Tại kinh thành, Hoàng hậu-Thái Hà Phi tức giận quát lớn. Đến giờ bà ta vẫn cảm thấy vô cùng tức giận với cái kế hoạch điên rồ đó của Vương Bá. Hắn ta dám khiến một Hoàng hậu cao cao tại thượng như Thái Hà Phi mất mặt trước bao nhiêu người. Trái với sự tức giận của Hoàng hậu, Vương Bá thản nhiên đáp:
- Hoàng hậu người đừng lo. Kế hoạch này thất bại chúng ta vẫn còn những kế hoạch khác cơ mà.
- Kế hoạch khác? Ngươi nghĩ ta sẽ ngu ngốc tin ngươi thêm một lần nữa sao?
Hoàng hậu nở nụ cười đầy khinh bỉ nhìn Vương Bá. Một lần bẽ mặt vẫn chưa đủ hay sao mà còn đòi thực hiện thêm kế hoạch khác chứ. Ngu một lần với Thái Hà Phi đây là quá đủ rồi. Vương Bá trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:
- Vậy là Hoàng hậu không để tâm đến lời cảnh báo của tại hạ rồi.
Nghe đến đây, Thái Hà Phi đứng hình nhớ đến những lời nói lúc trước của Vương Bá. "Dương Lục vốn dĩ đã có một đội quân hùng mạnh rồi, chỉ thiếu điều muốn đào tạo và chuẩn bị thêm thật nhiều vũ khí chiến đấu thì số tiền của phủ Dương gia thật sự là không đủ. Vừa hay Ái Nhược Lam người sẽ sở hữu cả gia sản của Ái gia lại được chọn làm Vương phi tương lai sẽ có lợi rất lớn với Dương Lục. Khi đã có tiền trong tay rồi, Dương Lục còn sợ gì nữa chứ. Giờ chúng ta chỉ sợ thừa cơ Hoàng thượng đang yếu thế hắn ta sẽ cướp ngôi mà thôi. Khi Hoàng thượng không còn nữa thì ngai vị Hoàng hậu này người nghĩ ai sẽ người thay thế và chắn chắn người đó không phải là người rồi. Người xem ta nói có đúng không?"
Từng câu từng chữ như đang đánh vào tâm lý của Thái Hà Phi. Vương Bá nói tiếp:
- Hoàng hậu ta hỏi người một lần cuối. Người có đồng ý hợp tác với ta hay không?
- Được. Ta đồng ý!
- ----------
Ngày bái đường thành hôn của Ái Nhược Lam và Dương Lục ngày càng tới gần. Đi đến đâu mọi người cũng bàn tán náo nhiệt. Đến tiệm trang phục xem những bộ lễ phục để chuẩn bị cho đại sự, Ái Nhược Lam vô tình nghe được hai cô nương cũng xem vải ở đây nói chuyện:
- Ngươi biết gì không? Ta nghe nói Vương gia và Vương phi tương lai tổ chức đại sự đều là có mục đích cả đó.
- Mục đích gì chứ?
- Vậy là ngươi không biết rồi. Mọi người còn đang truyền tai nhau Vương gia chỉ muốn tài sản của Ái gia để đưa vào quân đội của mình rồi cướp ngai vàng thôi đó.
- Thật sự có chuyện như vậy sao?
Những lời nói ngứa tai này khiến cho Ái Nhược Lam vô cùng tức giận. Nàng định đi đến lên tiếng bảo vệ Dương Lục thì chàng bất ngờ xuất hiện. Ánh mắt đằng đằng sát khí:
- Ai là người truyền tin này?
Hai cô nương mới ban nãy còn đang ríu rít bàn chuyện thiên hạ giờ đây lại im bặt không dám lên tiếng. Dương Lục tức giận lặp lại câu hỏi:
- Ta hỏi lại lần cuối ai là người truyền tin này?
Vì sực ép của Dương Lục quá lớn, hai cô nương hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin:
- Tiểu nữ thật sự không biết. Tất cả mọi người ở đây ai ai cũng nói như vậy. Tiểu nữ chỉ là vô tình nghe được mà thôi. Mong Vương gia tha tội.
Vừa định ra tay dạy dỗ lại đám người nhiều chuyện này Dương Lục liền bị Ái Nhược Lam cản lại:
- Thôi bỏ đi. Ta nghĩ chuyện này chắc chắn còn có kẻ đứng sau.
Nhìn phu nhân của mình, Dương Lục nhẹ nhàng nhả ra câu nói:
- Lộ Cảnh Vũ ngươi đi hết chỗ này, ai dám loan tin không đúng sự thật này lập tức cắt lưỡi cho ta.
Lộ Cảnh Vũ cúi đầu cung kính:
- Tại hạ đã rõ thưa Vương gia!