Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai, làm cô thấy rất quen thuộc.
"Tỉnh rồi à?" Thẩm Minh Hạo bâng quơ hỏi.
Cái tình cảnh gì thế này? Hứa Quân Nhu nhìn khắp căn phòng một lượt sau đó lấy hết can đảm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Thứ đập vào mắt cô là một thân hình vô cùng cường tráng, ngũ quan hắn ta hài hòa. Gương mặt không có bất kỳ cảm xúc nào đang nhìn cô. Đã thế chết tiệt hơn nữa là hắn không có lấy một mảnh vải che thân.
"Anh? Sao tôi lại thành ra thế này hả?" Cô ngồi bật dậy định cầm gối nén vào mặt hắn ta. Nào ngờ thân thể rã rời, đến cả ngồi thôi cũng muốn nhũn ra.
Ngồi không được liền nằm úp lại, tiếp tục đấu mắt với người trước mặt chất vấn. "Trả lời đi tên khốn biến thái!"
Thẩm Minh Hạo nhìn Hứa Quân Nhu tức giận đến mức đỏ mắt mà không làm gì được thì chỉ muốn bật cười. Nhưng nghĩ đến việc cô gái này sau này sẽ đeo bám hắn, đòi hắn phải chịu trách nhiệm thì tâm trạng liền chùng xuống vài phần. Cũng chẳng muốn trêu đùa nữa.
"Được rồi. Tôi cho cô tiền, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra là được. Tốt nhất đừng nên đeo bám tôi. Thứ tôi ghét nhất... chính là hạng đàn bà như vậy." Hắn đứng dậy, trần truồng xuống giường nhặt lấy quần áo dưới đất ném cho Hứa Quân Nhu, sau đó dửng dưng đi vào phòng tắm.
Hứa Quân Nhu còn chưa kịp phản bác lại thì Thẩm Minh Hạo đã đi mất. Cô cũng không còn nhỏ, vốn dĩ chỉ là muốn uống chút rượu để giải tỏa tâm trạng. Nào ngờ lại quá quắt đến mức lên giường với một người đàn ông xa lạ thế này?
Việc này mà bị phát hiện, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa cũng không hết tội. Chưa chồng mà lại ăn nằm với một người mà ngay cả tên tuổi cũng không biết, để Hứa Văn biết được cô nhất định sẽ chết mất.
Hứa Quân Nhu ôm lấy đầu, lời nói của người vừa rồi một câu cũng không lọt vào tai cô. Thứ cô để tâm là sau này phải làm thế nào đây, phải đối diện với người khác thế nào đây?
Trong lúc cô vẫn còn đấu tranh tư tưởng, Thẩm Minh Hạo cũng từ phòng tắm bước ra. Hắn nhìn vẻ mặt hoang mang của Hứa Quân Nhu thì cho rằng cô sắp giở trò rồi.
Hắn lấy một sắp tiền dày cộm, toàn bộ ném thẳng lên giường. Tiền bị ném mạnh bay tứa tung khắp cả căn phòng. Từng tờ một bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trước mắt Hứa Quân Nhu.
Hứa Quân Nhu dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn hành động vừa rồi của Thẩm Minh Hạo thì đầu mày liền cau lại. Cơn tức giận cũng cùng lúc bùng lên như ngọn lửa.
Mặc kệ cảm giác trướng cùng đau nhói ở bụng, Hứa Quân Nhu mím môi hỏi. "Thứ này? Anh xem tôi là điếm à?"
"Còn không phải sao? Hay em chê ít? Tôi có thể cho thêm?" Vừa hỏi Thẩm Minh Hạo vừa rút ra thêm một sắp tiền nữa. Ung dung nén xuống giường khiêu khích.
Câu hỏi này đã chạm đến giới hạn của cô, Hứa Quân Nhu không ngờ lại có ngày này. Loại đàn ông như hắn nếu để cô gặp lại lần nữa thì nhất định cô sẽ cắt luôn "cậu bé" của hắn. Xem sau này còn làm ăn được nữa hay không.
"Đúng rồi! Ít quá... Thật sự không đủ để tôi tiêu vặt." Hứa Quân Nhu cao giọng, thêm dầu vào lửa.
Cô cố gắng lê thân thể đau nhức xuống giường, mặc cho Thẩm Minh Hạo đang đứng như trời trồng bên cạnh. Hứa Quân Nhu khom người nhặt toàn bộ số tiền gom lại sau đó ném lại vào mặt Thẩm Minh Hạo.
Khinh bỉ nói với hắn. "Tiền này bà đây cho anh! Xem như trả tiền anh đã phục vụ tôi đêm hôm qua." Ngẩm nghĩ một lúc lại nói thêm. "Hừm... Cái của anh nhỏ quá đi mất... tôi thật sự chẳng cảm nhận được gì hết." Sau đó cười một cái rõ tươi ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Cả người Thẩm Minh Hạo cứng đờ, hắn như khúc gỗ đứng bất động. Vừa rồi cô nói cái của hắn nhỏ? Được lắm, xem ra thỏ con này không hề đơn giản, rất hợp sở thích của hắn.
Hứa Quân Nhu vào phòng tắm chưa được bao lâu lại mở cửa ló đầu ra ngoài. Cô lia mắt nhìn thấy Thẩm Minh Hạo đã đi đến bên cửa, có lẽ hắn đang định rời đi.
Lúc Thẩm Minh Hạo vặn tay nắm cửa thì bị Hứa Quân Nhu gọi giật lại. "Sau này tốt nhất không nên gặp lại nữa... Loại đàn ông như anh thật sự"yếu" quá!"
Hắn quay đầu lại, thấy cô đã đóng cửa lại rồi. Khoé môi lúc này không hiểu sao lại cong lên. "Muốn gặp lại hay không là do tôi quyết định." Nói xong liền một mạch rời đi.