Tin tức phía Nam thắng trận đã lan ra khắp hoàng cung, đợi sau khi đại quân khải hoàn trở về, sẽ không thiếu được một phen khen thưởng. Mà làm con gái của đệ nhất công thần có công đánh lui giặc ngoại xâm, uy thế của Hồ Dung hoa nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên.
Trong lúc này Hoàng hậu lại cáo bệnh, đẩy mọi chuyện cho phi tần, tất yếu là muốn tránh đi mũi nhọn từ việc sắc phong, nhưng lại không giao cho một mình Trân phi mà lại gọi thêm cả nàng và Hồ Dung hoa vốn đang nổi bật. Ban đầu Tô Lam Quỳnh còn không hiểu tại sao Hoàng hậu lại muốn chia quyền, nhưng sau khi nhìn thấy Trân phi và Hồ Dung hoa đều lộ ra ý muốn nắm quyền hiệp lý lục cung, thì nàng cũng đã hiểu tại sao.
Hậu cung hiện tại thưa thớt, phi tần phân vị cao chỉ có hai người nàng và Trân phi, Hồ Dung hoa nổi bật chính thịnh, mới được phong bốn cấp, nếu như lại tăng thêm không khỏi quá mức vô lý. Nhưng chờ đại quân khải hoàn trở về, Hoàng đế không thể nào chỉ phong thưởng cho Hồ gia mà quên mất Hồ Dung hoa, nhất định cũng phải cho thấy thái độ thông qua việc nâng phân vị.
Cho nên để hợp lý hóa việc thăng cấp cho Hồ Dung hoa, Hoàng đế nhất định sẽ đại phong lục cung, đến lúc đó những phi tần có thể nhảy lên một cấp, mà với phi tần Nhị giai được sủng ái như Tô Lam Quỳnh có thể bước vào hàng ngũ tứ phi, danh chính ngôn thuận có quyền hiệp lý lục cung. Để tránh điều đó xảy ra, Hoàng hậu giả vờ cáo ốm.
Đại phong hậu cung là phải cử hành lễ sắc phong, phi tần được sắc phong phải quỳ nghe Đế Hậu dạy dỗ, nếu Hoàng hậu bệnh nặng, Hoàng đế cũng không thể không nể mặt mũi Hoàng hậu mà đại phong lục cung lúc này, như vậy vị trí tứ phi vẫn như cũ trống không, mà vì không thể đại phong lục cung nên cấp bậc sau khi được nâng phân vị của Hồ Dung hoa cũng sẽ không quá cao, không uy hiếp nhiều đến Hoàng hậu.
Hơn nữa, Hoàng hậu chọn Trân phi xong còn gọi Tô Lam Quỳnh và Hồ Dung hoa đến, muốn ba người cùng nhau quản lý hậu cung trong lúc mình bị bệnh, nhìn như phân quyền lực đồng đều, kỳ thực là để cho ba người các nàng tranh đấu kìm kẹp lẫn nhau, còn Hoàng hậu ngồi một bên ngư ông đắc lợi. Hoàng hậu không muốn giao quyền cho một mình Trân phi, là sợ nàng ta cầm quá nhiều quyền lực sẽ tham lam không bỏ xuống được, mà Hồ Dung hoa vốn thông minh có chủ ý, có phụ thân có công còn có Thánh thượng vinh sủng, nếu như trong lúc hiệp lý lục cung mà mang thai thì chắc chắn Trân phi sẽ không phải là đối thủ của nàng ta, cho nên Hoàng hậu mới gọi thêm Tô Lam Quỳnh đến.
Không thể không nói, Hoàng hậu đối với Tô Lam Quỳnh có những hiểu biết nhất định. Nàng ta hiểu được nàng sẽ không về một phe với Trân phi hoặc Hồ Dung hoa, mà với địa vị và sự sủng ái của Tô Lam Quỳnh, cho dù Trân phi và Hồ Dung hoa có liên kết chèn ép Tô Lam Quỳnh cũng không chiếm được lợi ích gì từ nàng.
Hơn thế nữa, việc cho Hồ Dung hoa quyền hiệp lý lục cung cũng xem như một cách nâng tầm địa vị của nàng ta, Hoàng hậu đơn giản là đang bán cho Hoàng đế một cái nhân tình, có lẽ trong mắt những phi tần như Tô Lam Quỳnh sẽ thấy Hoàng hậu đang có gắng né tránh việc sắc phong để làm bớt nhuệ khí của Hồ Dung hoa, nhưng ở góc nhìn của Hoàng đế, hắn sẽ thấy Hoàng hậu vô cùng hiền đức rộng lượng, có tâm đề bạt cung tần, không tham quyền thế khi cho phép phi tần tham gia hiệp lý lục cung, và việc này có thể dẫn đến việc Hoàng đế thấy Hồ Dung hoa quản lý lục cung vất vả mà trọng thưởng, thậm chí ban phong hào cũng là chuyện thuận lý thành chương. Hoàng đế là người tâm tư nhanh nhạy, đương nhiên sau khi hiểu được dụng tâm lương khổ của Hoàng hậu thì ấn tượng đối với Hoàng hậu cũng sẽ tăng lên, quả thực là kế sách hoàn hảo không chê vào đâu được.
Hay cho chiêu một hòn đá ném bốn con chim.
Hoàng hậu cười dịu dàng ôn hòa: "Vậy được rồi, các muội cứ về cung mình trước đi, buổi chiều ta sẽ sai Lâm ma ma và Thanh Trúc mang sổ sách đến cung của từng người."
Ba người Tô Lam Quỳnh đồng loạt hành lễ: "Chúng thiếp thân xin phép cáo lui!"
Ra khỏi cửa cung Thượng Dương, Trân phi đi song song với Tô Lam Quỳnh, cười khẩy: "Bổn cung còn tưởng Di phi thanh dật xuất trần không tham quyền lực thế nào, không phải cuối cùng vẫn nhúng tay vào việc hiệp lý lục cung sao? Có thể thấy được lời đồn bên ngoài phần lớn đều không đáng tin!"
Tô Lam Quỳnh nhìn thoáng qua Hồ Dung hoa yên lặng làm người vô hình ở phía sau một cái, thấy nàng ta rũ mắt cúi đầu, bày ra dáng vẻ không nghe thấy gì hết, nàng quay lại nhìn Trân phi, nói: "Bổn cung từng nghe qua danh tiếng Trân phi tỷ tỷ thông tuệ uyên bác, huệ chất lan tâm, không ngờ tới bây giờ mới được lĩnh giáo. Trân phi tỷ tỷ nói không sai, mấy thứ như lời đồn này ai mà tin cho được chứ, tin thì không phải kẻ ngốc sao?"
Trân phi nói lời đồn Tô Lam Quỳnh không tranh sự đời không đáng tin, Tô Lam Quỳnh lập tức ám chỉ lời đồn Trân phi thông minh học rộng hiểu nhiều cũng không đáng tin, hơn nữa còn ngầm trào phúng Trân phi ngu ngốc mới đi tin tưởng mấy lời đồn đó. Hồ Dung hoa nghe mà không nhịn được rùng mình, cái miệng của Di phi này thật độc!
Trân phi ngẩn ra một lát, sau đó lập tức biến sắc, giận tái mặt nói: "Ngươi... Tô Lam Quỳnh, ngươi khinh người quá đáng!"
Nói rồi giơ cánh tay lên muốn động thủ.
Vân Đạm nhanh như chớp tiến đến giữ chặt cổ tay Trân phi, sau đó đẩy trở về: "Trân phi nương nương, xin hãy biết chừng mực!"
Biến cố đột ngột xảy ra, Trân phi bị đẩy về phía sau, đứng không vững, may mà được cung nữ đỡ lấy. Cơn đau từ cổ tay truyền đến khiến sắc mặt Trân phi càng đỏ ửng, hàm chứa nỗi tức giận không cách nào xóa tan được: "Tô Lam Quỳnh, ngươi dám dung túng nô tài của ngươi ra tay với bổn cung!!! Bổn cung phải bẩm báo với Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương trừng trị ngươi!!!"
Tô Lam Quỳnh lạnh lùng nói: "Trân phi nói gì vậy, rõ ràng là ngươi ra tay trước, cung nữ của bổn cung chỉ tự vệ mà thôi! Vẫn còn ở trước cửa cung Thượng Dương, Trân phi không ngại cùng bổn cung đi vào bẩm báo Hoàng hậu nương nương đầu đuôi mọi chuyện. Nơi này rất nhiều cung nữ thái giám qua lại, bổn cung không tin không có người nhìn thấy ban nãy xảy ra chuyện gì!"
Mặc dù Tô Lam Quỳnh đang bị chọc giận, nhưng cũng không có lôi Hồ Dung hoa đang đứng gần vào ân oán giữa nàng và Trân phi mà trực tiếp lướt qua nàng ta, chỉ nhắc đến cung nữ thái giám xung quanh.
"Ngươi..."
Trân phi nhìn Tô Lam Quỳnh đang được Vân Đạm bảo vệ, lại nhìn sang Hồ Dung hoa im như khúc gỗ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tròng mắt gắt gao khóa chặt gương mặt Tô Lam Quỳnh, sâu trong đôi mắt là hận ý nồng đậm, chợt giận dữ nắm tay cung nữ của mình rời đi.
Tô Lam Quỳnh hiểu được, qua hôm nay, nàng và Trân phi đã kết thành mối thù không chết không ngừng.
Về tới cung Nghênh Xuân, Vân Đạm lập tức quỳ xuống thỉnh tọi, nàng cũng đã nhìn thấy ánh mắt của Trân phi. Nghĩ đến trước giờ mối quan hệ của Tô Lam Quỳnh và Trân phi mặc dù không hòa hợp nhưng cũng không đến mức xé rách mặt, không nghĩ tới hôm nay một hành động của nàng đã khiến cho chủ tử có thêm địch nhân, Vân Đạm hối hận khôn xiết, nàng cúi rạp người, cái trán áp sát xuống nền đất, mặc cho Tô Lam Quỳnh đưa ra hình phạt.
Các cung nữ khác nhìn thấy một màn này, lại nhìn Tô Lam Quỳnh ngồi trên ghế chủ vị không nói một lời, trong lòng cũng không tránh khỏi lo âu.
Một lát sau, Tô Lam Quỳnh nói: "Hành động của em hôm nay không sai, ta rất hài lòng. Những việc như thế này ở trong hậu cung là khó có thể tránh khỏi, em không cần vì đó mà áy náy hối hận. Đứng lên đi, Vân Đạm trung tâm hộ chủ có công, nâng làm cung nữ nhất đẳng, thưởng hai mươi lượng bạc!"
Các cung nữ mừng rỡ, vội chạy đến đỡ Vân Đạm đang kinh ngạc lên, ôm nhau nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Tô Lam Quỳnh để cho các nàng vui đủ, mới nói chính sự: "Qua hôm nay các em cũng đã biết ta cùng với vị trong cung Thúy Hoa kia đã kết thành địch nhân, từ nay về sau các em càng phải tận tâm hết sức trong lời nói và việc làm, không được có nửa phần sơ sẩy, hơn nữa phải hết sức lưu ý đến mỗi một cung nhân trong cung Nghênh Xuân, không được để cho người khác nhân cơ hội mà chui chỗ trống. Ta nhớ lần trước ca ca có xếp vài cung nữ vào cung làm tai mắt, Kính Hoa, em nghĩ cách điều một người lanh lợi đến cung Thúy Hoa đi, không cần quá thân thiết, chỉ cần làm cung nữ vẩy nước quét nhà thôi cũng được, nhưng nhất định phải để ý kỹ nhất cử nhất động của Trân phi, nhất là những chuyện có liên quan đến cung Nghênh Xuân. Nhớ, phải làm bí ẩn chút không được để Trân phi nghi ngờ."
Kính Hoa nhận lệnh, lập tức ra ngoài an bài.
Từ sau khi vào cung, Tô Lam Quỳnh chỉ muốn yên lặng thủ vững cung Nghênh Xuân, yên lặng hầu hạ Hoàng đế thật tốt, mặc kệ sóng gió bên ngoài, cho nên cũng không muốn xếp người vào các cung, bây giờ nghĩ lại chính nàng cũng cảm thấy thật ngây thơ, đã bước vào vũng bùn lầy này sao có thể vẫn còn bo bo giữ mình được chứ, cho dù nàng có không phạm đến người thì người cũng sẽ phạm đến nàng. Thay vì đợi đến lúc bị nhằm vào chỉ có thể thụ động chống đỡ thì nàng sẽ hóa bị động thành chủ động, phòng cháy lúc nào cũng tốt hơn chữa cháy.
Buổi chiều, Thanh Trúc của cung Thượng Dương mang theo ba quyển sổ sách tới, là danh sách thu mua vải vóc và đồ trang trí cho sinh thần Thái hậu, Tô Lam Quỳnh nhận lấy, lật xem một hai cái, lại hỏi Thanh Trúc mấy câu, nhưng Thanh Trúc viện cớ phải về hầu hạ Hoàng hậu, đứng trong cung Nghênh Xuân chưa đến năm phút đã rời đi. Tô Lam Quỳnh cũng không ngại, tự mình gọi chưởng sự của Quảng trữ ty, Doanh tạo ty và Hội kê ty tới, bình thản uống trà nhìn bọn họ một khắc, nhìn đến trái tim của ba Chưởng sự vô thức đập nhanh, lúc này mới từ từ hỏi rõ từng mục được ghi trong sổ sách, bảo Xuân Phong ghi lại toàn bộ, sau đó còn cẩn thận đối chiếu với năm ngoái, xem xem có khác biệt chỗ nào không.
Vốn ba Chưởng sự nghe danh Di phi hiền hòa dễ bắt nạt nhận quyền hiệp lý lục cung thì trong lòng khá là khinh thường, nhưng khi đến đây lại chứng kiến thủ đoạn trị hạ nhân như nước chảy mây trôi của nàng, mỗi câu hỏi đều hỏi ngay chỗ cần hỏi, trong lòng kính sợ, cũng không dám khinh thường nàng như lúc trước, mà mang theo kính sợ đứng ở một bên chờ Tô Lam Quỳnh hỏi chuyện. Tô Lam Quỳnh không vội để ý bọn họ, mà chậm rãi lật từng trang sổ sách, thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề, lại đưa ra vài chỉ thị, sau đó phân công từng Chưởng sự đi làm công việc được giao, mặc dù thời gian xử lý khá dài nhưng lại rõ ràng rành mạch đâu vào đấy, khiến người ta không tìm thấy nửa điểm sai sót, chỉ có thể cảm thán Di phi nương nương lần đầu quản cung đã vô cùng thông minh trác tuyệt, quả nhiên là đích nữ của Thái phó.
Việc này truyền đến tai Hoàng hậu, nàng ta tức giận sầm mặt: "Chỉ mới hiệp lý lục cung có một ngày đã được khen ngợi, đúng là mua danh chuộc tiếng. Bổn cung đã quản cung bao nhiêu năm nay, một Di phi nho nhỏ như nàng ta cũng xứng bốn chữ " thông minh trác tuyệt" sao?"
Lâm ma ma vội vàng vuốt ngực cho Hoàng hậu: "Ôi nương nương, người bình tĩnh không được nóng giận, nghĩ kỹ lại xem từ lúc nương nương còn là Thái tử phi đã quản cung rành mạch, hậu viện an ổn, làm sao Di phi có thể so sánh với ngài được chứ, nương nương không cần vì việc nhỏ này mà kích động với nàng ta làm gì!!"
Hoàng hậu nghe lời của Lâm ma ma, chợt hiểu ra, mỉm cười: "Ma ma nói đúng, nàng ta chỉ là bùn lầy mặc sức để ta dẫm nát dưới chân, không đáng tức giận. Chờ ngày sinh thần của Thái hậu đến, ta sẽ cho cả hậu cung này biết, ai mới là chủ nhân chân chính của hậu cung!"
....
Điện Kính Thiên.
Hoàng đế đọc tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm gửi tới, trong thư liên tục là tin mừng, Tuyên Ninh thắng trận, hai tướng hồi kinh mang theo công văn cúi đầu xưng thần và rất nhiều chiến lợi phẩm, đối với Hoàng đế mà nói, đây chính là điều vui nhất từ khi hắn lên làm Hoàng đế đến nay.
Chỉ có bờ cõi an ổn, đất nước mới có thể phát triển.
Biết được hai tướng sắp về tới Kinh thành, Hoàng đế lập tức triệu kiến vài vị trọng thần, cùng thảo luận một lát sau đó chọn ra hai người mang theo nghi binh thay mặc Hoàng đế đi đón hai vị công thần, lại an bài chuẩn bị Khánh Công Yến, làm xong tất cả, Hoàng Đế vui vẻ đi ra ngoài, nhìn trời xanh mây trắng, bước chân của hắn không tự chủ chuyển hướng sang hậu cung.
Ngay lúc này, hắn thật sự cần một người có thể chia sẻ tin mừng này với hắn.
Hà Văn đi ở bên cạnh, nhìn tâm trạng phơi phới của Hoàng đế, trong lòng đã có suy tính, có điều hiện tại Hồ Dung hoa được sủng ái, lại là con của Kinh Hiện tướng quân, hắn không dám chắc chắn, vì vậy bèn hỏi dò: "Nhìn Thánh thượng vui vẻ như thế, hẳn là muốn đi ngắm hoa rồi đúng không?"
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hà Văn: "Còn dám phỏng đoán ý Trẫm?"
Hà Văn quan sát sắc mặt Hoàng đế, thấy hắn không có vẻ gì là giận dữ hay muốn trách tội, lúc này mới cười xòa: "Thánh thượng trạch tâm nhân hậu, sẽ không trách tội một mảnh trung tâm của nô tài!"
Tâm trạng đang tốt, Hoàng đế đương nhiên sẽ không trách tội Hà Văn, hắn cười, đảo chân đi về hướng cung Nghênh Xuân.
Hà Văn thầm nghĩ quả nhiên, vội ngoắc một tiểu thái giám đến, bảo hắn chạy nhanh đi cung Nghênh Xuân truyền chỉ để Di phi chuẩn bị nghênh đón. Từ sau lần Đông săn, Hà Văn rất có hảo cảm với Tô Lam Quỳnh, cho nên ở một vài chuyện không vi phạm nguyên tắc, hắn có thể yên lặng giúp nàng chu toàn.
Không ngờ chỉ mới đi được nửa đường, một tiểu thái giám đã chạy tới, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
Hà Văn vội vàng tiến lên che trước mặt Hoàng đế, quát lớn: "Điêu nô lớn mật từ nơi nào chui ra, nếu như mạo phạm Thánh thượng, ngươi có mười cái đầu để chém cũng không đủ!"
Hoàng đế không nói gì, hắn nhíu mày, nhìn tiểu thái giám này có mấy phần quen mắt, nhìn như là người trong Vĩnh Thọ cung.
Quả nhiên, tiểu thái giám cúi rạp người, nói: "Khởi bẩm Thánh thượng, Thái hậu có chỉ, mời Thánh thượng di giá đến cung Vĩnh Thọ một chuyến!!!"