Tên này trong vài năm gần đây rất có tiếng, nhưng lại chưa một lần nào bị cảnh sát bắt. Việc này cũng chỉ trách cảnh sát làm việc quá mức lỏng lẻo, mà tên kia tiếng tăm cũng không phải nhỏ. Có lẽ sớm đã cấu kết với vài cảnh sát rồi.
Nhưng đột nhiên hắn ta mất tích vào hai tháng trước, cũng không ai có ý định tìm kiếm, chỉ cho rằng hắn lại đi đâu nên cũng chẳng bận tâm. Mãi đến gần đây, vào khoảng hơn một tuần trước, vợ hắn - Ngôn Huệ Mẫn đến báo án việc hắn mất tích thì mọi chuyện mới được người khác dần chú ý đến.
Trương Hàm Ngôn vò đầu bứt tai, mấy ngày rồi vì vụ án này mà không thể ngủ nổi, ngay cả Hứa Quân Nhu cũng chẳng tốt hơn anh là bao. Có thể thấy rõ được quầng thâm dưới mắt cô.
Anh đưa đến một ly cà phê, cau mày. "Chịu bỏ cuộc chưa?"
Hứa Quân Nhu uể oải nhận lấy, "Bỏ cuộc gì chứ, em là đang lấy công chuộc tội đó."
"Em đang gây rắc rối cho tổ điều tra thì có."
"Nói thế có nặng lời quá không? Dù sao cũng là lần đầu tiên em tham gia vào việc như vậy, khó tránh khỏi có chút..."
Trương Hàm Ngôn nheo mắt. "Có chút?"
"Ầy... Không nói với anh nữa, em đói rồi. Đi trước đây." Cô đứng dậy cầm theo cốc cà phê đi ra khỏi phòng.
Phòng chuyên án hiện tại lại chỉ còn duy nhất Trương Hàm Ngôn. Anh thở dài nhìn lên tấm bảng lớn phía sau lưng mình. Trên đó đều là ảnh chụp lại từ vụ án và những manh mối điều tra đã tìm được, nhưng nó lại quá ít ỏi, hoàn toàn chẳng thể giúp ích được gì cả.
Đột nhiên có một thứ làm anh chú ý đến, Trương Hàm Ngôn đến gần nheo mắt nhìn kỹ... Có lẽ đã phát hiện ra manh mối gì đó, vẫn nên đợi mọi người cùng tụ họp lại rồi bàn chuyện thì hơn...
Giờ ăn trưa trôi qua nhanh chóng, lúc Hứa Quân Nhu quay lại phòng chuyên án đã thấy kha khá người có mặt tại đây.
Vẻ mặt của Trương Hàm Ngôn nghiêm túc hơn lạ thường, anh nhìn Hứa Quân Nhu ra hiệu cho cô đến gần.
Hứa Quân Nhu ngồi xuống ghế, Trương Hàm Ngôn chỉ tay vào tấm bảng, nơi có tấm ảnh chụp lại được từ hiện trường.
Đó là bức ảnh về sợi dây chuyền bằng vàng. Là của nạn nhân, cảnh sát tìm được cạnh cái đầu trên mui thuyền.
"Vật này không phải của Long Khánh." Anh chỉ vào nói. "Mấy hôm trước bên thẩm án có điều tra mấy đàn em của hắn ta, được biết tên này rất keo kiệt, ra ngoài chưa bao giờ mang theo vật quý giá cả, hơn nữa hơn hai tháng trước có người nói thấy hắn ra ngoài cũng khá muộn. Trên người chỉ đem theo mỗi khẩu súng ngắn và chiếc điện thoại... Vậy nên nếu không sai, thứ này hoàn toàn không phải của hắn."
Vì quá mức bận rộn, Trương Hàm Ngôn cũng không để tâm đến chu tiết nhỏ này. Hôm nay nhìn thấy sợi dây chuyền dính máu với sực nhớ ra.
"Nhưng có khả năng hắn ta cầm theo mà, mặc dù hắn cầm theo làm gì thì em không biết, nhưng cũng có khả năng đó chứ." Hứa Quân Nhu lên tiếng, tức khắc mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô. Cảm thấy cô nói cũng không phải không có lý.
Nhưng những gì Trương Hàm Ngôn nói cũng đáng để suy ngẫm. Đột nhiên một giọng nói vang lên. Vương Y Linh nheo mắt nhìn, "Dây chuyền đó là dành cho nữ, rất có thể là của hung thủ."
Cô nói tiếp. "Dạo trước có lấy lời khai của cặp tình nhân ở hiện trường, họ nói không biết đến sợi dây đó. Mà chúng ta vẫn luôn cho rằng đó là của nạn nhân nên chưa từng để ý đến. Hôm nay nhìn kĩ tôi mới để ý, loại dây chuyền như vậy chỉ dành cho phụ nữ thôi."
Tất cả mọi người đều biết rõ suy nghĩ trong lòng mình, không ngờ lại bỏ qua chi tiết quan trọng như vậy.
Rất nhanh sợi dây chuyền được đưa đi lấy mẫu xét nghiệm ADN, biết đâu được có thể tìm thấy gì đó trên sợi dây chuyền kia.