Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu trả lời khẳng định khiến Đường Hoan cảm thấy ấm áp trong lòng, sau đó cô lại bị bao vây bởi sự cay đẳng, cô cúi đầu xuống, che đi cảm xúc trong mắt và nói: “May mà vẫn có anh tin em”

 

Xảy ra chuyện như vậy, chồng cô không tin cô, nhưng người khác lại tin cô mà không suy nghĩ.

 

Trái tim bị nỗi chua xót vây quanh, cô nhẹ nhàng khuấy cafe ở trong cốc.

 

Dáng vẻ mất mát của cô lọt vào tầm mắt của Giang Chi Thịnh, trái tim anh đau nhói, anh khẽ cười: “Anh biết em chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy, anh nhất định sẽ giúp em.”

 

Cô ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh và cười khổ: “Cảm ơn anh Đại Thịnh, có lẽ là emthực sự quá kém cỏi, đến công ty thôi mà cũng gặp phải chuyện như vậy, mọi thứ như đã được lên kế hoạch sản vậy, hiện tại trong đầu em rất hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ ra được.”

 

Bà ngoại vẫn còn trong tay của Đan Chi Linh, tất cả các mũi nhọn của việc kế hoạch của Tập Đoàn Đoàn Thị bị rò rỉ đều nhằm vào cô. Cô có cảm giác như mọi thứ đã được sắp xếp.

 

Nhưng ai lại nhằm vào cô như vậy và ai đoán được cô sẽ đến công ty chứ?

 

Giang Chi Thịnh lắc đầu và nói một cách nghiêm túc: “Hoan Hoan, anh rất rõ em là người như thế nào, anh biết em tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa anh không tin lại có sự trùng hợp như vậy, nhất định là có người có ý hãm hại em.” “Nhưng ai lại muốn hãm hại em chứ?” Cô nói theo về của anh, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.

 

Sau khi nghĩ một lúc, Giang Chi Thịnh trầm giọng hỏi: “Hôm đó đến công ty em có gặp phải người nào đáng nghi hoặc chuyện gì không?” “Người đáng nghi sao?” Đường Hoan khẽ cau mày, cô lắc cốc cafe và đột nhiên mắt sáng lên: “Nếu như nói đến việc gặp phải ai đó, vậy thực sự là có một người.”Hôm đó cô rồi đi như người mất hồn, những khi bước vào thang máy có suýt chút nữa đã bị ngã.”

 

Tuy nhiên sau khi nghĩ lại, sự sáng ngời trong mắt có mờ dần: “Hôm đó khi bước vào thang máy em đi và phải một người, nhưng đó là lần đầu tiên bạn em gặp nhau, nhưng em lại cảm thấy ánh mắt của anh ta rất kỳ la.” “Là ai?” Giang Chi Thịnh hỏi, Đường Hoàn nghĩ một chút rồi nói: “Hình như em nghe thấy người ta gọi anh ta là Tổng giám đốc Lưu, có lẽ đó là khách hàng của công ty, nhưng lúc đó em không hề để ý, còn những cái khác không có điểm nào khả nghi cả.

 

Ban đầu Đường Hoan không có nhiều ấn tượng với những người mà cô từng gặp, nhưng đôi mắt anh ta nhìn cô ngày hôm đó thực sự rất thù địch, cho nên cô nhớ kỹ anh ta.

 

Giang Chi Thịnh nghe vậy đôi mắt sáng lên, lông mày nhíu lại, anh còn chưa lên tiếng Đường Hoan lại nói: “Khi em gặp anh ta lần đầu tiên, anh ta có thái độ thù địch với em, không phải là anh đang nghi ngờ chuyện này là do anh ta làm đấy chứ?” “Không có gì là không thể” Anh gõ nhẹ lên bản: “Ít nhất đây là một manh mối, em yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho anh, em không cần phải lo lắng, emhãy an tâm về nhà và đợi tin tức của anh”

 

Cô kích động nam lấy tay anh: “Đại Thịnh, cảm ơn anh, em đang không biết phải bắt đầu như thế nào, anh lại giúp đỡ em khi gặp khó khăn thế này, sau khi chuyện này được điều tra rõ ràng, em mời anh ăn cơm, gọi cả Vưu Phi nữa, ba người chúng ta đã lâu không tự tập rồi.”

 

Một cảm giác mặt mè truyền đến, Giang Chi Thịnh cảm thấy trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ đang này mầm, ánh mắt nhìn cô sâu sắc thêm vài phần.

 

Tuy nhiên Đường Hoan vẫn không nhận ra sự khác thường của anh, trong lòng cô nửa vui mừng nửa lo lắng, nếu như thực sự điều tra ra chuyện này không liên quan gì đến cô, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ đánh thật mạnh vào mặt Đoạn Kim Thần.

 

Thân là chồng cô, nhưng anh lại tra hỏi cô một cách bừa bãi, cho đến bây giờ cô mới nhớ ra rằng hôm đó về đến nhà như một kẻ mất hồn, anh đã chất vấn cô với sắc mặt rất khó coi.

 

Ban đầu cô nghĩ rằng anh không thích cô đến công ty, không ngờ là anh nghi ngờ chuyện kế hoạch của công ty bị rò rỉ có liên quan đến cô.

 

Cảnh tượng này rõ ràng lọt vào mắt của người đàn ông. Bên ngoài quán cafe, một chiếc Lamborghiniđang đỗ bên đường, cửa sổ xe được hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lạnh léo như băng.

 

Đôi mắt nhìn chăm chăm vào hai người đang nói cười ở bên trong, bàn tay nắm lấy vô lăng không ngừng siết chặt lại.

 

Đường Hoàn và Giang Chi Thịnh ra khỏi quán cafe, hai người đứng đối diện nhau, ánh mặt trời chiếu vào họ và kéo dài hình bóng của họ ra: “Đại Thịnh, vậy chuyện đó giao cho anh nhé, em ở nhà đợi tin tốt của anh “Được.” Giang Chi Thịnh mỉm cười và gật đầu, anh dặn dò cô. “Em tuyệt đối không được nghĩ linh tinh, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh, về nhà chú ý an toàn nhé.” “Ừm, tạm biệt” Cô vẫy tay với anh sau đó quay người rẽ sang hướng bên kia.

 

Nhìn bóng lưng cô dần biến mất sau lối rẽ, Giang Chí Thịnh mới lên xe rời đi.

 

Còn Đường Hoan lòng đầy tâm sự, cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà không phát hiện có một đôi mắt đang nhìn thẳng vào cô.

 

Giang Chi Thịnh đã đồng ý giúp cô điều tra chuyện này, vậy cô có thể yên tâm rồi.

 

Hiện tại bà ngoại vẫn ở trong tay Đan Chi Linh, rốtcuộc có phải làm gì mới có thể đưa bà ra khỏi đó một cách an toàn đáy khi rẽ vào một góc, cô đột nhiên bị ai đó kéo lấy. cơ thể bị ép vào tường. “A…” Cô còn chưa kịp lên tiếng, đôi môi của cô đã bị chặn lại, suy nghĩ đầu tiên của cô là bị tấn công.

 

Cô không ngừng giãy dụa, đôi đồng tử co rúm lại, cho đến khi nhìn rõ người đó là ai, sự hoảng loạn trong lòng cô được thay thế bởi sự tức giận: “Buông tay ra….Đoạn Kim Thần

 

Trong lòng anh đang có một ngọn lửa, làm sao anh có thể dễ dàng buông tay chứ?

 

Nếu nói đây là hỗn yêu, chỉ bằng nói là đang cắn.

 

Trong lúc giằng co, mùi máu lan ra trong miệng của hai người, môi của Đường Hoan đã bị cắn rách, khi đầu lưỡi của anh tiến vào trong miệng cô, cô tức giận cắn mạnh một cái. “Ưm… Người đàn ông đau đớn, cuối cùng buông cô ra, nhưng cánh tay giữ chặt hai tay cô vẫn không buông ra. Đường Hoan tức giận nhìn anh: “Đoạn Kim Thần, anh có bị điện không hả?”

 

Cô tức giận đến nỗi ngực phập phồng khôngngừng, đôi mắt đò ngầu. “Anh diễn sao?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, trong một mang theo một sự phức tạp và nói một cách ma mal: “Sao vậy? Em sợ phải vào tù vì ăn cấp đó, nhanh như vậy đã chuẩn bị tìm nhà mới rồi à?” “Anh đang nói vớ vẫn gì vậy?” Đôi mắt cô cuốn cuộn lửa giận: “Em tìm nhà mới lúc nào chứ? Anh ăn nói cần thận một chút “Dám làm không dám nhận sao?” Người đàn ông cười khẩy, đôi mắt tràn đầy giận dữ và không ngần ngại nói: “Không ngờ bản chất của em lại để tiện như vậy!”

 

Câu nói của anh vừa dứt, một tiếp “Bốp” vang lên, Đoạn Kim Thần bị ăn một cái tát thật mạnh.

 

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh hằn lên những dấu vân tay, lòng bàn tay Đường Hoan đau rát.

 

Trong mắt anh cuộn lên những biểu cảm phức tạp, đôi mắt nhìn cô chẳm chăm đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

 

Khoảnh khắc cái tát rơi xuống, trái tim Đường Hoan như bị dao cắt, hóa ra trong mắt anh, cô chính là loại người như vậy.

 

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng và phản bác lại một cách giận dữ: “Đúng vậy, tôi là một lẻ để tiền! Tôi sợ ngồi tù cho nên mới vội vã đi tìm nhà mới, như vậy anh đã hài lòng chưa?”

 

Sau khi hết lên câu này, cô đẩy mạnh anh ra và chạy đi thật nhanh.

 

Đoạn Kim Thần nhìn chăm chăm vào lưng cô với ảnh mắt u ám, lửa giận trong lòng không có chỗ nào để trút ra, anh chỉ có thể đầm một cú thật mạnh vào tường.

 

Chạy một quãng dài cho đến khi đôi chân trở nên mềm nhũn cô mới từ từ dừng lại, nước mắt cô không ngừng tuôn ra.

 

Hóa ra trong mắt anh cô chính là một người phụ nữ lắng lờ, xảy ra chuyện chỉ biết dựa dẫm ông.

 

Haha…cô chua chất trong lòng, nhưng không có nơi nào đề trút giận.

 

Ban đầu tại sao lại muốn gả cho anh, đã nói là chỗ dựa vững chắc của cô để giúp cô trả thù, nhưng giờ đây, không chỉ thủ còn chưa trả xong mà ngược lại bản thân còn lao vào vũng lầy, làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

 

Cô nhìn lên bầu trời, gào thét từ tận đáy lòng: Mẹ ơi, có phải con đã sai rồi không? Có phải con không nên kết hôn với anh ấy” Như vậy ít nhất con sẽ khôngphải đau khổ như thế này.

 

Trong lúc cô đang buồn bà, chuông điện thoại reo lên, cô lau nước mắt trên mặt và bắt máy mà không nhìn 10 người gọi: “Alo “Đường Hoan, bây giờ cô hãy lập tức về nhà, nếu không ngày mai hãy đợi mà lo hậu sự cho bà ngoại của cô đi Điện thoại vừa được kết nổi tiếng gào thét của Đan Chi Linh liền truyền đến “Mẹ tuyệt đối không được làm tổn thương bà ngoại con, bây giờ con sẽ về ngay.” Đường Hoàn không dám nghĩ nhiều, cô cúp điện thoại và vẫy một chiếc taxi đi đến nhà họ Đoạn.

 

Cô biết Đan Chi Linh chắc chắn đã biết chuyện kể hoạch của công ty bị rò rỉ và nghi ngờ là cô làm, bây giờ về nhà là muốn hỏi tôi cô.

 

Bây giờ cô lại không có cách nào để chứng minh sự vô tội của mình, mà vừa rồi lại cãi nhau với Đoạn Kim Thần, cho dù cô cầu xin anh chưa chắc anh đã quan tâm.

 

Móng tay đâm sâu vào da thịt cô, tầm tư rối bời.

 

Cô nhắm mắt lại và để mặc gió tạt vào mặt mình. Chiếc xe dừng lại ở nhà họ Đoạn, quản gia còn chưa thông báo cô đã vội vã lao vào trong.Vừa bước vào phòng khách có liên nhìn thấy Đoạn Trấn Nam đang ngồi ở ghé chính, còn Đan Chi Linh đang ngồi bên tay phải ông, thấy cô về sắc mặt họ khó coi đến cực điểm:

 

Vừa nhìn là biết họ đang đặc biệt ở đây cho cô về, xem ra hôm nay họ sẽ không dễ dàng tha cho cô rồi,

 

Nghĩ một hồi, cô ổn định lại tâm trạng: “Bố, mẹ, hai người gọi con về…

 

Còn chưa nói xong, một cơn gió ập đến, “Bốp” một tiếng, mặt cô hứng trọn một cái tát.

 

Cô bị đánh nghiêng mặt sang một bên, thời gian dường như dừng lại ở thời điểm này. “Cô không cần phải gọi tôi như vậy, tôi chịu không nổi. Tôi không ngờ cô lại to gan như vậy!” Còn chưa định thần lại, những âm thanh nhục mạ của Đan Chi Linh đã vang lên bên tai: “Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng cô là loại phụ nữ tham lam hư vinh phù phiếm, không ngờ cô lại vô lương tâm như vậy, đánh cắp kế hoạch của công ty, khiến Đoạn Thị và Lương Thị của chúng tôi phải chịu tổn thất nặng nề như vậy.

 

Đường Hoan muốn giải thích, nhưng mỗi cô khẽ mở ra, còn chưa kịp lên tiếng, Đoạn Trấn Nam đã đập bàn: “Nghiệp chưởng! Quỳ xuống!”

 

Giọng nói giận giữ vang lên trong phòng khách,Đường Hoan bưởng bình không chịu quỳ xuống: “Bố không liên quan đến con, con không hề đánh cắp tài liệu của công ty “Hừ!” Đan Chí Linh khít mũi lạnh lùng: “Cô nói không có là không có sao, nếu như chúng tôi không có chứng sao có thể gọi cô về được? Đến đây, bắt cô ta quỳ xuống!

 

Sắc mặt Đường Hoan trắng bệch, người làm bất ngờ đã vào đầu gối cô, hai chân mất trọng tâm nặng nề quỳ xuống đất, đầu gối truyền đến một cơn đau khủng khiếp, mặt cô cắt không còn một giọt máu

 

Nhìn vào sắc mặt tái nhợt của cô, Đoạn Trấn Nam không hề mềm lòng, ông chỉ vào cô một cách giận giữ: “Tôi tự hỏi nhà họ Đoạn không bạc đãi cô, nhưng từ khi cô bước vào nhà họ Đoạn, chúng tôi chưa bao giờ có một ngày yên ổn, bình thường cô gây chuyện vặt vãnh cũng thôi đi, nhưng bây giờ cô lại coi chuyện của công ty như một trò đùa. “Trong mắt cô rốt cuộc còn có nhà họ Đoạn hay không? Chuyện của công ty cô có thể lôi ra làm trò đùa sao?”

 

“Tôi đã nói rồi một người phụ nữ như vậy nhất định là không đơn giản, ông lại cứ không tin.” Đan Chi Linh liếc nhìn ông và nói một cách mỉa mai: “Bây giờthì hay rồi, nhà không được yên, công ty thì hoàng loạn, kết quả như vậy ông đã hài lòng chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK