Mục lục
Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói qua, cái kia tân nương tử liền giật khăn hỉ trân đầu mình xuống che lại cho Nguyên Thiên Tứ.

Nàng phủi tay, cái này rõ dàng rất thỏa mãn Nguyên Thiên Tứ làm chồng mình.

Nhạc Thiên Tuyết qur thực không đành lòng nhìn tiếp cảnh này!

Tất cả mọi người là vỗ tay, Hôn lễ này đúng là đẹp mắt.

Nhạc Thiên Tuyết liền tranh thủ thời gian lôi kéo Chiến Liên Thành đi ra ngoài, thế nhưng là Chiến Liên Thành chậm dãi không muốn đi, Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nói; "Nhanh lên, bằng không thì đợi lát nữa sẽ không biết cái tân phòng kia ở chỗ nào."

"Nếu như đã đến đây, ta biết rõ Tân phòng kia ở chỗ nào." Chiến Liên Thành nói.

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, "Vậy sao ngươi không nói với ta? : "

"Ta chẳng muốn nói." Chiến Liên Thành nói, hắn lôi kéo Nhạc Thiên Tuyết đã chuẩn bị đến hậu viện che dấu đi, vì khách khứa thường không đến hậu viện, để tránh bị người ta phát hiện.

Nhạc Thiên Tuyết hờn dỗi, cái này Ý thức muốn hợp tác của Chiến Liên Thành một điểm cũng không có, cái gì cũng không nói với nàng, đợi lát nữa hai người đi vào đó, vừa không có ăn ý cứu người có khí phát sinh nhiều phiền toái.

Chiến Liên Thành cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, bất quá hắn giờ phút này nói: "Đường chủ kiếm thuật cũng rất lợi hại, hơn nữa con gái hắn nhìn mập mạp như vậy nhưng sử dụng roi cũng rất giỏi đó."

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong, nói: "Thừa dịp tân nương tử còn chưa tới đây chúng ta liền tranh thủ thời gian đi cứu người."

Chiến Liên Thành ánh mắt tối xầm, nói: "Muốn là thuận lợi như vậy, cũng không dễ vậy đâu."

Nàng liền cũng cười cười, "Không có chuyện gì đâu, ta có biện pháp."

Chiến Liên Thành thấy nụ cười kia của nàng, có chút hé mắt.

Phòng tân hôn phía trước, bởi vì sợ Nguyên Thiên Tứ đào tẩu, cho nên bên ngoài có rất nhiều đệ tử canh gác.

Nhạc Thiên Tuyết bưng khay, còn chưa đi qua, đã bị người ngăn lại.

"Đại tiểu thư phân phó! Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần phòng tân hôn!" Đệ tử cất cao giọng nói.

Nhạc Thiên Tuyết ngẩng đầu, lộ ra làm ra một bộ tướng mạo điềm đạm đáng yêu, nàng nói: "Đây là đại tiểu thư để cho ta mang canh tới, chỉ sợ chú rể đói bụng, buổi tối không hầu hạ tốt."

Đệ tử nghe thấy lời này, không khỏi mập mờ liếc.

Mặc dù là làm chú rễ mới, bất quá người này về sau số vận sẽ không tốt (ý là chị tân nương quá mạnh mẽ, sợ anh không chịu nổi), nam nhân đều thay hắn bi ai đây.

Tất cả đệ tử đều muốn cho Nhạc Thiên Tuyết qua, bất quá lúc này thì có một người phát hiện, Nhạc Thiên Tuyết cũng không ăn mặc như nha hoàn của Hắc Hổ đường, còn có quân áo, trang sức không giống!

"Chậm đã! Ngươi hình như không phải nha hoàn của Hắc Hổ Đường!"

Người nọ mới vừa vặn hô một tiếng, Nhạc Thiên Tuyết đã nhanh tay rắc một ít thuốc mê, những đệ tử tiếp xúc với phấn thuốc mê kia liền không còn sức phản kháng, ngã xuống và hôn mê, bất tỉnh luôn.

Nhạc Thiên Tuyết phủi tay, "Thật đúng là việc rất nhỏ."

Nàng liền lập tức đi vào phòng tân hôn, gian phòng kia bố trí giấy hỉ dán khắp nơi, rất có không khí phòng tân hôn, trên giường, có một người đang có dúc liên tục cựa quậy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyên Thiên Tứ dẫy dụa nãy hồi, liền nhổ khăn đang được nhét ở miệng ra, đồng thời nên tiếng mắng: "Ta không đồng ý cưới ngươi, hôm nay ngươi bức ép ta, nếu ngươi không thả ta ra, Thiên lôi kiểu gì cũng giáng xuống đầu ngươi!"

Nhạc Thiên Tuyết nghe đến đó, nhịn không được cười lên một tiếng.

Nguyên Thiên Tứ còn tiếp tục mắng,chửi, "Ta nhất định nguyền rủa ngươi! Ngươi đừng tới đây a! Ta là người trong sạch đấy!"

Hắn nhìn không thấy Nhạc Thiên Tuyết, lúc này trong lòng là sợ hãi muốn chết, Cái đại tiểu thư kia sử dụng dây roi cực kỳ lợi hại, mấy ngày hôm nay hắn chịu khổ không ít.

Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn liên tục mắng chửi, dãy rụa không ngừng lại gần vỗ mông Nguyên Thiên Tứ, nói: "Đã đủ rồi, đừng có mắng, là ta."

Nguyên Thiên Tứ sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Tuyết, cũng là cực kỳ hao phí khí lực.

Nhìn hắn thấy Nhạc Thiên Tuyết trong nháy mắt đó, hắn rất nhanh muốn khóc.(anh này yếu đuối quá, giống tiểu cô nương chưa trải sự đời quá)

"Ô ô... Ngươi như thế nào bây giờ mới tới cứu ta? Ngươi có biết hay không mấy ngày hôm nay ta đều bị người ta ức hiếp?" Nguyên Thiên Tứ nói qua, nước mắt cũng bắt đầu lã chã dơi.

Nhạc Thiên Tuyết liền lập tức cởi dây chói cho hắn, nói: "Ta đã đến, may là ngươi vẫn, bây giờ chẳng phải vẫn còn trong sạch sao."

Nguyên Thiên Tứ vội vàng đem dây thừng trên người mình lấy hết ra, hít một hơi thật sâu khí, hắn vội vàng nói: "Đi nhanh lên, nơi đây đúng là ác mộng cực hình của ta!"

Hắn vươn tay muốn kéo Nhạc Thiên Tuyết, Thiên Tuyết đã nhìn thấy cánh tay của hắn tràn đầy vết roi.

Nàng hơi sững sờ, nói: "Đây là có chuyện gì?"

Nàng kéo tay áo của hắn, trông thấy phía trên tất cả đều là vết roi.

Rất là dữ tợn, thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình.

Nhạc Thiên Tuyết ánh mắt ngưng tụ, nhớ tới lời nói cảu Chiến Liên Thành, tất cả cái này chắc là đại tiểu thư kia làm.

Nàng cũng không nóng vội, ngồi ở trên giường, nói: "Ngồi xuống, chúng ta cùng đợi cái tiểu thư kia quay lại."

Nguyên Thiên Tứ nhìn xem nàng, "Ngươi điên rồi? Võ công của ngươi không lợi hại như cô ta, ngươi không phải là đối thủ của nàng ta."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Nàng kia khi dễ ngươi, ngươi thì cứ như vậy mà không đáp trả sao? Ngươi có thể nuốt cơn tứ giận này được sao."

Nàng đối đãi bằng hữu luôn luôn như thế, khi dễ nàng, nàng có thể bỏ qua không quan tâm, nhưng mà đã khi dễ bạn của nàng, nàng không coi như không có việc gì!

Nàng Nhạc Thiên Tuyết tuy rằng chỉ biết chút ít y thuật, nhưng không có nghĩa nàng không có năng lực gì.

Nguyên Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào nàng, rủ xuống con mắt, cũng đi theo nàng ngồi xuống.

Hắn nói: "Thiên Tuyết muội muội, ngươi nhất định phải phải gả cho ta! Gần ngươi ta có cảm giác an toàn!"

Bây giờ Nguyên Thiên Tứ, cảm động đã muốn tè ra quần!(tác giả ví vôn không hợp lý tí nào cả)

Nhạc Thiên Tuyết vội vàng đẩy hắn ra xa một chút, nói: "Đừng! chúng ta phân định rõ ràng!"

Nguyên Thiên Tứ hừ một tiếng, nói: "Không sao, về sau ngươi nhất định sẽ bị ta làm cho cảm động."

Nhạc Thiên Tuyết quay đầu nhìn hắn cười. Dù sao tính cách Nguyên Thiên Tứ chính là như vậy.

trong chốc lát, bên ngoài đã có người phát hiện mọi thứ không được bình thường.

"Như thế nào đều té xỉu? ! Phu quân của ta!" Đại tiểu thư kia hô to, liền lập tức đẩy cửa vào, muốn xem nhìn Nguyên Thiên Tứ có còn ở trong phòng hay không.

May mắn, Nguyên Thiên Tứ vẫn còn, chỉ bất quá bên cạnh hắn còn có một nữ nhân.

Đại tiểu thư kia trông thấy Nhạc Thiên Tuyết, hai mắt đều bốc lửa, dám ngấp nghé phu quân của nàng? !

"Ngươi là ai? ! Lại muốncướp phu quân của ta!"

Nhạc Thiên Tuyết nhưng là cười cười, nhưng là thanh dao găm gác ở trên cổ Nguyên Thiên Tứ, "Ai đoạt với ngươi? Ta là tới tìm người báo thù."

Nguyên Thiên Tứ cơ hồ là khóc, như thế nào Nhạc Thiên Tuyết liền lợi dụng hắn, hắn mới vừa rồi còn cho rằng Nhạc Thiên Tuyết quả nhiên là đều muốn vì hắn mà ở đây.

Đại tiểu thư kia nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết, dao của nàng, lúc nào do lại do ngươi quyết định?

"Ngươi, cái tiện nữ nhân là muốn chết sao? Lại dám động vào phu quân của ta? !"

"Động liền động? Ngươi cắn ta?" Nhạc Thiên Tuyết nói qua.

Đại tiểu thư kia hừ một tiếng, tiến lên vài bước, từ cái hông của mình rút ra một cái dây roi, nói: "Bất quá là một cái đại phu mà thôi, không có người nam nhân này, ta không có người nam nhân này thì có hàng nghìn nam nhân khác (chị khoa trương quá), bất quá hôm nay ta liền nhìn thấy không vừa mắt, ta muốn giết ngươi!"

Nhạc Thiên Tuyết lớn nên mỹ mạo rất xinh đẹp, trái lại so với đại tiểu thư này đúng là cách nhau một trời một vực, vừa so sánh với so sánh, một cái là thiên đường, một cái là Địa Ngục!

Nữ nhân lòng đố kỵ đều là rất mạnh, hiện tai nôi tâm của nàng đúng là như hỏa lò thiêu đốt!

Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng nhếc nên, hướng phía Đại tiểu thư kia ngoắc ngón tay, "Vậy ngươi làm gì ta."

Đại tiểu thư kia mắng ra một tiếng "Muốn chết!"

Nhưng lại nàng một roi còn làm rơi, cơ hồ là không công lực không có được như ngày thường!

Nàng còn đang kinh ngạc, Nhạc Thiên Tuyết liền đứng lên, nói: "Dùng cái này dây roi này đánh người? ngược lại ta lại muốn dùng cây roi này đánh ngươi."

Đại tiểu thư kia không biết là chuyện gì xảy ra, nội lực của mình làm không còn nữa! ?

Nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết đi tới, nàng liền quất một cây roi, lúc này Nhạc thiên Tuyết rễ ràng bắt được cây roi của nàng.

Nhạc Thiên Tuyết cười đến sáng lạn, bất quá nụ cười kia cũng đầy là lãnh ý.

"Nội lực không còn phải không?" Nhạc Thiên Tuyết hỏi.

"Ngươi... ngươi đã làm gì ta? !" Đại tiểu thư kia khuôn mặt đều là vặn vẹo, đều muốn túm lấy cây roi, nhưng mà khí lực một chút cung không có, thân thể đều như nhũn ra rồi.

Nhạc Thiên Tuyết chậm rãi từ từ nói: "Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ đấy."

Nói qua, nàng liền một tay đoạt lấy cây roi.

Đại tiểu thư kia cả kinh, vội vàng gọi vài tiếng kêu người, nhưng căn bản người bên ngoài đều không có một ai, không ai đến đây.

Nàng muôn chạy ra ngoài, bất quá Nguyên Thiên Tứ cũng chạy tới giữ chặn cửa, rồi, nói: "Bức ta bái đường, bức ta lấy ngươi? Nương tử của ta đã đến cứu ta rồi!"

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, trừng mắt liếc hắn một cái, "Chớ nói lời lung tung!"

Cái này coi như Nguyên Thiên Tứ nói hươu nói vượn, một bên hướng Đại tiểu thư kia quất roi nên!

Lập tức, Đại tiểu thư kia liền giống như quỷ kêu rống nên.

Nhạc Thiên Tuyết đối với thanh âm này nhưng lại thấy vẫn chưa hài lòng, lại tiếp tục đánh thêm mấy roi nữa. (Chị cũng giã man phết muốn người ta phải gào thét điên cuồng đây)

Nàng động tác cực nhanh, Những mỗi roi đánh xuống đều mang không ít nội lực, mỗi một roi đánh xuống đều như muốn tróc ra bóc thịt!

"Ngươi... Ngươi... Ta sẽ không buông tha cho ngươi!" Trên mặt đất lăn qua lăn lại người, thét nên đồng thời cũng không quên buôn lời đe dọa.

"May mắn ngươi nhắc nhở ta." Nhạc Thiên Tuyết nói xong, liền lấy ám khí Chiến Liên Thành đưa cho, hướng Đại tiểu thư kia bắn mấy cái nên người.

Nguyên Thiên Tứ thấy nàng ta là đã triệt để hôn mê, không biết Nhạc Thiên Tuyết đây là đã làm cái gì.

"Ngươi đã làm gì với nàng ta vậy?"

"Phế đi nội lực của nàng." Nhạc Thiên Tuyết nói, "Mọi người chắc sắp tới, chúng ta đi nhanh lên."

Lần này Nguyên Thiên Tứ thấy các mặt tốt trước kia đều tiêu tan, xem ra Nhạc Thiên Tuyết đôi khi cũng độc ác ra phết!

Hai người vừa ra cửa, cách đó không xa đã chông thấy một đống người đang chạy tới.

Trên nóc nhà, Chiến Liên Thành cũng nhảy nhảy xuống, nói với nàng; "Ham chơi hỏng việc, còn không đi nhanh lên?"

Nguyên Thiên Tứ không biết hắn là ai, chẳng qua là Nhạc Thiên Tuyết dắt lấy hắn đi, hắn cũng chưa kịp nhìn.

Chiến Liên Thành ở phía trước dẫn đường, đi những đường để cho đẹ tử của Hắc Hổ Đường cũng không phát hiện được.

Hắc Hổ đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã sớm đề phòng mọi thứ.

Thời điểm này muốn xuống núi, đúng là rất khó.

Chỉ có điều Chiến Liên Thành đến giếng cạn trước hậu viện, liền hướng Nhạc Thiên Tuyết nói: "Phía dưới là mật đạo, đi xuống đi."

Nhạc Thiên Tuyết duỗi đầu nhìn nhìn, "Ngươi làm sao lại biết rõ như vậy?"

Chiến Liên Thành nghe tiếng người, rất nhaanh là đã tới, hắn cũng không có thời gian giải thích, trực tiếp liền đem Nhạc Thiên Tuyết cùng Nguyên Thiên Tứ nhảy xuống giếng!

Nhạc Thiên Tuyết hét lên một tiếng, bất quá đã bị Chiến Liên Thành nhanh tay che miệng nàng lại.

"Ngươi còn muốn cho người của Hắc Hổ Đường biết chúng ta ở đây hả?" Chiến Liên Thành bất mãn nói.

Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng: "Ngươi bỗng nhiên kéo ta xuống như vậy, ta không kịp phản ứng mới có chút sợ hãi hét nên."

Nói qua, Chiến Liên Thành vừa rồi dùng tới khinh công, mang theo Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhõm đáp xuống đất, bất quá Chiến Liên Thành bước chân không ổn, hình như là không còn khí lực đứng nên như vừa rồi.

Nhạc Thiên Tuyết lập tức đưa hắn đỡ, "Ngươi không sao chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK