Mục lục
Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Dạ trừng to mắt. Vừa rồi Tiểu Bao Tử còn ở đây, mà thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Hắn dừng lại: "Đây là con gì vậy? Như thế nào lại ăn thịt người." Nhạc Thiên Tuyết cũng sững sờ, không nghĩ đến Tiểu Bao Tử sẽ xảy ra chuyện ở chỗ này. Thủy quái trừng đôi mắt đối diện với bọn họ, tựa hồ như muốn báo thù. Rất nhanh, nó nhào tới phía mà của Nhạc Thiên Tuyết-ngươi vừa rồi đã gây tê cho nó. Nhạc Thiên Tuyết linh hoạt né người. Trong lòng xuất hiện nỗi thương tâm. Tiểu Bao Tử khả ái, hiểu chuyện mà lại chết như vậy. Thật đúng là bi ai! Thủy quái này tuy khổng lồ nhưng động tác nhanh hơn một bậc so với Nhạc Thiên Tuyết.Nếu không phải Tử Dạ bên cạnh đánh lén phía sau thì rất có khả năng thủy quái đã đem Nhạc Thiên Tuyết nuốt vào.Văn Trí đại sư thấy vậy, lập tức hướng trên đầu thủy quái cầm lấy cái hộp nhưng dùng hết sức vẫn không được. Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết không cẩn thận trượt chân, ngã xuống đất. Nàng quay đầu, thấy thủy quái đã nhào đến muốn ngoạm lấy mình. Đột nhiên, nó dừng lại. Nhạc Thiên Tuyết đang ngồi trên đất và cái miệng há rộng của thủy quái ở ngày bên cạnh. Trống ngực nàng đập liên hồi. Nhưng ...từ trong miệng nó lại nhảy ra một vật...

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ quan sát vật ẩm ướt kia. Nhìn kỹ thì ra đây là một người. Người đó bỗng hô một tiếng: "Tỷ tỷ. Người không sao chứ?" Nàng càng lắp bắp kinh hãi, nói không ra lời, trừng to mắt nhìn Tiểu Bao Tử đang mỉm cười trước mặt mình. Nàng mím môi: "Tiểu Bao Tử. Ngươi không phải là bị thủy quái ăn thịt à?" Tiểu Bao Tử ôm chầm Nhạc Thiên Tuyết: "Không phải. Nó không ăn ta đâu. Nó đã đem ta nôn ra rồi đấy thôi." Nhạc Thiên Tuyết không biếtnên cười hay nên khóc nữa. Thủy quái này thật đúng là kì quái.

Tiểu Bao Tử đứng lên, vươn tay ra. Thủy quái liền cúi xuống. Hắn sờ lên đầu của nó: "An tĩnh chút đi. Ngươi đã hù sợ tỷ tỷ rồi." Trong giây lát, bọn hắn ngây ngẩn cả người. Tiểu Bao Tử đây là cùng thủy quái nói chuyện à? Văn Trí đại sư trong mắt hiện lên sự kinh ngạc khó tả nhưng rất nhanh liền biến mất, rồi đứng yên quan sát Tiểu Bao Tử. Quả thật không tưởng nổi! Thủy quái ngoan ngãn nghe lời, nằm rạp trên mặt đất, bất động.

Nhạc Thiên Tuyết hồi tỉnh, hỏi Tiểu Bao Tử: "Ngươi mới vừa rồi cùng nó nói chuyện?" Tiểu Bao Tử ngạc nhiên, ngẩng đầulên: "Tỷ tỷ. Ngươi không nghe thấy nó đang nói chuyện à?"."Ta... không nghe được."-Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu. Rõ ràng là không có âm thanh nào mà.Tiểu Bao Tử sờ sờ đầu, không rõ chuyện gì đang xảy ra: "... Vừa rồi là nó hô hào kêu cứu mạng, cho nên ta mới chạy tới."

Văn Trí đại sư giữ Tiểu Bao Tử lại, rồi tỉ mỉ nhìn một lượt: "Ngươi thật sự nghe thấy thủy quái này nói cái gì?" Tiểu Bao Tử gật đầu. Đứa nhỏ này sắc mặt chân thành, không giống như đang nói dối. Văn Trí đại sư nói tiếp: "Vậy ngươi hỏi nó làm thế nào có thể lấy được chiếc hộp kia xuống." Tiểu Bao Tử suy nghĩ: Đây là đồ vật của thủy quái mà, lấy như vậy thật không tốt. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Nàng gật nhẹ: "Tiểu Bao Tử. Tỷ tỷ cần chiếc hộp kia." Nếu là tỷ tỷ muốn vậy thì cứ hỏi đi.

Thủy quái há miệng ra để Tiểu Bao Tử đi vào. (thủy quái này kì ghê, đi hẳn vào trong mồm mới nói chuyện được) Thoạt nhìn thì thấy vô cùng mạo hiểm, nhưng Tiểu Bao Tử đi vào một cách rất tự nhiên tựa như đi qua bao cánh cửa bình thường khác. Hắn vừa vào bên trong không lâu thì chiếc hộp bỗng phát ra tiếng vang, rồi mở ra. Văn Trí đại sư vội vàng đi qua cầm cái hộp đó. Nhạc Thiên Tuyết giật mình, cứ lo sợ rằng thủy quái đã đem Tiểu Bao Tử ăn rồi. Tiểu Bao Tử đi ra ngoài, trong tay còn cầm lấy một vật, đưa cho Nhạc Thiên Tuyết: "Nó nói muốn mở phải cần đến cái này. Đây là ý gì?"

Nhạc Thiên Tuyết đưa lên nhìn kỹ, phát hiện trên đó có khắc nhiều cái ký tự giống hệt của chiếc hộp kia. Nàng đưa nó cho Văn Trí đại sư: "Đây chính là phương pháp để mở." Văn Trí đại sư tiếp nhận rồi đi sang một bên để nghiên cứu.Tiểu Bao Tử khó hiểu, ngẩng đầu hỏi: "Tỷ tỷ. Các ngươi cần thứ này để làm gì? Nó tựa hồ rất muốn ta lấy đi thứ này. Đây không phải là đồ của nó ư? " Nhạc Thiên Tuyết không biết giải thích như thế nào. Hiện tại, nàng xem như đã biết vì sao Vũ Mị lại khẩn trương tìm hắn đến như vậy.

Một đứa bé có thể có năng lực gì mà khiến cho vị tôn chủ kia coi trọng như vậy?. Nàng vẫn đang suy đoán thân phận của Tiểu Bao Tử, không nghĩ đến nguyên lai là như thế này.Tiểu Bao Tử nghiêng đầu, nghi hoặc kêu : "Tỷ tỷ..." Bởi Nhạc Thiên Tuyết vẫn chưa trả lời hắn.Bắt đầu từ khi Nhạc Thiên Tuyết cứu hắn, hắn đã lập tức yêu thích Nhạc Thiên Tuyết, cũng như tin tưởng nàng. Nàng ôn hòa, dịu dàng đem đến cho hắn cảm giác như người thân chính mình. Tử Dạ đi đến. sờ đầu Tiểu Bao Tử. trầm giọng: "Bởi vì ngươi chính là chủ nhân của vật này. Không phải ngươi giữ lấy vậy thì còn ai đây?"
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy buồn bực: Tiểu Bao Tử có thể nói chuyện với thủy quái mà sao Chiến Liên Thành lại không làm được. Rồi nàng quay sang Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử. Sau này, tỷ tỷ sẽ giải thích chuyện này cho ngươi nghe được không?" Tiểu Bao Tử liền gật đầu: "Vâng, tỷ tỷ.", sau đó thì ra lệnh cho thủy quái quay trở về hồ nước

Vừa rồi, do đi vào trong mồm thủy quái nên trên người hắn dính đầy dịch nhờn, Nhạc Thiên Tuyết bèn đem hắn đi tắm. Chưa tắm xong, ngước lên đã thấy Văn Trí đại sư cầm chiếc hộp đứng bên cạnh: "Ngươi hãy mở nó ra." Tiểu Bao Tử vẫn đang ở trong hồ nước, tròn mắt nhìn Văn Trí đại sư, có chút khó hiểu: "Đại sư bá bá. Ngươi nói gì thế?"."Chiếc hộp này nên do chính ngươi mở ra. Nào, lại đây và mở chiếc hộp đi. Đến"-Văn Trí đại sư thúc giục. Nhạc Thiên Tuyết chen vào: "Liệu bên trong có cơ quan hay không?" Tiểu Bao Tử thoáng cái đã rút tay về, lộ vẻ sợ sệt. Nhạc Thiên Tuyết mím môi: "Để phòng ngừa vạn nhất hay là ta mở cho." Văn Trí đại sư vốn là muốn chính Tiểu Bao Tử tự tay mở chiếc hộp, bất quá sợ bên trong có cơ quan nên để Nhạc Thiên Tuyết mở thay cũng được.

Nhạc Thiên Tuyết cẩn thận động tay, đem nắp hộp mở ra. Tiểu Bao Tử cũng nghiêng đầu, ghé vào xem. Sau khi đã mở ra hoàn toàn, bên trong không có gì nguy hiểm, ngược lại có một khối ngọc tỉ lấp lánh rực rỡ. Nhạc Thiên Tuyết cầm lên quan sát. Nàng cau mày: Hình như là ngọc tỉ của tiền triều. "Đại sư. Đây chính là chìa khóa?"-Nhạc Thiên Tuyết hỏi. Văn Trí đại sư cầm lên, xem xét kĩ lưỡng: "Đúng vậy. Vật này đã được giấu trong chiếc hộp này trăm năm về trước mà đến nay không chút hư tổn gì. Ngươi xem, quả thật là đồ tốt!"

Nhạc Thiên Tuyết hiểu biết không nhiều về vật này: "Vậy vật này để cho ai cất giữ bây giờ?" Nhất thời, Văn Trí đại sư và Tử Dạ có chút khó xử. Bọn hắn liếc nhau một cái, không biết làm thế nào mới phải. "Tiểu Bao Tử vẫn còn quá nhỏ."-Văn Trí đại sư trả lời-"Đồ vật quan trọng như vậy mà đưa cho hắn giữ thì không được an toàn. Nếu như bị người đoạt được sẽ rất phiền toái." Đột nhiên, Tiểu Bao Tử cầm vật đó đưa cho Nhạc Thiên Tuyết:"Vậy giao cho tỷ tỷ của ta cất giữ đi. Tỷ tỷ, ngươi có đồng ý không?"

Ngọc tỉ kia không phải quá lớn nhưng lại mang ý nghĩa cao cả, nên khi cầm nó trong tay Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy (trách nhiệm) khá nặng nề. Nàng hỏi: "Đại sư, Tử Dạ. Các ngươi thấy sao?" Tử Dạ nhún vai, hắn chưa bao giờ mê luyến vật này nên đương nhiên là không vấn đề gì. Văn Trí đại sư suy nghĩ một chút, rồi cũng đáp ứng: "Tuyết nha đầu. Vậy ngươi phải cất giữ cho tốt. Vật này không thể tùy tiện rơi vào tay người được. Kể cả Chiến Liên Thành…cũng không được." Nhạc Thiên Tuyết không rõ: "Đại sư. Chiến Liên Thành cũng là hậu nhân của Vương gia. Tại sao hắn lại không thể nói chuyện cùng các loài thú?" Hơn nữa, khi nàng luyện dược đỉnh, Tiểu Bao Tử có phản ứng mạnh mẽ nhưng Chiến Liên Thành lại không. Vậy xem ra, Tiểu Bao Tử lợi hại hơn.

Tử Dạ ngồi xuống, chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng, hắn là hậu nhân thì nhất định phải chính thống sao? Việc huyết mạch được vô cùng coi trọng." Văn Trí đại sư gật đầu, tiếp lời: "Đoán chừng hắn chỉ là một chi khác thôi. Muốn khôi phục tiền triều thì Tiểu Bao Tử mới là chính thống." Tiểu Bao Tử vội ngẩng đầu lên: "Chính thống là gì vậy? Trước đây, Tôn chủ cũng đã từng nói như vậy. Còn cho ta học tập, đọc sách thật tốt đấy." Nhạc Thiên Tuyết giận tái mặt: "Vị Tôn chủ này năng lực chắc chắn không hề nhỏ, biết rõ thân phận của Tiểu Bao Tử. Chắc hắn định khống chế, đem Tiểu Bao Tử trở thành một hoàng đế bù nhìn.” Văn Trí đại sư có cùng suy nghĩ với nàng: "Vị Tôn chủ này quả thật rất thâm hiểm! Bất quá, không tra ra được hắn là ai. Có thể che giấu nhiều năm như vậy, thật sự không tầm thường!"

Nhạc Thiên Tuyết quay sang hỏi Tiểu Bao Tử:"Ngươi đã từng thấy diện mạo vị Tôn chủ kia bao giờ chưa?" Tiểu Bao Tử suy nghĩ rồi đáp: "Ta đã từng bái kiến, nhưng mà Tôn chủ lại sợ xấu hổ nên luôn mang theo mặt nạ. Do vậy từ trước tới giờ ta chưa từng thấy qua diện mạo của hắn." Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày: Việc này thật phiền toái! Xem ra Tiểu Bao Tử cũng không biết thêm chút gì. Bất quá, bây giờ Tiểu Bao Tử đã chạy thoát, tới bên cạnh nàng khiến vị Tôn chủ kia vội muốn chết.

Nhạc Thiên Tuyết mặc quần áo cho Tiểu Bao Tử xong, cũng đã gần chạng vạng tối. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây thì sẽ rất nguy hiểm. Mấy người bọn họ cầm theo bó đuốc để tránh cho những dây mây kia lại đến cản đường. Sau khi đã ngồi lên thuyền, Nhạc Thiên Tuyết nhân lúc nghỉ ngơi đem ngọc tỉ ra, ngắm nhìn thật kĩ. Ngọc tỉ tỏa sáng lung linh, ánh lên sắc màu rực rỡ. Nhưng dù nhìn thế nào vẫn không thấy nó giống như một chiếc chìa khóa. Nhạc Thiên Tuyết mím môi: Nàng từng nghe Chiến Liên Thành nói rằng Hoàng Cung tiền triều ẩn toạ dưới một xóm nghèo ở kinh thành. Vì vậy nên lão Hoàng đế (Thái tổ Thiên Long vương triều ạ)mới không tìm được nơi đó .

Nhạc Thiên Tuyết còn đang mải mê suy nghĩ, bỗng thuyền lay động dữ dội. Tử Dạ từ bên ngoài hô lớn: "Tiểu mỹ nhân. Mau ôm lấy Tiểu Bao Tử." Nhạc Thiên Tuyết không kịp nghĩ ngợi, liền ôm Tiểu Bao Tử đi ra ngoài. Nhìn cảnh tượng đang xảy ra sợ đến ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK