Nàng ta hỏi, trong ý cười che giấu dao găm: "Tay của Di phi làm sao thế? Sao lại lau chùi liên tục, sẽ không phải là đụng phải thứ gì chứ?"
Tâm trạng Tô Lam Quỳnh đang không tốt, cũng không muốn lá mặt lá trái với nàng ta, đáp thẳng: "Trân phi thật nhàn nhã, có thể quan sát tay bổn cung tỉ mỉ như vậy. Hay là hiện tại tất cả tay trong hậu cung đều do Trân phi quản lý, muốn làm gì cũng phải báo với ngươi một tiếng?"
Một hơi châm chọc nàng ta bị Hoàng đế vắng vẻ vừa ám chỉ nàng ta hống hách ngang ngược, sắc mặt Trân phi biến thành màu gan heo. Toang định phát giận, nhưng nghĩ tới điều gì đó, nàng ta nén tính tình ngồi lại tại chỗ, chỉ hừ lạnh một câu: "Mồm mép của Di phi thật sắc bén!"
Tô Lam Quỳnh đáp một câu quá khen, yên lặng ngồi ăn, nhưng tâm trí bay xa tận phương nào, cũng không để ý ánh mắt Hoàng đế vừa mới lướt qua người nàng. Ban nãy hắn để ý, sau khi Tô Lam Quỳnh ra ngoài, một lát sau Phó Thần Vân cũng tìm cớ rời đi, đến giờ vẫn chưa trở lại.
Hắn không tin Tô Lam Quỳnh sẽ làm ra chuyện trái với phụ đức sau lưng hắn. Nàng là con gái Thái phó, gia giáo nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không có chuyện hồng hạnh vượt tường. Nhưng mà... trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút đè nén, cơn giận dữ bị ép lại ở trong tim khiến nụ cười của hắn mang theo một chút ý lạnh, nhìn thế nào cũng không quá cao hứng.
Đêm dần về khuya, tiệc cũng tàn. Người người lục tục rời khỏi cung An Định chuẩn bị ra cung về nhà. Riêng Hoàng đế vì có việc nên đi điện Kính Thiên cùng các đại thần nghị sự. Mặc dù hắn không nói sẽ thị tẩm ai, nhưng trong lòng những người ở đây đều biết rõ, người được thị tẩm chín phần mười là Tuệ Chiêu Dung.
Cung Nghênh Xuân.
Sau khi về cung, Tô Lam Quỳnh cởi y phục dày nặng trên cơ thể mình ra, Xuân Phong đã chuẩn bị sẵn nước ấm, nàng đi vào trong tắm một cái, cảm thấy cả người thả lõng, cơ bắp toàn thân giãn ra, chỉ hận không thể ngủ ngay lập tức.
Tháng ba trời còn se lạnh, Tô Lam Quỳnh che miệng ngáp một cái, dặn dò Xuân Phong: "Em ra ngoài xem giường đã được làm ấm chưa, nếu chưa thì bảo Kính Hoa làm ấm nó, ta tắm xong ngủ ngay."
Xuân Phong cười thưa vâng, đứng dậy đi ra ngoài.
Một lát sau, Xuân Phong quay trở lại, đi cùng còn có Thủy Nguyệt.
Hai cung nữ giúp Tô Lam Quỳnh ra khỏi bồn tắm, lau người và mặc quần áo ngủ. Tô Lam Quỳnh quay trở về phòng ngủ, ngồi lên giường, nhìn dáng vẻ này, giống như là nằm xuống ngủ ngay.
Quả nhiên, Tô Lam Quỳnh nói với mấy cung nữ: "Mấy em thổi tắt nến đi, ta phải ngủ rồi. Cả ngày mệt mỏi quá, ngủ sớm để mai còn đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Lục Anh cô cô nhắc nhở: "Nương nương đừng đi ngủ sớm thế. Ý chỉ thị tẩm vẫn chưa ban bố xuống đâu!"
Mỗi buổi tối, khi trăng lên là lúc thái giám của Kính sự phòng dâng thẻ bài lên cho Hoàng đế, để hắn lật thẻ chọn người thị tẩm. Các cung tần luôn chờ đến khi có thông báo thì mới tắt đèn đi ngủ. Nương nương làm thế này... có phải không thỏa đáng hay không...
Tô Lam Quỳnh cười bảo: "Cô cô lo nhiều rồi. Bình thường là vậy, hôm nay nhân vật chính là ai còn chưa rõ ràng sao? Tân sủng Tuệ Chiêu Dung vừa mới ra lò, mưa móc chắc chắn sẽ rải đến Bảo Liên Cung, ta thức thì có ích gì!"
Lục Anh cô cô còn muốn nói thêm, nhưng Tô Lam Quỳnh đã ôm đầu nằm xuống. Nhìn nàng thực sự mệt mỏi, Lục Anh cô cô cũng chỉ có thể im lặng, cùng các cung nữ thổi tắt đèn rồi rón rén lui ra, khép cửa lại.
Hôm nay Tô Lam Quỳnh thật sự rất mệt, cả một buổi tiệc nàng không có tâm trạng ăn uống gì, dây thần kinh căng như dây đàn, mãi cho đến khi buổi tiệc kết thúc mà không có gì ngoài ý muốn xảy ra mới thở phào một hơi. Chuyện yến hội làm nàng tốn rất nhiều tinh lực, thêm chuyện của Phó Thần Vân... Tô Lam Quỳnh càng nghĩ càng mệt trong người, chỉ chốc lát sau đã chìm vào mê man.
Điện Kính Thiên.
Sau khi nghị sự xong, Hoàng đế nhìn Tôn Nghị dẫn theo tiểu thái giám của Kính sự phòng đi đến.
Trên khay gỗ sơn son thiếp vàng là một hàng ngọc bài óng ánh nằm ngay ngắn, vì đã có lệnh từ trước, thẻ bài của Tuệ Chiêu Dung cũng được làm xong, an vị ở kế bên Di phi cung Nghênh Xuân. Hoàng đế nhìn chằm chằm khay thẻ hồi lâu, không nói tiếng nào. Tôn Nghị thấp giọng nói: "Thưa Thánh thượng, đêm cũng khuya rồi, hay là người nghỉ ngơi trước..."
Hoàng đế cười, hắn biết rõ tầm quan trọng của hôm nay, cũng biết mình phải đi về đâu và làm gì. Nhấc chân đứng dậy, hắn đi ra ngoài, Tôn Nghị và những người khác vội vàng chạy theo hầu giá. Tôn Nghị nhìn bước chân của Hoàng đế, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là đi đến cung Bảo Liên. Ngay lúc ông định gọi tiểu thái giám đến chạy trước đi thông báo cho Tuệ Chiêu Dung chuẩn bị, lại thấy Hoàng đế đột ngột đổi hướng, chuyển sang phương hướng cung Nghênh Xuân.
Trong lòng Tôn Nghị hoảng hốt, sao đột nhiên không nói gì mà lại đi đến cung Nghênh Xuân thế này? Ông cuống quýt gọi tiểu thái giám lại, định bảo hắn đi thông báo thì Hoàng đế đã vươn tay ra hiệu đừng, sau đó không nói tiếng nào mà đi tiếp.
Cảm nhận được tâm trạng Hoàng đế không tốt, không chỉ Tôn Nghị mà cả đám người cũng không ai dám nói gì, suốt một đường đi vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh đèn lồng chớp động soi rõ con đường đá trải dài và cây cỏ hai bên.
Cung Nghênh Xuân gần ngay trước mắt, nhưng tâm trạng của Hoàng đế lại không khá hơn được bao nhiêu, ngược lại càng đến gần, trong lòng hắn càng lạnh lẽo, tới khi đứng trước cửa cung, thì cơn lạnh dường như đã có thể đông cứng Tôn Nghị ở bên cạnh.
Tôn Nghị không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, chỉ có thể âm thầm tự hỏi Di phi đã đắc tội Hoàng đế lúc nào, tại sao cảm xúc của hắn khi đứng trước cửa cung Nghênh Xuân lại lạnh lẽo đến như thế?
Hoàng đế nhìn cửa cung khóa kín trước mặt, bên trong tối đen, đèn lồng ngoài cửa cung cũng tắt, chứng tỏ người bên trong đã đi ngủ từ lâu. Tô Lam Quỳnh đi ngủ sớm như thế này là sao? Nàng thậm chí còn không thèm chờ Thái giám của Kính sự phòng thông báo hắn thị tẩm ai đã đi ngủ, là nàng chắc chắn hắn sẽ không thị tẩm nàng, hay là vốn dĩ trong lòng nàng không hề có hắn, cho nên ân sủng của hắn đối với nàng có cũng được, không có cũng được?
Nàng dựa vào đâu cho rằng hắn sẽ không thị tẩm nàng, dựa vào đâu mà không chờ hắn?
Hắn cảm thấy rất khó chịu, cơn giận trong lòng xen lẫn một cái gì đó không tên càng ngày càng bành trướng, khiến cho hắn cứ đứng yên ở trước cửa cung, gió thổi từng đợt lạnh lẽo, càng như từng câu hỏi quét qua trong lòng Hoàng đế. Mỗi một đợt, trái tim hắn lại càng băng giá thêm một tầng, đến cuối cùng, cứng như sắt đá.
Hoàng đế phẩy tay áo, lạnh lùng bước đi: "Đến cung Bảo Liên."
Tôn Nghị vội vã dạ một tiếng, dẫn theo cung nhân hầu hạ Hoàng đế đến cung Bảo Liên. Trong lòng ông nghĩ, sau đêm nay, hướng gió của hậu cung sợ là phải thay đổi.
Cung Bảo Liên.
Khi Hoàng đế đến cung Bảo Liên, từ xa đã nhìn thấy Tuệ Chiêu Dung đứng ở trước cửa cung.
Nàng không mặc quần áo hoa lệ, chỉ một bộ váy trắng, tóc dài búi hờ hững sau đầu, nhẹ nhàng bay lên mỗi khi có gió thổi. Hai bàn tay trắng nõn cầm một cái đèn lồng, nhìn thấy hắn thì lộ ra nụ cười ôn nhu chứa đầy vui sướng, khiến trong lòng Hoàng đế cũng ấm áp đôi phần.
Hắn đi đến, thân thiết nắm lấy tay nàng: "Sao lại đứng ngoài này, gió lạnh."
Tuệ Chiêu Dung cười nói: "Thiếp thân muốn nhìn thấy Hoàng thượng sớm hơn, không lạnh."
Hoàng đế cười, nắm tay nàng đi vào trong.
Tuệ Chiêu Dung biết rõ hôm nay Hoàng đế sẽ đến cung của bản thân, cho nên nàng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Trà Bích Loa Xuân Hoàng đế thích nhất, mùi hoa mai Hoàng đế cảm thấy thoải mái nhất. Cho nên khi vào trong phòng ấm, sắc mặt Hoàng đế cuối cùng cũng giãn ra, tâm tình dễ chịu một chút.
"Thánh thượng, người uống trà đi!" Tuệ Chiêu Dung nhanh nhẹn dâng trà, động tác thuần thục tự nhiên, trong đôi mắt không chút che giấu tình yêu say đắm dành cho hắn. Hoàng đế uống một hớp trà, nhìn Tuệ Chiêu Dung, đột nhiên hỏi: "Tường Lan, nàng có thích Trẫm không?"
Lời nói trắng trợn như thế, Tuệ Chiêu Dung có bình tĩnh cỡ nào cũng không tránh khỏi đỏ mặt, nàng gục đầu xuống, mím môi rất lâu mới ngẩng lên, chân thành nói: "Thiếp thân thích Thánh thượng. Ngài là trời của thiếp thân, là phu quân của thiếp thân. Thiếp thân rất thích Thánh thượng."
Hoàng đế cười, câu trả lời này không chê vào đâu được, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy cô đơn, lại có chút trốn tránh không muốn để Tuệ Chiêu Dung nhận ra điều đó, bèn bảo nàng đàn cho hắn nghe. Việc này không làm khó được Tuệ Chiêu Dung, nàng sai người lấy đàn tỳ bà ra, đàn một khúc nhạc cho Hoàng đế nghe.
Tuệ Chiêu Dung nhìn Hoàng đế nửa nằm trên ghế dài, đột nhiên mở miệng, mềm nhẹ hát:
"Bướm kia đậu nhánh hoa nhài
Tỉ tê kể hết chuỗi ngày nhớ mong
Qua thu rồi lại sang đông
Bướm chờ xuân đón nắng hồng với hoa
Nắng tươi như một khúc ca
Trong veo rơi giữa nghìn hoa mỉm cười."
Bài Tuệ Chiêu Dung hát là một bài hát mới được lưu truyền gần đây tong dân gian, mượn hình ảnh bướm và hoa để bày tỏ mong nhớ nơi đáy lòng. Mặc dù ca từ không có gì quá đặc sắc, nhưng thắng ở giai điệu mềm nhẹ vui tươi, có thể cảm nhận được tình cảm ngập tràn bên trong bài hát.
Nhạc hết, Hoàng đế ngợi khen: "Không nghĩ tới Chiêu dung của Trẫm lại đa tài đa nghệ như vậy, khúc nhạc này nàng đàn rất tốt."
Không thể không nói Tuệ Chiêu Dung đã rất tinh tế khi chọn lựa bài hát này, nàng cảm nhận được tâm trạng của Hoàng đế không tốt, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hề quấn lấy hỏi cho ra nhẽ, ngược lại chọn một bài hát vui tươi nhẹ nhàng, vừa thể hiện tình cảm vừa an ủi hắn. Sắc mặt Hoàng đế hơi hòa hoãn, vẫy tay, ý bảo Huệ Chiêu Dung đi đến ngồi bên cạnh mình.
"Học bài này lâu không?" Hắn hỏi.
Tuệ Chiêu Dung cười bảo: "Nghe hai ngày là có thể hát được, cũng không khó lắm, có điều đây là lần đầu tiên thiếp hát nhạc dân gian, Thánh thượng không được cười thiếp."
Hoàng đế cười to: "Trẫm không cười nàng, ái phi của Trẫm tinh thông tài nghệ, khiến cho Trẫm rất vui mừng."
Tuệ Chiêu Dung mím môi cười, đột nhiên chầm chậm áp sát, dựa vào lòng Hoàng đế, hai tay ôm lấy hắn.
Hoàng đế kinh ngạc, lại nghe được người đang nằm trong lòng mình nhẹ nhàng nói: "Thiếp thân muốn Thánh thượng mỗi ngày đều vui mừng mạnh khỏe. Chỉ cần Thánh thượng vui vẻ thì thiếp thân cũng sẽ vui vẻ."
Hoàng đế hơi ngưng, liếc nhìn đỉnh đầu của Tuệ Chiêu dung, trên mái tóc đen bóng là một cây trâm ngọc khắc một đóa hoa sen, giống như nhận xét ban đầu của hắn khi đánh giá về nàng: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nàng hết lần này đến lần khác dụng tâm an ủi hắn, dù trái tim Hoàng đế có sắt đá đến đâu cũng không thể nào không động tâm được. Hắn cảm thán, Hồ Quốc Trung thật sự đã sinh được một nữ nhi tốt.
Giờ phút này, Hoàng đế cảm thấy, cho dù bản thân có đề phòng Hồ Quốc Trung cỡ nào, cũng không nỡ nhẫn tâm cô phụ sự thấu hiểu và quan tâm của cô gái trước mắt này.
Nàng quả thật thông minh, rất xứng với danh hiệu Tuệ hắn đặt cho nàng.
Vì thế sáng hôm sau, khi trời vừa mới sáng, một đạo thánh chỉ hiểu dụ lục cung, khiến hậu cung dậy sóng.
Tuệ Chiêu dung thăng làm Tuệ phi, đứng hàng nhị phẩm.
Tốc độ thăng cấp này đừng nói là đương triều, ngay cả tiền triều cũng chưa từng có.
Thậm chí việc này còn kinh động đến Thái hậu, bà gọi Hoàng đế đến hỏi thăm một phen, câu trả lời của hắn lại rất đơn giản: "Nàng được lòng Trẫm."
Một câu nói làm Thái hậu cứng họng.
Thê thiếp của Hoàng đế, cho dù người làm mẹ như bà có thể quản một hai, nhưng có thể quản cả trong lòng con trai mình thích ai ghét ai hay sao?
Bà thở dài, thôi, hắn thích ai cũng được, chỉ cần không phải độc sủng Tô Lam Quỳnh, trong lòng bà liền an tâm.
Cung Thượng Dương.
Hôm nay Tuệ phi vô cùng nổi bật, bởi vì là phi vị cho nên chỗ ngồi ở cạnh Tô Lam Quỳnh và Trân phi, lại bởi vì Trân phi là người của Hoàng hậu, nên Hoàng hậu để nàng ta ngồi cạnh mình, tiếp theo là ghế dành cho Tuệ phi, cuối cùng mới là Tô Lam Quỳnh.
Tô Lam Quỳnh nhìn cảnh tượng này, trong lòng nào có gì không hiểu, có điều nàng cũng không muốn gây chuyện, cho nên an tĩnh ngồi xuống.
Cố tình, Hoàng hậu lại không bỏ qua cho nàng: "Hôm nay Tuệ phi thịnh sủng, bổn cung có mấy lời muốn nói với nàng ấy nên sắp xếp cho nàng ấy ngồi gần một chút, Di phi sẽ không để ý chứ?!"
Tô Lam Quỳnh đương nhiên sẽ không tranh mấy cái này, nàng nhàn nhạt đáp: "Nương nương nói đùa, sao thiếp thân có thể để ý cái này được!"
Trân phi cười duyên: "Nương nương đừng lo lắng, Di phi đương nhiên sẽ không để ý rồi, dù sao Di phi cũng là người chịu ân sủng nhất ở trước mặt Thánh thượng, ngồi ở chỗ nào có quan trọng đâu!"
Những lời này nói ra ở ngày hôm nay, khi Tuệ phi vừa mới chịu ân sủng được tấn phong, quả thật châm chọc không biết để đâu cho hết.
Hơn nữa còn cố ý lôi kéo thù oán cho Tô Lam Quỳnh. Nếu Tuệ phi thực sự để bụng chuyện này, chắc chắn sẽ nhìn nàng không vừa mắt.
Tô Lam Quỳnh nhìn thoáng qua Tuệ phi, chỉ thấy nàng ấy nhẹ nhàng để tách trà xuống, nói: "Trân phi có vẻ rất để ý ai chịu ân sủng của Thánh thượng, có phải ai được Thánh thượng sủng ái nhất thì ngươi sẽ châm chọc người đó không?"
Lời này vô cùng quá phận, sắc mặt Trân phi xanh mét, tức giận gắt lên: "Ngươi!!!"
Hoàng hậu cũng sa sầm mặt: "Tuệ phi, chú ý ngôn hành của ngươi!"
Nếu như là phi tần bình thường nhất định đã phải chịu phạt, dám công khai nghị luận về Hoàng đế và phi tần như thế, vả miệng mấy chục cái đã là nhẹ, nhưng nay Tuệ phi như mặt trời ban trưa, có ân sủng có chống lưng, ngay cả Hoàng hậu cũng không thể quá trắng trợn nhằm vào nàng ấy.
Tuệ phi đứng lên hành lễ: "Nương nương thứ lỗi, thiếp thân mới lên phi vị, vẫn còn phải nhờ nương nương chỉ bảo nhiều hơn!"
Thấy Tuệ phi chịu nhận lỗi, sắc mặt Hoàng hậu hòa hoãn hơn, cũng không quan tâm Trân phi đang cáu giận mà thuận theo bậc thang bước xuống: "Ngồi đi, sau này chú ý chút!"
Tuệ phi ngồi xuống, lúc ngồi hơi cố ý quét mắt qua Tô Lam Quỳnh.
Tô Lam Quỳnh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Tuệ phi lại lên tiếng giúp mình. Nàng chưa kịp suy nghĩ động cơ của nàng ấy là gì, đã nghe bên ngoài có tiếng la: "Không xong rồi, Tường Tiệp dư xảy ra chuyện rồi..."