• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới sáng sớm, Lộ Hà đã vội vàng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy con gái vẫn bình an vô sự trên giường bà mới thở phào nhẹ nhõm. Đến đánh thức Ái Nhược Lam dậy, Lộ Hà vội hỏi thăm:

- Lam Lam ta nghe nói đêm hôm qua có thích khách. Con không sao chứ?

Ái Nhược Lam nhẹ lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia. Dương Lục đã rời đi rồi sao? Xem ra chàng rất bận rồi.

Lúc này Lộ Hà mới phát hiện ra vết thương trên tay Ái Nhược Lam. Bà vô cùng lo lắng:

- Lam Lam, tay con bị sao thế này? Sao lại bị thương vậy?

Ái Nhược Lam vội xua tay:

- Mẫu thân con thật sự không sao mà. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Hôm qua Vương gia cũng giúp con bôi thuốc rồi.

Lộ Hà nghe vậy liền nhíu mày:

- Ý con là Dương Lục sao?

Ái Nhược Lam mỉm cười khẽ gật đầu. Lộ Hà cũng vui mừng vì xem ra tên Dương Lục này đối xử với con gái bà không tồi.



- Vậy là tốt rồi. Con mau nghỉ ngơi đi.

Ái Nhược Lam như nhớ ra điều gì đó liền hỏi:

- Vậy còn tiệc sinh thần của Kim Lệ thì sao ạ?

- Con không phải lo chuyện đó. Ta đã cho người chuẩn bị thức ăn xong xuôi cả rồi.

- Mẫu thân người định tổ chức một bữa tiệc hoành tráng cho Kim Lệ thật sao?

Lộ Hà nhẹ gật đầu, đưa tay xoa lên mái tóc của cô con gái:

- Ừm dù sao cũng là người của phủ Ái gia, chỉ là một bữa cơm thôi cũng không đáng là bao.

- -------------

Tại phòng của Vương Bá.

Ái Kỳ hốt hoảng chạy vào:

- Bá, chàng đã nghe tin gì chưa? Đêm hôm qua có thích khách ở phòng của Ái Nhược Lam đó. Là chàng làm sao?

Vương Bá nhíu mày:

- Không phải do ta. Ngoại trừ hai chúng ta ra vẫn còn người muốn giết Ái Nhược Lam sao?

Ái Kỳ bước tới bên cạnh Vương Bá:



- Thiếp tưởng là chàng chưa lên kế hoạch đã vội giết tỷ ta như vậy, thiếp thật sự rất lo lắng đó.

- Nàng nghĩ ta ngu xuẩn vậy sao? Nhưng đằng sau đám thích khách này chắc chắn không đơn giản. Có khi mục tiêu của người đó vốn không phải là Ái Nhược Lam nhưng lại vô tình bị ả ta phát hiện lên mới ra tay. Nàng cũng lên cẩn thận một chút.

- Thiếp biết rồi. Mà Bá, hôm nay sinh thần mẫu thân thiếp, chàng có ghé qua không?

- Có chứ! Dù sao ta cũng là học trò của phụ thân nàng, ghé qua chúc mừng là điều tất nhiên phải làm.

Ái Kỳ nghe vậy âm thầm vui mừng. Chỉ cần Vương Bá tới phủ Ái gia, nàng ta sẽ ngay lập tức công khai tình cảm rồi nói ngay cho phụ thân và mẫu thân nàng ta biết.

Bữa tiệc đã bắt đầu. Khách mời xuất hiện đông đủ. Kim Lệ tỏ ra vẻ rất kiêu hãnh. Hôm nay bà ta là nhân vật chính nên khá là ra vẻ. Ái Nhược Lam nhìn gương mặt hống hách của Kim Lệ liền vô cùng khó chịu. Bộ mặt kiêu căng không coi ai ra gì đó bà ta mang theo từ kiếp trước tới bây giờ vẫn không hề thay đổi. Nhớ lại kiếp trước phụ thân nàng bị chính nương tử mà mình hết lòng yêu thương giết chết. Chà, cảm giác cũng lạ thật đấy. Thôi thì dù sao cũng mang ơn sinh thành, kiếp này nàng sẽ giúp đỡ phụ thân mình một chút vậy.

Nhưng dường như có gì đó không đúng lắm. Từ lúc bữa ăn bắt đầu đến giờ, Ái Nhược Lam luôn có cảm giác rất lạ, giống như có ai đó đang nhìn mình vậy. Đảo mắt nhìn xung quanh, Ái Nhược Lam bắt gặp ánh mắt của Vương Bá. Hắn ta đang chăm chú nhìn nàng. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, Ái Nhược Lam khó hiểu nghĩ "hắn ta bị gì vậy chứ? Nhìn mình làm gì?"

Vừa hay cảnh này đã bị Ái Kỳ nhìn thấy, nàng ta vô cùng tức giận. Nắm chặt đôi đũa trong tay, nàng ta thầm quyết tâm rồi cất giọng:

- Thưa phụ thân và mẫu thân, con có chuyện muốn nói.

Ái Nhược Lam nhìn Ái Kỳ, không cần phải nói nàng cũng biết ả ta định nói gì.

- Phụ thân, con và Vương Bá đang qua lại với nhau mong người và mẫu thân tác thành.

Câu nói khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đấy đều sững sờ đặc biệt là Vương Bá. Hắn ta vẫn chưa có ý định sẽ buông tay Ái Nhược Lam mà.

Ái Nhược Lam liếc nhìn Vương Bá một cái rồi nói:

- Muội muội, hình như muội quên rằng ở đây ai mới là người làm chủ nhỉ? Nàng xin phép thứ mẫu vậy còn mẫu thân ta thì sao? Nếu so về vai vế mẫu thân ta vẫn có quyền và vai vế cũng cao hơn mẫu thân muội chứ. Muội làm thế là không coi trọng mẫu thân ta rồi.

Ái Kỳ trong lòng rất tức giận nhưng vẫn tỏ ra yếu đuối, oan uổng:

- Muội xin lỗi tỷ tỷ là muội sơ ý quá. Muội thật sự không có ý không coi trọng đại mẫu.

Vẻ mặt giả tạo này của Ái Kỳ khiến Ái Nhược Lam không thể chịu nổi:

- Muội không cần bày ra bộ mặt vô tội đó đâu. Đâu ai dám nói gì muội trừ ta chứ.

Ái Lộ Tử nhìn cảnh này liền tức giận quát:

- Dừng lại đi. Đủ rồi đó. Khách vẫn còn ngồi đây mau dùng xong bữa đi.

Ái Nhược Lam buông đũa:

- Con ăn no rồi!

Nói xong nàng bước thẳng ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó mà không quay đầu lại nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK