• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng đế đưa tay lao tuyết trên mặt mình, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Tô Lam Quỳnh, sắc mặt của nàng lúc này còn trắng hơn so với tuyết.

Cung nhân xung quanh đã quỳ rạp xuống, Tô Lam Quỳnh cũng muốn quỳ, nhưng đã bị hắn nhanh tay kéo lên:

"Quỳ cái gì, đang bệnh mà còn quỳ!"

Hắn nắm tay nàng, đi thẳng vào trong phòng.

Vừa vào, hơi ấm ngập tràn.

Tuyết còn dính trên mặt hắn gặp ấm hóa thành nước, Tô Lam Quỳnh rút ra một cái khăn tay, rụt rè lau cho hắn.

Cung nhân đều rất thức thời chờ ở bên ngoài.

Hoàng đế cảm nhận được ngón tay nàng lạnh ngắt, kéo nàng ngồi xuống, nhét ấm sưởi vào tay nàng.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên lại không biết nói gì.

Hoàng đế nhìn thoáng qua xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn đi vào cung Nghênh Xuân, chỉ cảm thấy khắp nơi xa lạ, ngoài xa lạ, còn có một sự đơn sơ hơn hẳn những cung điện khác mà hắn từng đi qua, ngay cả Tuyết Xuân Các của Vũ Dung hoa cũng không đơn sơ đến mức này, quả nhiên người không được sủng, trong cung này không là gì cả.

Trong lòng hắn dâng lên áy náy, suy cho cùng, đây cũng là hoàn cảnh do một tay hắn tạo ra cho nàng.

Cũng không để ý đến cái lạnh của quả cầu tuyết ban nãy, hắn nói:

"Nếu Trẫm đã đến đây rồi, vậy..." Hắn dừng một chút, nhìn Tô Lam Quỳnh: "Hôm nay nghỉ lại ở đây đi!"

Kính Hoa Thủy Nguyệt ở bên ngoài nghe được, vui tới phát khóc.

Trong cung Nghênh Xuân nhất thời tràn đầy không khí vui mừng.

Tô Lam Quỳnh cũng kinh ngạc, hai má đỏ lên, cúi đầu, dạ một tiếng nhỏ như muỗi kêu. Dù sao nàng cũng là nữ nhi gia, lần đầu nhắc đến chuyện này trực tiếp như vậy, khó tránh khỏi xấu hổ.

Sắc mặt Hoàng đế cũng trở nên mất tự nhiên, không hiểu sao khi ở bên cạnh Tô Lam Quỳnh hắn luôn cảm thấy rất khác lạ, có lẽ vì sự thân thuộc đến xa lạ của hai người, ở phương diện này hắn luôn có chút không biết làm sao.

Có điều dù sao hai người cũng là bạn lâu năm, ngồi một hồi, cũng chậm rãi tìm lại được cảm giác quen thuộc.

Hoàng đế hỏi về tình hình sống trong cung của Tô Lam Quỳnh, có gì không quen không, cũng chia sẻ chút chuyện của mình và Trưởng công chúa, Tô Lam Quỳnh cũng nhắc đến ca ca Tô Tri Viễn của mình, năm xưa do bốn người họ gần bằng tuổi nhau, lại có thầy là Thái phó, cho nên thân nhau còn hơn cả anh em ruột.

Nói chuyện một lát, bất tri bất giác đã đến giờ cơm chiều, có Hoàng đế ở đây, đương nhiên Ngự Thiện phòng không dám sơ suất, bữa cơm mười hai món dâng lên, để đầy một bàn, Hà Văn dâng một đôi đũa vàng lên cho Hoàng đế, Tô Lam Quỳnh chỉ là Chiêu nghi, vẫn dùng đũa gỗ bình thường, từ Nhị giai Phi trở lên mới được dùng đũa bạc.

Hoàng đế gắp một miếng cá bỏ vào trong chén nàng: "Trẫm nhớ nàng thích ăn cá nhất, lại ghét bỏ cá nhiều xương, bình thường cũng không hay ăn!"

Tô Lam Quỳnh cười khẽ: "Thánh thượng lại chê cười thiếp thân!"

Nàng gắp một miếng thịt heo kho măng cho hắn.

Hoàng đế thở dài, nàng đúng là đã khác trước, nếu là Tô Lam Quỳnh của lúc trước, nhất định sẽ liếc hắn một cái, sau đó bảo rằng cá của Yên Châu rất ngon lại ít xương, chi bằng hắn bắt một con về cho nàng.

Đáng tiếc, đã không thể quay lại lúc ban đầu nữa.

Có điều, nếu đã có thân phận mới thì cũng phải có một khởi đầu mới, Hoàng đế nghĩ vậy, cũng không thở dài nữa, tiếp tục dùng cơm với nàng.

Hai người ăn cơm xong, Kính Hoa Thủy Nguyệt lập tức mang nước tới cho hai người súc miệng rửa mặt.

Bên ngoài tuyết lại rơi, Hoàng đế quyết định dẫn Tô Lam Quỳnh đi xung quanh phòng dạo, sẵn tiện quan sát nơi ở của nàng.

Tô Lam Quỳnh có vẻ ngại, bước chân chậm chạp, Hoàng đế nhìn hết một vòng, mới phát hiện nàng đi được một nửa.

Hắn vẫy tay: "Qua đây!"

Tô Lam Quỳnh đến gần, Hoàng đế chỉ vào mấy cuốn sách trên giá: "Nàng vẫn đọc thơ của Liễu Nguyên sao? Trẫm nhớ trong nhà nàng có mấy bản, không nghĩ tới vào cung cũng đem theo."

Nhắc đến yêu thích của mình, Tô Lam Quỳnh lại bớt câu nệ hơn, nàng cười bảo: "Thơ của ông ấy rất hay mà, năm đó phụ thân bảo, Liễu Nguyên làm thơ, trong thơ có cảnh, trong cảnh có thơ, thật sự là kỳ tài của đất nước. Thiếp thân luôn lấy làm cố gắng, chỉ cần cả đời viết được một bài như vậy thôi, cũng đủ thỏa mãn."

"Ồ, vậy bao giờ nàng viết xong, nhất định phải đưa cho Trẫm đọc."

Hai người lại vừa đi vừa nói một hồi, đến khi cảm thấy ổn mới ngồi xuống.

Lúc này, trời bên ngoài cũng đã tối.

Cung nhân nhẹ tay nhẹ chân vào đổi than, rồi lại yên lặng không tiếng động lui ra, sợ làm phiền hai người trong phòng.

Nhưng lúc này, lại có tiểu hoàng môn đến nói nhỏ gì đó với Hà Văn, hắn nghe xong, sắc mặt khẽ biến, căng da đầu gọi: "Thánh thượng..."

Hà Văn luôn là người hiểu quy tắt, đã tối thế này còn gọi Hoàng đế, chắc chắn có chuyện quan trọng. Hắn hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Bẩm Thánh thượng, Ngô đại nhân có việc cầu kiến, hiện đang đợi ở điện Kính Thiên!"

Ngô đại nhân chính là Tả Thị lang Công bộ, đang được hắn phái đi giám sát công trình xây dựng đê điều ở thượng lưu sông Như Nguyệt, bây giờ lại đột ngột tiến cung, e là ở đó đã xảy ra vấn đề!

Hoàng đế đứng lên, chợt nhớ Tô Lam Quỳnh vẫn ở đây, áy náy nhìn nàng:

"Trẫm phải đi một lát!"

Hắn đã đứng, Tô Lam Quỳnh nào dám ngồi, nghe hắn nói vậy, nàng vâng một tiếng, đi đến kệ lấy áo khoác lông choàng cho hắn.

Lần đầu làm chuyện này, hai lỗ tai nàng có chút đỏ, nhưng cũng biết việc quốc gia đại sự rất quan trọng, động tác vô cùng nhanh chóng.

"Chờ Trẫm, Trẫm sẽ trở lại."

Hắn nói rồi vội vàng rời đi trong gió tuyết.

Tô Lam Quỳnh đứng ở cửa phòng nhìn theo cho đến khi bóng dáng của hắn khuất dần.

Nàng ngồi trên giường ấm, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương của Hoàng đế, ấm áp trầm tĩnh, khiến lòng người an ổn, nàng lấy một quyển thơ Liễu Nguyên ra, nhẹ nhàng lật một trang, đọc.

Kính Hoa Thủy Nguyệt hơi thất lạc, lần này Thánh thượng đi nghị sự nhất định sẽ rất khuya, bên ngoài tuyết lại đang rơi, cung Nghênh Xuân cũng cách điện Kính Thiên rất xa, chờ Thánh thượng nghị sự xong, chắc cũng sẽ không quay trở lại.

Quả vậy, thời gian chầm chậm trôi qua, đã tới giờ Tý (23h-1h sáng) mà Hoàng đế vẫn chưa trở lại. Tô Lam Quỳnh đã đọc hết một tập thơ, dụi dụi mắt, nàng không có thói quen thức khuya như thế này.

Kính Hoa nhìn đèn dầu cháy hết, thở dài đi đến bên cạnh Tô Lam Quỳnh:

"Tiểu thư, hay là đi ngủ đi, dù sao khuya như vậy rồi, Thánh thượng chắc sẽ..." Không tới.

Tô Lam Quỳnh nghe bên ngoài có tiếng dế kêu, quả thật đã khuya, vì thế cũng không phản đối, gật đầu xong bèn nằm xuống.

Kính hoa đi đến đắp chăn cho nàng, sau đó cắt bớt tim nến, chỉ để lại một chút ánh sáng lờ mờ. Tô Lam Quỳnh không có thói quen đi ngủ trong bóng tối, thể nào cũng phải có chút ánh sáng nàng mới an tâm ngủ.

Kính Hoa và Như Mộc ngồi canh ở bên ngoài, phòng trường hợp lỡ như nửa đêm chủ tử có cần gì thì kêu các nàng.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa cung xuất hiện ánh đèn.

Kính Hoa tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mấy lần vẫn thấy rõ, lập tức gọi Như Mộc cùng đứng dậy kiểm tra.

Sắc mặt Như Mộc vừa vui mừng vừa sợ hãi: "Là Thánh thượng!!"

Kính Hoa cũng kinh ngạc vạn phần: "Thật sự là Thánh thượng!"

Hai cung nữ vội quỳ xuống.

Hoàng đế trở về muộn, sợ Tô Lam Quỳnh đã ngủ, nhưng thuộc hạ bẩm báo trong Cung Nghênh Xuân vẫn còn sáng đèn, vì vậy hắn đạp tuyết đến đây, cho hai cung nữ đứng lên rồi đi thẳng vào phòng.

Kính Hoa vội vã nói nhỏ: "Thánh thượng, nương nương đã ngủ..."

Nhưng đã muộn, Tô Lam Quỳnh vẫn chưa ngủ sâu, nghe được tiếng động, mở mắt ra, vừa hay đón ánh mắt Hoàng đế.

Hai người sững sờ trong chốc lát.

Tô Lam Quỳnh lập tức ra khỏi giường, thấy vai áo và nón hắn vẫn còn đọng tuyết, trong lòng thấp thỏm, nửa đêm trời lạnh, bên ngoài lại có tuyết rơi, từ điện Kính Thiên đi tới đây, cho dù có xe liễn cũng chắc chắn bị lạnh không ít, nàng vội đi đến cởi áo khoác ra cho hắn, sau đó rót trà nóng đưa tới cho hắn.

"Sao khuya vậy rồi Thánh thượng còn tới đây, trời lạnh như vậy, ngài..."

Hoàng đế nhìn Tô Lam Quỳnh, nói: "Bởi vì Trẫm hứa với nàng là sẽ quay lại."

Tô Lam Quỳnh giật mình, ngơ ngác nhìn hắn.

Hoàng đế cầm chén trà nóng lên uống, ấm tận ruột gan, lại nhìn Tô Lam Quỳnh, thấy nàng chỉ mặc một lớp áo mỏng, hắn nhíu mày:

"Nàng ăn mặc phong phanh như vậy còn ra đây làm gì, mau lên giường!"

Kính Hoa với Như Mộc nghe vậy, thức thời lui ra, tiện tay đóng cửa lại.

Tô Lam Quỳnh nhận ra mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ, xấu hổ, lập tức rúc vào trong chăn, Hoàng đế nhìn mà buồn cười, sau đó nhớ tới mục đích mình tới đây, sắc mặt nhoáng cái đỏ ửng.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi đối mặt, thật sự khó khăn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Nhưng hắn biết, chuyện gì đến cũng sẽ đến, vì thế xoay lưng lại, chầm chậm cởi áo khoác ngoài ra.

Thời gian dường như trôi rất chậm.

Hoàng đế đi tới bên giường, trên giường treo túi thơm, thoang thoảng mùi hương của thiếu nữ, có chút nhàn nhạt ấm áp, khiến lòng người an ổn. Hắn ngồi xuống, nhìn Tô Lam Quỳnh đang nằm trên giường, hai gò má nàng đỏ ửng, cả người căng thẳng đến không dám thở mạnh.

Hoàng đế nhìn nàng như vậy, đột nhiên cũng cảm thấy căng thẳng.

Hắn nghĩ, mình nên nói gì đó để giảm bớt sự căng thẳng này.

Nhưng nói gì đây?

Hắn ngồi lên giường, suy nghĩ mãi, đột nhiên hỏi:

"Nàng buồn ngủ chưa?"

Tô Lam Quỳnh nghĩ thầm, có hắn ở đây làm sao nàng dám ngủ, nhưng ngoài miệng chỉ đáp: "Bẩm Thánh thượng, chưa ạ."

"Trẫm cũng chưa."

Không khí lại chìm vào yên lặng.

"..."

"..."

Hoàng đế khó xử, không biết làm sao để giảm bớt sự ngại ngùng này, hắn cố nghĩ ra chuyện gì đó để nói:

"Nàng... uống nước ấm không?"

Tô Lam Quỳnh mở to mắt nhìn hắn. Nửa đêm, hỏi nàng muốn uống nước ấm không làm gì?

"Bẩm Thánh thượng, thiếp thân không muốn uống."

"Nàng đang bệnh, nhớ uống nhiều nước ấm."

"..."

Hoàng đế vừa nói xong liền hối hận, quả thật mất mặt.

Tô Lam Quỳnh nhịn không được, mỉm cười.

"Nàng còn cười Trẫm?"

Nhìn thấy nụ cười quen thuộc này, cơ thể căng cứng của Hoàng đế cũng thả lỏng, đưa tay chạm nhẹ lên chóp mũi nàng.

Cảm giác mịn màng khiến người ta bất ngờ.

Ngón tay của hắn dần di chuyển xuống đôi môi, mềm mại căng bóng, như được phết một lớp mật ong.

Trái tim hắn đập mạnh, cúi đầu hôn lên.

Kính Hoa nghe tiếng động, vội sai người chuẩn bị nước ấm.

Nửa đêm, Hoàng đế tỉnh dậy, nhìn ôn hương nhuyễn ngọc ngủ bên cạnh mình, trên mặt còn vươn nước mắt, hắn thở ra một hơi, lau nước mắt trên mặt nàng, trong lòng thầm nhủ, dù cho sau này có thế nào, hắn cũng phải đối xử tốt với nàng.

Sáng hôm sau, Tô Lam Quỳnh được Kính Hoa đánh thức, trên mặt Kính Hoa đầy ắp ý cười, gọi cung nữ thái giám cả cung vào, quỳ gối chúc mừng:

"Chúc mừng Di chiêu nghi!"

Di?

Tô Lam Quỳnh ngẩn ra, lát sau lập tức hiểu được. Phi tần thị tẩm lần đầu tiên sẽ được phong thưởng, nàng đã là Tam giai Chiêu Nghi, thị tẩm xong nếu tấn thêm một cấp là Nhị giai Phi, không khỏi quá cao, nhưng Thánh thượng ban chữ làm phong hiệu, vậy cũng coi như là được tăng nửa cấp, tính ra, đây cũng coi như phong thưởng hậu hĩnh.

Thủy Nguyệt vui vẻ không khép miệng lại được:

"Sáng nay Thánh thượng bảo tiểu thư không cần đi thỉnh an, còn ban cho tiểu thư một xấp vải La Vân Sa, một xấp vải Yển Nguyệt Đàn, một xấp Bích Ngọc Hải, mười cây trâm ngọc, Nội Vụ Phủ đã mang tới từ sớm, đang chờ tiểu thư dậy kiểm tra."

Vậy mà còn ban thưởng?

Điều này nói lên hiện tại Tô Lam Quỳnh rất được lòng Thánh thượng, Nội Vụ phủ lập tức tới xum xoe nịnh bợ, quả nhiên là lòng dạ con người.

Tô Lam Quỳnh nhìn canh giờ, thấy cũng không còn sớm, vội bảo Kính Hoa Thủy Nguyệt hầu hạ mình tắm rửa thay quần áo, ngày thị tẩm đầu tiên nàng nhất định phải đi thỉnh an Hoàng hậu.

Từ khi vào cung Tô Lam Quỳnh đã dặn, ngày đầu tiên khi nàng thị tẩm, tuyệt đối phải gọi nàng dậy sớm để đi thỉnh an, hai cung nữ không dám làm trái, cho nên sau khi sửa soạn đâu vào đó và ăn sáng xong, vẫn kịp giờ đến cung của Hoàng hậu.

Hiếm thấy hậu cung tề tựu đông đủ, muôn hồng nghìn tía quả thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Hoàng hậu nhìn thấy Tô Lam Quỳnh dáng người thướt tha, trên mặt ửng hồng, xuân tình phơi phới, trong lòng lạnh băng, nhưng thanh âm vẫn ôn hòa.

"Vất vả Di Chiêu nghi, đêm quả mệt mỏi như vậy sáng nay còn phải dậy sớm thỉnh an bản cung."

Tô Lam Quỳnh dịu dàng đáp:

"Nương nương nói vậy thật làm thiếp thân sợ hãi, được thỉnh an nương nương là phúc khí của thiếp thân, thiếp thân vui mừng còn không kịp."

Hoàng hậu gật đầu, bảo nàng ngồi xuống, nói chuyện không bao lâu thì cho về.

Tất cả mọi người rời đi, chỉ có Hòa phi là ở lại, trong cung này ai cũng biết Hoàng hậu và Hòa phi đi lại thân thiết, đều nhanh chóng rời đi.

Trong điện, thấy sắc mặt Hoàng hậu trầm như nước, Hòa phi vội vàng an ủi:

"Nương nương cần gì tức giận, cũng chỉ là một phong hiệu mà thôi, từ xưa đến nay phi tần nào thị tẩm lần đầu mà chẳng vậy."

Hoàng hậu siết chặt khăn tay: "Ngươi không hiểu sao, chữ "Di" đó có bộ tâm ở bên trong, Thánh thượng không chỉ đơn thuần mong nàng ta vui vẻ, còn ngầm ám chỉ nàng ta ở trong lòng Thánh thượng, huống hồ lần này còn không báo với ta đã ban phong hiệu, thật sự không biết nàng ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Thánh Thượng."

Thật ra trừ việc sắc phong Phi trở lên, những phi tần từ Tam giai trở xuống khi tăng hoặc giảm cấp không cần phải thông qua Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu luôn cảm thấy là do Tô Lam Quỳnh cố tình thị uy trước mặt mình, Thánh thượng cũng nuông chiều nàng ta, thật sự Hoàng hậu nuốt không trôi cơn giận này.

Hòa phi cũng hiểu Hoàng hậu suy nghĩ gì, khuyên can: "Nương nương, Di chiêu nghi cũng là một Chiêu nghi, tính tình lại ngoan ngoãn vâng lời, sẽ không có ý định dĩ hạ phạm thượng đâu."

Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Nếu nàng ta thật sự không muốn tranh với bản cung, vậy còn vào cung làm gì."

Hòa phi không dám nói tiếp.

Lại nói, sau khi Tô Lam Quỳnh về cung Nghênh Xuân, cả người đau nhức, nhưng chỉ ngủ một giấc trưa, buổi chiều, nàng đến cung Thọ Khang thăm Thái hoàng Thái hậu.

- ----

ăn cắp rồi đổi cái bìa thấy gớm vậy bạn? Còn đem giới thiệu của mình lên AI chỉnh sửa nữa, đọc có thấy cấn không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK