Mục lục
Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Linh Vy hoảng đến lạc cả giọng: "Ngươi... Ngươi làm sao lại không chết?!"

Tằng thúc theo sau Nhạc Thiên Tuyết, vừa đi vào nghe thấy một câu nói này, lập tức nổi giận.

Y liền mắng:"Nhị tiểu thư! Tại sao người có thể nói như vậy?! Đại tiểu thư dù gì cũng là tỷ tỷ của người! Nếu để cho lão gia biết, khẳng định là tội chết!"

Cho dù bây giờ y chỉ là một tên quản gia thấp cổ bé họng, nhưng vẫn không nhịn được tức điên lên, huống hồ là Nhạc lão gia.

Nhạc Linh Vy bị Tằng thúc nói thế, sắc mặt liền trắng như cắt, là nàng lỡ miệng nói sai rồi.

Nàng vội vã lắc đầu:"Không phải... Ta không phải ý này."

Nhạc Thiên Tuyết khẽ cười, chậm rãi bước tới, nói:"Vậy muội có ý gì? Hả? Từ Thị, ngươi nói cũng hay lắm."

Dứt lời, Nhạc Thiên Tuyết an vị xuống ghế, dáng vẻ nhàn nhã như không, nhưng ánh mắt kia của nàng, rõ ràng là không coi bọn họ ra gì.

Từ Thị dù có vẻ kinh ngạc và sợ hãi, bỗng lại nhớ đến trước đây nàng áp bức Nhạc Thiên Tuyết nhiều năm như vậy, ba tháng này Nhạc Thiên Tuyết lại giống như lột xác thành kẻ khác, cái gì cũng phản kháng được!

Nàng nắm chặt bàn tay, lạnh giọng nói:"Tuyết Nhi, dù sao ta cũng là mẫu thân hờ của ngươi, ngươi lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta, chính là bất kính!"

Nhạc Thiên Tuyết cười to nói:"Mẫu thân hờ? Xin lỗi a Từ Thị, ta chỉ có một người là mẫu thân, không có cái gì gọi là nương hờ. Ngươi cũng không phải được cha ta cưới hỏi đàng hoàng, cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp không danh không phận thôi."

Sắc mặt Từ Thị đã sớm trắng nhợt, nàng luôn đinh ninh Nhạc Hòa sẽ thăng mình làm chính thê, nhưng ông ta vẫn luôn mong nhớ con tiện nhân kia, vốn không hề có ý định này.

Bây giờ lại bị Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp mỉa mai như vậy, Từ Thị máu đã dồn lên tận não rồi!

"Ngươi nói cái gì mà không danh không phận?! A a?! Cái con tiểu tiện nhân này! Mẫu thân ngươi mới chính là cái loại cướp giật của người khác! Nếu không phải lúc trước ả chắn ngang giữa chừng, ta mới là chính thê!"

Từ Thị nói xong, càng tức giận hơn, đã ngứa tay ngứa chân muốn xông lên đánh Nhạc Thiên Tuyết rồi.

Nhạc Linh Vy cũng hốt hoảng mở to mắt, không ngờ nương của nàng lại đột nhiên nóng nảy như vậy.

Tằng thúc nhìn thấy thế, lập tức dặn dò hạ nhân:"Nhanh! Mau bắt Từ Thị lại, không thể để bà ta làm hại Đại tiểu thư!"

Từ Thị còn chưa tới gần Nhạc Thiên Tuyết, đã bị gia nhân chạy tới vây lại.

Nhưng hai mắt bà ta vẫn tóe lửa như trước, nhìn chòng chọc vào Nhạc Thiên Tuyết!

Nhạc Thiên Tuyết đúng là không khác gì con tiện nhân kia! Chỉ biết dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người! Chính nó đã cướp đi Tứ hoàng tử của con gái nàng!

Nhạc Thiên Tuyết lạnh lùng liếc sang Từ Thị, phất phất tay, nói:"Đuổi bà ta ra khỏi nhà! Còn có, trong sân không nên có những thứ đồ này, chúng vốn để ở đâu thì nên về chỗ đó."

Dù cũng muốn hảo hảo tính sổ Từ Thị một phen, nhưng loại nữ nhân này, có xử cũng không có nghĩa lý gì.

Chuyện này tốt nhất là nên đợi Nhạc lão gia về rồi hẵng nói, dù sao người mới là chủ nhân của phủ tướng quân.

Từ Thị bị bọn gia nhân lôi xồng xộc ra ngoài, miệng vẫn không ngừng gào to:"Các ngươi làm cái quái gì vậy!? Thả ta ra! Ta đường đường là chủ gia mẫu của cái phủ này đấy!"

Nhưng không ai thèm để ý đến Từ Thị, giờ Nhạc Thiên Tuyết vô sự trở về, vị trí gia chủ mẫu này đã nguy cơ lung lay rồi.

Nhạc Linh Vy cũng không biết làm thế nào cho phải, khúm núm cúi đầu nhìn Nhạc Thiên Tuyết, lúc sau lại lui về một bước, vẻ như rất muốn rời khỏi chỗ này.

Nhạc Thiên Tuyết vốn không để ý đến nàng, nhưng vừa lúc này lại nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Nhạc Linh Vy tâm run lên, ánh mắt Nhạc Thiên Tuyết cứ như rắn độc nhìn nàng như thế, làm sao người ta có thế không sợ hãi mà dám nhìn thẳng vào?

"Tỷ tỷ! Muội xin lỗi! Tỷ và Chiến Vương gia mất tích đến mấy ngày, muội mới nghĩ cả hai người đã chết rồi, xin lỗi a, tỷ tỷ!" Nhạc Linh Vy vội vã cúi đầu nhận tội, chỉ sợ Nhạc Thiên Tuyết vẫn không tha mà tìm nàng tính sổ.

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, hỏi:"Chiến Vương gia vẫn chưa trở lại?"

Tằng thúc lúc này cũng nói: "Đúng vâỵ Đại tiểu thư, Chiến Vương phủ phái người đi tìm ngày đêm, nhưng chỉ có Đại tiểu thư là trở về."

Nhạc Thiên Tuyết khẽ nhíu mày.

Kỳ lạ, Chiến Liên Thành đêm đó đã một mình bỏ chạy, theo lý mà nói, hắn phải trở về sớm hơn chứ.

Thôi kệ, Chiến Liên Thành làm việc luôn thần bí khó lường, rất có khả năng hắn đã sớm liên lạc được với người của Chiến Vương phủ, chỉ là một mực không ló mặt, muốn điều tra rõ ràng sự tình thì phải hỏi hắn thôi.

Nàng đứng dậy định trở về đình viện, chậm rãi nói:"Đừng quan tâm chuyện của Chiến Vương phủ nữa, đúng rồi, Tiểu Hoa đâu? Còn ở Dạ Thành chưa về sao?"

Tằng thúc nói quanh nói co, rốt cuộc cũng nói được vấn đề quan trọng:"Đại tiểu thư, Từ Thị bắt Tiểu Hoa nhốt vào phòng chứa củi hai ngày nay rồi, không cho chúng ta đưa nước hay thức ăn gì cho Tiểu Hoa."

Nhạc Thiên Tuyết liền khựng lại, hơi nghiêng đầu, ánh mắt u ám đến đáng sợ.

"Bà ta chán sống rồi? Ngay cả người của ta cũng dám động vào?" Nhạc Thiên Tuyết âm thanh lạnh lẽo đến không ngờ, tựa như là tiếng vang từ địa ngục truyền tới, khiến người ta không rét cũng run.

Có thể thấy, bây giờ Nhạc Thiên Tuyết đang rất tức giận, chỉ có điều nàng đang rất kiềm chế che giấu nộ khí, nén thành hàn khí tỏa ra rợn người.

Nhạc Linh Vy hai chân vô lực mềm nhũn, nàng đã từng khuyên mẫu thân, đừng xuống tay với Tiểu Hoa, giờ thì hay rồi, cho dù có nguyền rủa Nhạc Thiên Tuyết chết, cũng không được làm hại đến người của Nhạc Thiên Tuyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK