Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 223 Mộ Vũ Nghiên

Dì Đồng thấy hai người đều đã ngồi xuống lập tức sai người dọn bữa sáng, khi bà nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Hoan, trong mắt tràn đầy lo lắng, “Cô chủ, sao sắc mặt cô kém vậy? Có phải cơ thể không thoải mái không?”

Bà vừa nói vừa ngay ngắn bày bữa sáng lên bàn.

Cô lắc lắc đầu, coi như không nhìn thấy Đoạn Kim Thần qua loa nói, “Không sao.”

Ánh mắt cô mất tự nhiên liếc qua bàn tay quần vải trắng của anh, mắt hơi lóe lên.

Dì Đồng nghe vậy gật gật đầu, nhưng sự lo lắng trong mắt từ đầu đến cuối vẫn không biến mất.

Bà đã sớm nhìn thấy tay Đoạn Kim Thần quấn băng gạc, nhưng dù sao bà cũng chỉ là người giúp việc, hỏi quá nhiều trái lại không tốt. Thật ra bà không thể hiểu được, từ đầu hai người vẫn rất hòa hợp, hiện giờ sao lại cãi nhau thành thế này? Bà khẽ thở dài dưới đáy lòng, cuối cùng để lại không gian riêng cho bọn họ.

Sau khi ăn sáng xong, Đoạn Kim Thần giống như thường ngày rời biệt thự đến công ty làm việc, trước khi đi còn cố ý dặn là tối nay anh sẽ về trễ.

Đối với lời anh nói, Đường Hoan lại coi như không nghe thấy, chờ sau khi anh rời đi liền đến vườn hoa đẳng sau phơi nắng.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như lấp lánh trong suốt, hai mắt cô nhắm chặt nằm trên ghế dựa thất thần.

Di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, cô vốn không muốn để ý đến, nhưng sau khi im lặng điện thoại lại tiếp tục vang lên lần nữa.

Cô lười biếng duỗi tay cầm lấy di động, nhìn tên người gọi phát hiện là La Vưu Phi liền bắt máy, “Alo, Vưu Phi”

“Trời ạ, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại, tớ còn tưởng mấy ngày nay cậu đi đâu. Sao tớ nhắn Wechat cậu không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy thế, gần đây cậu thế nào rồi? Nếu cậu còn không nghe điện thoại nữa thì tớ định đi báo cảnh sát đấy”

Vừa mới bắt máy, tiếng nói của La Vưu Phi liền liên tiếp truyền đến, hỏi liền mấy câu

Nghe thấy giọng cô, tâm trạng vốn có chút u buồn của Đường Hoan nháy mắt tốt hơn không ít, cong cong khỏe môi nhìn bể bơi cách đó không xa qua loa nói, “Tớ thì có thể có chuyện gì được, tớ chỉ ở nhà thôi, không phải cậu đi làm sao, sao lại có thời gian tìm tớ thế?”

Lúc cô rời đi La Vưu Phi cũng không biết, cô biết cô ấy tìm cô rất lâu, nhưng cô cũng không liên hệ với bất cứ ai cá.

Lúc đứa bé không còn nữa, La Vưu Phi cũng tới bệnh viện thăm cô, ôm cô khóc rất lâu, chỉ là sau đó cô ấy bận việc phải đi công tác, không ngờ bây giờ đã trở lại

“Hôm qua tớ đã về rồi.” Giọng nói trong trẻo của La Vưu Phi vang lên, “Giờ cậu đang ở nhà đúng không? Tớ lập tức qua tìm cậu

Sau khi nói xong, cô cũng không cho Đường Hoan có cơ hội nói chuyện liền trực tiếp cúp máy.

Nghe trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, Đường Hoan lắc lắc đầu.

Mặc dù La Vưu Phi từng làm ra chuyện tổn thương cô, nhưng cô đã quên rồi, nói đến cùng đều là tình yêu gây chuyện, hiện giờ các cô lại thành bạn tốt không có gì giấu nhau.

Bốn mươi phút sau La Vưu Phi xuất hiện trước mặt cô, vừa nhìn thấy cô liền ôm chầm lấy, tiếp đó lại quan tâm ân cần thăm hỏi, “Hoan Hoan, trong thời gian này cậu khôi phục thế nào rồi, cơ thể khỏe hơn chút nào chưa?”

Ôm Đường Hoan rõ ràng gầy hơn trước kia một vòng, trong mắt La Vưu Phi hiện lên đau lòng không tan đi được.

Đường Hoan an ủi vỗ vỗ lưng cô, khóe miệng cong lên nụ cười xinh đẹp, “Tớ không sao, cậu vội đến tìm tớ như vậy là có chuyện gì sao?”

“Tớ chỉ muốn đến xem cậu thôi, chẳng lẽ lâu như vậy không gặp cậu không nhớ tớ tí nào à?”

Biết đứa bé không còn nên tâm tình cô không tốt, vì thế La Vưu Phi không nhắc một chữ nào đến chuyện đứa bé.

Hiện giờ cô chỉ hy vọng Đường Hoan có thể nghĩ thông suốt.

Cô và Đường Hoan là bạn tốt, cả quãng đường này tất cả chua ngọt đẳng cay mà Đường Hoan phải chịu cô đều biết hết.

Trong nháy mắt biết tin đứa bé không còn nữa, cô đã khóc, thật sự là vì cảm thấy đau lòng thay Đường Hoan. Cô không biết vì sao ông trời lại tàn nhẫn với Đường Hoan như vậy, từ nhỏ liền khiến Đường Hoan không có mẹ, hiện giờ lại mất con.

Cô hiểu rất rõ sinh mệnh nhỏ bé này có ý nghĩa thế nào với Đường Hoan.

Hồi trước khi Đường Hoan nói với cô đã mang thai con của Đoạn Kim Thần, cô đã từng hỏi cô ấy muốn sinh hay muốn bỏ đứa bé này, mà câu trả lời của Đường Hoan là sinh.

Cô cũng biết Đường Hoan thật sự yêu Đoạn Kim Thần, cũng rất rõ ràng tình cảm của cô ấy với Đoạn Kim Thần.

Lần trước khi Đường Hoan đau lòng muốn chết tìm đến cô, từ lời nói khóc lóc kể lể của cô ấy, cô liền biết tình cảm của Đường Hoan dành cho Đoạn Kim Thần không phải nói hai ba câu là có thể rõ ràng.

Nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, La Vưu Phi kéo tay cô, “Hoan Hoan, cậu còn đang suy nghĩ chuyện kia sao?”

Chuyện kia đương nhiên là chỉ chuyện đứa bé. Từ trước đến nay cô không bao giờ che giấu suy nghĩ chân thật trong lòng mình với Đường Hoan, có chuyện gì đều sẽ trực tiếp nói.

Ý cười trên mặt Đường Hoan từ từ biến mất, hai tròng mắt bị chua xót ăn mòn, “Cậu cảm thấy tớ có thể quên được sao? Đó chính là con của tớ.

Tay bất giác đặt ở vị trí bụng dưới, lúc đứa bé vẫn còn, ngày nào cô cũng nói chuyện một lúc với nó, thế nhưng hiện giờ ở đó chỉ còn lại một khoảng trống lạnh băng “Tớ đã quyết định rồi, bất kể là ai tớ cũng nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại chết con của tớ, tớ sẽ không để yên cho hắn đâu.”

Hai tay cô hơi hơi nằm chặt lại, trong mắt lướt qua ảnh sáng lạnh lẽo.

Cô nhất định sẽ báo thù cho con, cho dù đối phương là Đoạn Kim Thần cô cũng sẽ đòi lại công bằng cho đứa bé

“Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu.” La Vưu Phi vỗ vỗ tay cô, bảo đảm lên tiếng, “Đúng rồi, gần đây Đại Thịnh đang tranh giành một hạng mục lớn với Đoàn thị, chuyện này cậu có biết không?”

Từ hôm đó Giang Chi Thịnh bị Đoạn Kim Thần đuổi đi, Đường Hoan vẫn chưa gặp lại anh, mà điện thoại cô lại bị Đoạn Kim Thần sai người bảo quản, hai ngày nay mới trở về trong tay cô, vì thế cô cũng không biết Giang Chi Thịnh có tìm cô hay không.

Cô lắc lắc đầu, không chút để ý nói, “Hai người bọn họ đều là thương nhân, trên thương trường có tranh giành không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Giờ cô không có quá nhiều tinh lực đi quan tâm mấy chuyện của bọn họ, cô chỉ muốn tra xem rốt cuộc ai là người hại chết con của cô

“Cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy, Giang thị và Đoàn thị đều là xí nghiệp lớn, nhưng Giang thị căn bản không thể so với Đoàn thị được.” La Vưu Phi nói xong liền phất phất tay, “Thôi, việc này là việc của bọn họ, chúng ta vẫn đừng nên đoán mò làm gì. Đi thôi, tớ mang cậu đi giải sầu”

Nói xong duỗi tay kéo cánh tay Đường Hoan, nhưng cô vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế dựa, dáng vẻ lười biếng, “Đi đâu?”

“Đi ra ngoài một lúc.” Nghe thấy lời cô nói, La Vưu Phi cho rằng cô lo lắng vấn đề về cơ thể, “A cậu yên tâm tớ hỏi qua bác sĩ rồi, ông ấy nói giờ cậu chỉ cần chú ý ăn uống thanh đạm đừng quá dầu mỡ là được, hoạt động thích hợp mới có lợi cho thân thể.”

“Nhưng tớ..

“Cậu đừng nhưng nhị gì nữa, không phải cậu muốn báo thù cho con sao? Nếu vậy cậu phải dưỡng tốt thân thể thì mới có thể tùy ý làm việc mình muốn làm được, đúng không?”

Cuối cùng Đường Hoan vẫn không chống cự được sự dai dẳng của cô bị lôi ra biệt thực, lúc ra cửa dì Đồng còn săn sóc khoác thêm áo cho Đường Hoan.

Mặc dù hiện giờ là tháng 6 thời tiết cực kỳ oi bức, nhưng dù sao Đường Hoan cũng vừa mới sảy thai không lâu, thân thể cô vẫn nên chú ý nhiều hơn.

Khách sạn Cách Lâm, Đoạn Kim Thần mặc một bộ cple thủ công màu đen đứng trên sân thượng, giữa hai ngón tay thon dài nâng ly rượu đỏ, đường cong lạnh lẽo cứng cỏi nhìn qua càng thêm góc cạnh rõ ràng

“Thần, sao anh lại một mình ra đây rồi?”

Mộ Vũ Nghiên đang tán gẫu vui vẻ với vài vị tiểu thư, vừa mới xoay người liền không thấy bóng dáng Đoạn Kim Thần đầu nữa, cô ta tìm kiếm khắp nơi, mới phát hiện anh đứng một mình ở trên sân thượng liền đi qua hỏi.

Tối nay bọn họ tham gia một bữa tiệc từ thiện vô cùng nổi tiếng, hiện giờ còn có nửa tiếng nữa tiệc tối từ thiện mới bắt đầu. Đoạn Kim Thần nhếch môi mỏng không nói gì, hơi thở rét lạnh trên người anh đều lộ ra vẻ người sống chớ lại gần.

Nhưng mà Mộ Vũ Nghiên cũng không để ý, chỉ bước đi duyên dáng đến bên cạnh anh, cánh tay như ngó sen khoác lấy tay anh, “Thần, anh suy nghĩ gì thế, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

Cô mặc một bộ váy dài trắng tinh tôn lên đường cong phập phồng quyến rũ, thiết kế ôm ngực lại càng tôn lên vẻ đẹp ưu việt của cô.

Ngũ quan xinh xắn dưới ánh đèn khiến người ta không dời được mắt, người ngoài đi qua bên cạnh cô cũng không nhịn được phải liếc nhìn, nhưng mà biểu tình của Đoạn Kim Thần lại chỉ có hờ hững.

Đoạn Kim Thần nhàn nhạt liếc cô một cái, cô căng thẳng trong lòng, giống như bây giờ mới phát hiện ra tâm trạng anh không tốt

“Thần, có phải tâm trạng anh không tốt không?” Anh lắc lắc đầu, cũng không trả lời vấn đề của cô, hỏi một đẳng trả lời một nẻo, “Không có việc gì, chúng ta vào thôi”

Nói xong, anh nhấc chân đi vào bên trong.

Mộ Vũ Nghiên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh, hai mắt lộ ra vẻ tủi thân không cam lòng

“Không phải nói tiệc tối sắp bắt đầu sao, em còn đứng đó làm gì?” Đi được vài bước, phát hiện cô vẫn đứng tại chỗ, anh nhẹ nhàng nhíu mày lại, mềm giọng nói.

Giọng điệu của người đàn ông mềm lại, sự không cam lòng trong lòng Mộ Vũ Nghiên nháy mắt biến mất, cô cất bước đi tới, tay tự nhiên khoác lấy cánh tay anh.

Trên mặt cô nở một nụ cười xinh đẹp, hai mắt giống như vì sao tỏa ra ánh sáng lộng lẫy chói mắt, đáng tiếc

Đoạn Kim Thần lại không có tâm trạng thưởng thức.

Đợi đến khi tiệc tối kết thúc đã là mười giờ

Thật ra cả tối nay anh đều bồn chồn không yên, nếu không phải bữa tiệc này là do nhà họ Mộ tổ chức thì anh đã sớm phủi tay rời đi

“Thần, tối nay anh ở lại với em được không?” Anh đưa Mộ Vũ Nghiên về nhà, hai tay cô khoác lấy cánh tay Đoạn Kim Thần làm nũng.

Tối nay Đoạn Kim Thần vẫn luôn bồn chồn không yên sao cô có thể không biết được, cô giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, tuy trong lòng biết rõ là vì sao nhưng cô cũng không vạch trần.

Cô hy vọng Đoạn Kim Thần có thể vui vẻ ở bên cô, bọn đã rất lâu không ở bên nhau rồi

“Không được, đợi lát nữa tôi còn có việc, em đi nghỉ ngơi đi

“Thần

Nhưng Đoạn Kim Thần cũng không đợi cô ta nói hết lời liền lên xe, cửa xe đóng lại rồi chiếc xe dần biến mất trong bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK