Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Phi Phi lùi về phía sau một bước, tức giận nghiên răng trừng mắt nhìn cô: “Hạng người thấp hèn thì mãi mãi đều chỉ là kẻ hèn thấp, làm việc gì cũng đều thô bị lỗ mãng như vậy.”

Đường Hoan cũng chẳng hề để tâm tới những lời Lương Phi Phi vừa nói, quay người định đi xuống thì lại bất ngờ bị Lương Phi Phi gọi lại. “Chờ đã ” khó khăn lắm mới có thể tới đây để nhìn thấy Đường Hoan trong thân phận như vậy, tất nhiên phải làm khó cô rồi, sao có thể dễ dàng để cô rời đi cơ chứ?

Đường Hoan nhìn lại cục tức trong lòng, quay người nhìn chằm chằm về phía Lương Phi Phi, lạnhlùng hỏi: “Cô Lương, còn điều gì muốn giao phó nữa sao?”

Lương Phi Phi đưa tay vén tóc, quay người ngồi xuống ghế, làm bộ như một nữ chủ nhân trong nhà, chỉ tay nói “Rót trà cho tôi.”

Vừa hay lúc đó dì Đồng đi ra, nhìn thấy Đường Hoan, bà liền vội vàng đi tới. “Cô Lương chờ chút, tôi lập tức đi lấy trả cho cô “Không cần.”

Dì Đồng vừa quay người đi, Lương Phi Phi bỗng lên tiếng gọi bà lại, chỉ tay về phía Đường Hoan nói: “Cô đi lấy trà cho tôi!” Một nụ cười đắc ý được để lộ ra, đôi mắt tràn ngập vẻ khiêu chiến.

Đường Hoan biết chắc Lương Phi Phi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, có điều nghĩ lại cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, cô trước nay đều không ưa Lương Phi Phi, có lẽ có thể nhân cơ hội này để ra tay. Cô vẫn chưa thể quên chuyện lần trước khi ở vườn hoa đào, Lương Phi Phi đổ oan cho cô, lần này cô nhất định sẽ báo thù.

 

Di Đồng bối rối nói: “Chuyện… chuyện này cô Lương, để tôi đi lấy cho cô nhé!”.Lương Phi Phi vừa nghe thấy vậy, khó chịu trừng mặt nhìn đi Đông

Cái gì? Cô là bấy giờ chúng phải là người làm ở dây sao? Bà còn tưởng rằng cô ta vẫn còn thiếu phu nhân dầy từ Tôi chỉ yêu cầu có ta bừng tới đây một ly nước cũng không được a? Cũng chẳng phải là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng gì, có cần phải kiểu căng tới vậy không?”

Đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “thiếu phu nhân”, chỉ cần nghĩ tới việc cô đã kết hôn với Đoạn Kim Thần thi cơn tức giận lại bất ngờ kéo đến, dựa vào thân phận địa vị như Đường Hoan, sao có thể đủ để gà cho Đoạn Kim Thần cơ chứ? Chỉ có thân phận và địa vị như cô mới phù hợp với Đoạn Kim Thần. “Không sao, dì Đồng.” Đường Hoan đi tới bên cạnh di Đồng, lắc đầu với bà, “Di cứ đi làm việc của mình đi, chuyện ở đây giao cho cháu”

Biết Lương Phi Phi đang cố ý làm khó bản thân, dù cho có muốn tránh cũng chẳng thể tránh nổi, nếu đã như vậy chẳng bằng tiếp chiến, cô muốn xem xem rất cuộc ai mới là kẻ cao kể ở đây. Từ chuyện lần trước cô vẫn chưa hết tức, cả lần vô duyên vô cớ tất cô ở công tỷ, tới tận bây giờ có đều nhớ hết. Cô vốn là người không phạm tôi, tôi không phạm người, bạn kinh tôi một gang, tôi kinh bạn một tác, nhưng có những người.lại không khẳng muốn tìm chết, vậy thì không trách cô được rồi.

Dù Đổng tuy vẫn có chút lo lắng, nhưng thấy vẻ kiến quyết của Đường Hoan đành quay người rời đi. Dù gì thì đây cũng là nhà họ Đoạn, Lương Phi Phi cũng không dám làm chuyện gì, không cần lo lắng quá nhiều. Đường Hoan đi vào trong phòng bếp lấy ra một âm trà ô long, hương thơm nhè nhẹ của trà phảng phát bay khắp phòng. Lương Phi Phi đắc ý nhìn Đường Hoan bưng trà đi tới, đáy mắt xượt qua một tia ác ý, định diễn lại trò cũ. Đưa mắt nhìn lên trên tầng lớp nền gạch men trắng bóng để lộ ra một bóng hình, trong lòng thẩm mừng rỡ. “Cô Lương, mời dùng trà” Đường Hoan kinh cần đưa trà tới trước mặt Lương Phi Phi, đôi mắt chăm chú quan sát mọi động thái của cô ta.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi Lương Phi Phi định đưa tay nhận trà, cô đột nhiên vung tay sang một hưởng khác. Khóe miệng cô cong lên, Đường Hoàn nhanh hơn Lương Phi Phi một bước, nước trà nóng để lên cánh tay của Đường Hoan. “Aa….”

Nước trà nóng làm bằng tay của Đường Hoan, Đường Hoan nhếch miệng nhìn Lương Phi Phi, đồngthời người người ngã xuống đất. “Choáng”

Ly trà rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh. Cùng một lúc, hai thứ am thanh từ trong phòng khách vang lên, Đoạn Kim Thần từ trên tầng chạy xuống, vừa hay nhìn thấy cảnh này, hoảng hốt chạy tới đỡ Đường Hoan. Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, Lương Phi Phi sửng sở, còn chưa kịp lên tiếng, một ánh mắt lạnh lùng đã hướng về phía cô, cánh tay bị ai đó dữ chặt. Cơn thịnh nộ ùa tới, giọng nói lạnh như băng được phát ra: “Lương Phi Phi, nếu lần sau cô còn dám làm cô ấy bị thương, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cut!” “Anh Kim Thần…” Lương Phi Phi không ngờ mọi chuyện lại ngoài mong đợi của mình, hốt hoảng bối rối giải thích, “Em không có, là do cô ta cố ý…” Vốn dĩ là cô muốn giờ lại mánh cũ để đổ oan cho Đường Hoan, không ngờ lần này Đường Hoan lại nhanh hơn một bước, tức chết cô rồi.

Đoạn Kim Thần lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Ý của cô là cô ấy cố ý tự làm thương mình rồi đồ oan cho cô sao, cô coi tôi là thằng ngu đấy à?”

Lương Phi Phi chưa từng thấy anh nổi giận nhưvây bao giờ trong nháy mắt có chút hoàng sở. Rừng rung hai mắt nhìn anh, không dám phản kháng, Đường Hoan hoàn toàn không để tâm tới hai người, đầu đơn đứng dậy. Đoạn Kim Thân vung tay Lương Phi Phi đã Đường Hoàn đứng dậy, nhưng lại bị cô nghiêng người né tránh, thái độ lạnh lùng như họ chưa từng quen biết nhau vậy. Trong lòng thẩm mừng, Đoạn Kim Thần xuất hiện khả đúng lúc, không giống như lần trước, không biết Lương Phi Phi đã lên kế hoạch tất cả. Cũng may rằng cô khá thông minh, bằng không còn không biết Đoạn Kim Thần sẽ trừng phạt cô thể nào. “Anh Kim Thần, anh vì người phụ nữ đó mà hung hãn với em vậy sao?” Nhìn vào dáng vẻ ung dung đắc ý của Đường Hoan, Lương Phi Phi càng tức giận hơn, chỉ tay về phía cô phẫn nộ lên tiếng. “Cô ấy là vợ của tôi!” Một giọng nói đanh thép được phát ra, “Lương Phi Phi, đừng coi cô tôi như kẻ ngốc”

Ba tiếng “vợ của tôi” khiến Lương Phi Phi đỏ mắt, tiến lên phía trước một bước nắm lấy tay Đoạn Kim Thần nói: “Anh Kim Thần, sao anh có thể vì cô ta mà nói với em như vậy chứ? Anh căng thẳng như vậy để làm gì chứ? Anh tuyệt đối sẽ không thích cô ta, đúng không? Cô ta thật sự đang lừa anh, lúc nãy em hoàn toànkhông hề dầy cô ta” Lương Phi Phi hoảng loạn giải thích, nhưng ánh mắt nhìn vào Đường Hoan ngày càng phản nội

Đường Hoan dường như chẳng hề để tâm tới ánh mắt ấy của Lương Phi Phí, vẻ mặt oan ức vô tội đứng ở đó. Đoạn Kim Thần không muốn tiếp tục phí lời với Lương Phi Phi, ngoảnh đầu nhìn lên cánh tay bằng đó của Đường Hoan, ánh mắt lo lắng xót xa. “Đau không?”

Đau không sao? Đường Hoan thẩm cười, sao có thể không đau được chứ? Anh thử đổ nước nóng lên người xem có đau hay không? Tất nhiên đây chỉ là những gì cô thầm nghĩ trong lòng, cô nào dám mở miệng nói ra. Cô ra tay cũng thật đủ hận đó, nhiệt độ của nước ít nhất cũng phải tới bảy mươi độ, nhưng lòng không hận sao có thể khiến người khác tin được dây?

Ngước mắt nhìn vào gương mặt đầy phẫn nộ của Lương Phi Phi, Đường Hoan lạnh lùng nói: “Chắc cô Lương làm vậy cũng chỉ là vì muốn lấy lại công bằng cho chuyện mất văn kiện ở công ty, do vậy với làm thế này với tôi đúng không?”

Lương Phi Phi trừng mắt, tức giận nói: “Tiên nhân, cô nói gì thế?”“Tôi nói gì trong lòng cô còn không rõ nửa sao? Cô chẳng phải vì tôi đã gây tổn thất tới cho công ty của cô, do vậy mới tới đây tìm tôi để hả giận, có đúng không?”

Dứt lời, Đường Hoan quay người bỏ đi, Lương Phi Phi nghe thấy vậy, máu nóng sục sôi trong người. Nếu như tới bây giờ cô còn không hiểu rõ lời nói vừa xong của Đường Hoan là có ý thì cô nhất định chính là một kẻ ngốc ở đây. “Đứng lại, tiện nhân, cô vừa ăn nói hồ đồ cái gì thế?” Lương Phi Phi nổi giận, khẩu khi không chịu thua, “Được lắm, tôi không ngờ cô quả nhiên dám dùng cách này để đầu lại với tôi, quả nhiên dám dùng thử thủ đoạn bẩn thỉu này đề đổ oan lên đầu tôi, hôm nay tôi không xé rách miệng cô ra thì tôi không còn là Lương Phi Phi nữa, cho cô bớt ăn nói linh tinh ở trước mặt anh Kim Thần đi.

Nói xong, Lương Phi Phi định nhào người về phía Đường Hoan, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần giơ tay ngăn lại, kéo cô lùi về phía sau, nhào người lên ghế. Lương Phi Phi không dám tự tin nhìn Đoạn Kim Thân, vẻ mặt ban ức nói: “Anh Kim Thần, sao anh có thể vì người phụ nữ đó mà động tay với em được chứ?” Cô không thể chấp nhận Đoạn Kim Thần làm vậy với mình, cánh tay chỉ vềphía Đường Hoàn run rẩy, “Cô mau nói với anh Kim Thần là do cô tự ngã đi, tôi hoàn toàn không hề đẩy

Đường Hoan bằng cảm thấy có chút nực cưới, não của cô ta bị úng nước rồi hay sao? Sao cô có thể thay cô ta đứng ra thanh minh được chứ? Đấy lòng thấm cười, nhưng ngoài mặt lại làm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, cô lạnh lùng nói: “Cô Lương, nói chuyện tốt nhất đừng nên quá đáng quả, cô cảm thấy tôi sẽ tự làm bỏng minh để hãm hại cô sao? Người chịu thương ở đây là tôi đó”

Sau khi nói xong, Đường Hoạn quay người bỏ đi, không muốn phi thời gian để tiếp tục tranh cãi với Lương Phi Phi, vết bỏng trên tay nếu như không xử lý nhất định sẽ để lại sẹo. “Cô…. Sắc mặt Lương Phi Phi đỏ bừng, tức giận hét lên: “Cô ăn nói hồ đồ! Là do cô cố ý, anh Kim Thần, anh đừng tin lời của cô ta, em hoàn toàn không hề vì chuyện tổn thất của công ty mà tới đây tìm cô tính chuyện đầu, cô ta đang cố ý đổ oan cho em mà.” “Em thật sự chưa từng nghĩ sẽ đồ trà lên người cô ta, xin anh đừng tin lời của cô ta, anh Kim Thần, cô ta chính là một kẻ lòng dạ hiểm ác, một người phụ nữ rằn độc nguy hiểm, cố ý gây chia rẽ tình cảm giữa haichúng ta. “Đủ rồi đấy!” Đoạn Kim Thân quát lên một tiếng, sắc mắc âm u cắt ngang lời nói của Lương Phi Phi, “Quản gia, đuổi cô ta ra khỏi đây, sau này nếu không có sự cho phép của tôi thì không được phép để cô là tùy ý vào đây”

Lương Phi Phi nghe thấy vậy liền sửng sốt, bám lấy cánh tay của Đoạn Kim Thần, oan ức nói: “Anh Kim Thần, tại sao anh lại tin người phụ nữ kia mà không tin em chứ? Cô ta thật sự cố ý, anh đừng để bị cô ta lừa như vậy”

Quản gia đi tới bên cạnh Lương Phi Phi, thái độ kính cần nói: “Cô Lương, mới cô đi bên này.” “Tôi không đi.” Nhất quyết không buông tay khỏi người Đoạn Kim Thần, nước mắt rơi lã chã nói: “Anh Kim Thần, anh không thể đuổi em đi như vậy được, em thật sự không hề ”

Sau đó, dù cho cô có đồng ý rời đi hay không, quản gia vẫn cương quyết đuổi cô ra khỏi nhà. Đường Hoan quay trở về phòng chuẩn bị xử lý vết thương, tất nhiên những lời Lương Phi Phi chửi mắng cô vừa xong, có một chữ cũng không để lọt ngoài tai. Mối thù làm trước ở vườn đào cô còn chưa tính, bây giờ cô ta lạichủ động tìm tới đây, sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ Đừng tưởng rằng cô là một kẻ dễ bắt nạt thể chứ có nuốt gian không có nghĩa là có làn nhát vô dụng

Khi Đường Hoan chuẩn bị bôi thuốc, cánh cửa phòng bằng nhiên bị ai đó mở ra, Đoạn Kim Thân mất không chút biểu cảm tiền vào. Nhìn vào vết bỏng đó rất trên cánh tay của cô, sắc mặt anh trùng xuống. Đường Hoàn ngước mắt nhìn anh, sau đó củi mặt xuống, giọng điều bình tĩnh hội; “Anh tới đây làm gì?”

Đoạn Kim Thần không trả lời mà lấy ra hộp thuốc thay cô bôi lên vết thương, nhưng lại bị Đường Hoan né tránh. “Em tự bồi là được, không cần anh động tay”

Nói xong, lấy lại lọ thuốc trong tay rồi đi ra khỏi căn phòng, không muốn ở cùng với anh trong một không gian, như vậy khiến cô cảm thấy thật bí bách. Vừa ra tới cửa, Đường Hoan bỗng nhiên bị Đoạn Kim Thần từ phía sau kéo tay lại, hống hách bế cô lên. Đường Hoan vùng vẫy nói: “Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống!” Vết thương trên tay khiến cô cảm thấy đau rát, cô nhăn mặt, lời nói ra cũng có chút không tốt.

Có điều Đoạn Kim Thần không hề nổi giận, mà nhẹ nhàng bỏ cô vào phòng của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK