chọc hắn, đánh thức Độc Cô Đình đang nằm ngủ bên cạnh, y phục của hắn cũng chưa thay.
"Không nghỉ ngơi cho tốt thì làm sao người thượng triều?"
"Nàng tỉnh rồi?"
Độc Cô Đình ngay tức khắc mở mắt dậy, đáy mắt trong suốt. Hắn lập tức đứng dậy cho người đưa nước đưa thuốc vào rồi đỡ Tô Hà Y dựa vào gối đầu, mới ôm lấy nàng thật chặt.
"Cũng may....cũng may nàng không bị sao...."
Hai cánh tay mạnh mẽ kia hiện giờ lại đang có chút run.
Tô Hà Y mở to mắt, nhận thấy được sự bất an mà Độc Cô Đình đã giấu kín.
"Thánh Thượng, đã xảy ra chuyện gì? Thiếp... đã ngủ bao lâu?"
"Hai ngày."
"Không có gì to tác, có lẽ nàng chỉ bị cảm nắng thôi."
Tô Hà Y thở ra một ngụm khí bẩn trong lồng ngực, lúc này mới phát hiện vết thâm trên mắt Độc Cô Đình, đáy lòng chua xót.
Ngay cả lúc vẫn còn là nữ nhi khuê phòng ở nhà thì trước nay cũng không ai vì nàng làm đến như vậy.....
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy Độc Cô Đình nằm ngay bên mép giường của nàng, nắm chặt tay nàng thì dù có đánh chết nàng cũng sẽ không tin chuyện này.
Nàng nhẹ giọng an ủi: "Chỉ là do trang phục quá nặng nề, ăn hơi ít cơm, lại bị trúng phải gió...."
“Khởi bẩm Thánh Thượng.”
Đột nhiên giọng nói bén nhọn quái dị của Cao tổng quản lại vang lên ngoài cửa.
"Thuộc hạ cấp báo, còn có Trần Hạo ở Lễ Bộ, Phạm Vinh của Đại Lý tự, phu thê An quốc công...."
"Cút."
Độc Cô Đình chôn mặt trong cổ áo của nàng, giọng nói bực bội.
"Lúc này trẫm không muốn nghe!"
Bóng đen kia cũng rất biết điều biến mất.
Tô Hà Y nghe thấy mấy cái tên kia, trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác đã có điềm chẳng lành.
"Thánh Thượng, ngoài kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng sợ hãi nắm chặt nắm tay, đẩy đẩy Độc Cô Đình còn đang ôm thật chặt nàng.
Những lời Cao Khang bẩm báo đã khiến cho nàng có cảm giác, trong khoảng thời gian nàng hôn mê, dường như đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Nàng muốn đối diện với gương mặt của hắn!
"Nếu không phải là đại sự rất quan trọng thì Cao tổng quản sẽ không gấp gáp bẩm báo ngay trong đêm như thế.... Thánh Thượng, người mau đi xem một chút đi!"
Nhưng Độc Cô Đình lại không để ý tới sự giãy giụa của nàng, vào lúc này càng muốn chơi xấu nàng.
Hắn nâng gương mặt Tô Hà Y lên, còn nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi của nàng.
"Vậy nàng hôn trẫm một cái."
Tô Hà Y đứng hình luôn rồi.
Người này..... cuối cùng là có biết phân biệt chuyện nặng nhẹ, cấp bách và thong thả không vậy?!
Thậm chí sâu trong lòng nàng đã bắt đầu ngẫm nghĩ cẩn thận lại rồi, Độc Cô Đình của trước kia sẽ đi nói mấy lời âu yếm kiểu này sao?
Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, sợ là người nọ phải văng cả con ngươi ra ngoài, cảm thấy Thánh Thượng cao ngạo bạo ngược đột nhiên bị quỷ nhập vào người rồi!
Chỉ là Tô Hà Y cũng không thể lay chuyển được ánh mắt cố chấp của hắn.
Nàng hoàn toàn chắc chắn, nếu bản thân mình không nhanh chóng đồng ý thì Hoàng Đế bệ hạ sẽ lập tức tự thân vận động mất.
Do vậy mà vào lúc này, nàng chỉ có thể hơi cúi thấp đầu, mổ lên môi hắn một cái thật nhanh.
"Như.....như vậy được rồi chứ?"
"Không được."
Độc Cô Đình không bỏ qua tiếp tục dính sát nàng không bỏ, hôn nàng suýt chút nữa đã thở không nổi. Tô Hà Y phản kháng không có hiệu quả, ngã nằm trên giường giống như một vũng nước vậy, thể hiện sự kháng cự trong im lặng.
Sau lưng, giọng nói của Độc Cô Đình chậm rãi truyền đến, trầm khàn nghiêm túc.
"Sau khi trở về từ Thái Miếu, đã có năm vị vương công quý tộc và triều thần đột tử không rõ nguyên do."
Tin tức này làm cho Tô Hà Y bị giật mình, xoay người nhìn hắn.
"Năm người?! Cộng thêm những người vừa nãy Cao tổng quản chưa nói xong, chắc không chỉ có bao nhiêu đó đâu!"
Trong ánh mắt trong veo của nàng tràn ngập sự khẩn trương và lo lắng, "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
Độc Cô Đình thắp sáng ngọn đèn, đưa một tách nước ấm đến cho nàng.
"Trùng hợp là, những người này đều được chia thịt tế ở Thái Miếu."
"Hạ độc bên trong thịt tế...."
Tô Hà Y lập tức cảm thấy cả người rét run.
Dựa theo lệ thường, tế phẩm của ngày Tết hoặc sau nghi lễ tế bái được Độc Cô Đình ban thưởng cho các quan viên trong triều hoặc vương công hoàng tộc sẽ dựa theo phẩm cấp.
Hình thức ban thưởng này đại diện cho sự tôn quý không gì sánh được, nếu quan lại tầm thường trong kinh có thể được chia một phần nhỏ thôi cũng đã gióng trống khua chiêng đón người nhà đến cùng thưởng thức.
Hạ độc bên trong thịt tế, như vậy không phải là một chiêu diệt sạch quan viên trong triều hay sao?
Người làm ra chuyện này, tâm địa phải độc ác tới cỡ nào!
"Dù sao chuyện này cũng là chuyện ở tiền triều, không có liên quan gì với nàng, nàng không cần suy nghĩ nhiều."
Độc Cô Đình xoa đầu nàng, kẹp một lọn tóc đen trơn mềm, vân vê trong tay.
Tình trạng lúc này của Tô Hà Y không thích hợp để tốn hao tâm sức, những chuyện nhỏ nhặt như vậy hắn sẽ tự cho người điều tra rõ.
"Có điều... tốt nhất thì nàng vẫn nên giải thích một chút, cái này là đồ chơi gì đây."
Nói xong, hắn dùng chân đá vào thứ gì đó dưới đất.
Dưới gầm giường đột nhiên phát ra một tràng tiếng kêu "ẳng ẳng ẳng ẳng" thảm thiết, ngây thơ non nớt, uất ức mong chờ.
Tô Hà Y sửng sốt một lát, nằm sấp xuống rồi giơ tay ra tìm, quơ quào nửa ngày mới kéo được một con chó nhỏ từ dưới giường ra ngoài.
Thân mình mập mạp của chú chó con nhanh chóng cuộn trong ngực nàng, con ngươi đen nhánh ngần ngận nước, còn đang phát ra tiếng kêu "ẳng ẳng"
Giống như một đứa bé sơ sinh vừa kinh vừa sợ, đang vội vã tìm người an ủi vậy.
Độc Cô Đình nhìn cái cục tròn bụi bặm lông lá kia một cách ghét bỏ, "Là chó do nàng sai người đi mua? Từ hôm qua lúc được đưa đến đây đã bắt đầu trốn trong này không chịu ra ngoài."
Lúc này Tô Hà Y mới nhớ ra, quả thật là nàng đã nhờ Cao Phúc, nói muốn chọn mua một chú chó con.
Chỉ là chú chó con này được đưa đến hơi sớm, lại đúng vào khoảng thời gian nàng bị bệnh hôn mê.
"Lan Y cung này có hơi vắng lặng một chút, nên thần thiếp muốn nuôi chó mèo gì đó để chơi cùng."
Tô Hà Y nhấc hai chân trước của con chó nhỏ lên, lắc lắc về phía của Độc Cô Đình.
"Thánh Thượng cảm thấy thế nào? Có phải là rất đáng yêu không?"
Thật ra thì, con chó nhỏ này là nàng cố ý mua cho Độc Cô Đình.
Theo lẽ thường thì đồ vật mà một người đã thích, sẽ không thể chỉ vì một lần bị hỏng mà lập tức không thích nữa. Mặc dù chó mèo chỉ là vật nuôi, nhưng lại thông minh đáng yêu, tính tình dễ nuôi dưỡng nhất.
Tô Hà Y cũng hy vọng Độc Cô Đình có thể càng có thêm điểm đáng yêu, càng....giống như người bình thường.
Nhưng mà nàng cũng biết, người đàn ông trước mặt dù nói thế nào cũng sẽ không có khả năng chủ động nuôi chó con, vì vậy nàng thử đem chú chó này đẩy tới trước mặt hắn để thăm dò.
Nghe thấy lý do vụng về kia, Độc Cô Đình nhăn mày. Cái gì mà trong cung vắng lặng, rõ ràng là mấy con anh vũ đuôi dài1 ở ngoài hành lang kia vô cùng ầm ĩ, cứ ríu rít kêu hót không ngừng, náo nhiệt y như đang diễn tuồng vậy.
Chỉ là con chó nhỏ màu trắng này nhìn dưới ánh đèn thật sự thông minh lanh lợi, cuộn tròn thành một khối màu vàng nhạt nhỏ xíu, chỉ có ánh mắt đen nhánh đang mở to nhìn hắn, tựa như là đang cầu khẩn.
Độc Cô Đình yên lặng hồi lâu, chỉ có thể nói: "Nghe nàng vậy."
"Vậy......người đặt một cái tên đi?"
"Tên do trẫm ban thì phải dùng ở trên người hoàng tử."
Độc Cô Đình nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy con chó kia, ném qua một bên của giường mềm.
Trên tay còn lưu lại cảm giác ấm áp khi da thịt tiếp xúc với lông chó, một cái chạm này, thật sự đã khiến hắn không khỏi sinh ra mấy phần hoài niệm.
Độc Cô Đình ho khan một tiếng, "Người đâu, bắt đi nuôi ở phòng bên cạnh."
Chú chó nhỏ nhảy 'phốc' vào trong đống chăn mền gối nệm, lại bị thái giám đi vào bế ra ngoài, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Tô Hà Y dở khóc dở cười, lại cao giọng dặn dò: "Nhớ cho uống sữa bò! Làm cái ổ tốt một chút!"
Độc Cô Đình nghiến răng trầm giọng nói: "Quan tâm chó cũng không quan tâm trẫm."
Tô Hà Y nghe không rõ, “Thánh Thượng vừa mới nói gì vậy?”
"Hỏi nàng khi nào thì sinh hoàng tử cho trẫm!"
Hắn vén một góc chăn lên, ngã người nằm xuống bên cạnh Tô Hà Y, ép nàng vào trong góc tường.
"Ngày nào cũng ầm ĩ nhức đầu, làm sao còn tính tới chuyện nuôi cái này nuôi cái kia nữa."
Tô Hà Y biết hắn không định làm gì, chỉ là đang nói lẫy, nàng dựa vào gối mềm cười khanh khách, mí mắt vẫn cảm thấy mệt mỏi, không bao lâu sau đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.
Lần này, nàng ngủ thật sự yên ổn.
Trong giống mơ có có một bàn tay dịu dàng dán lên trán nàng, giống như có ý muốn cùng nàng chia sẻ ấm áp của cơ thể....
Chú giải:
1. Nguyên gốc là 凤头鹦鹉. Là những con vẹt có đuôi dài và lông trên đầu phồng lên.
Danh Sách Chương: