Mục lục
XUYÊN NHANH NỮ VƯƠNG TRỞ LẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngày mai tôi sẽ ra dẹp đám zombie kia của chị." Tư Hạo đột nhiên lên tiếng trong bóng đêm.

"..." Còn tưởng hắn ngủ rồi chứ!

Di Giai:"Đã lâu vậy rồi, sao giờ mới đi?"

Tư Hạo không đáp.

Di Giai cảm thấy mình đã làm tổn thương trái tim mỏng manh của hắn, khẽ quay người sang ôm lấy hắn từ đằng sau, dụi dụi:"Thôi mà." quả nhiên cảm nhận được cơ thể đối phương thả lỏng.

Cô lựa lời nói tiếp:"Tôi thích cậu thật mà."

"Tôi hôn hôn cậu nha?" Di Giai vừa nói vừa hôn chụt chụt lên lưng Tư Hạo, thành công khiến hắn xoay người lại nhìn cô chằm chằm.

"Vì đám zombie của chị, chị còn có thể làm gì nữa?" Hắn lạnh nhạt nói.

Di Giai vội nói:"Không phải vì chúng, tôi là vì cậu mà, tôi không muốn cậu buồn."

Tư Hạo không nói gì.

Di Giai căng thẳng, thật sự cô không quá quan tâm đám zombie ngoài kia có bị dẹp hay không, nhưng tâm trạng của Tư Hạo nếu còn nặng nề, rất dễ dẫn đến linh hồn đang yếu ớt bên trong kia cũng sẽ bị hao tổn bởi năng lượng tiêu cực.

"Tư Hạo..." Di Giai sờ sờ má hắn:"Tôi thích cậu thật mà. Đừng buồn nữa được không?"

"Tại sao năm đó chị làm vậy?"

Di Giai hơi chần chờ, rốt cuộc nói:"Tôi phải đi gia tăng số lượng zombie, không thể dẫn cậu theo."

"Tại sao không thể?"

"..." Vì cậu là nam chính! Linh hồn cậu không ổn! Cậu cần Tang Gia ở bên! Nhắc mới nhớ, tên ngốc Tang Gia kia đang ở đâu vậy!?

"Rất phức tạp." Di Giai thở dài.

"Chị đừng nói dối nữa." bờ vai Tư Hạo hơi run rẩy:"Chị biết tôi thích chị đến thế nào mà... Chỉ cần chị nói một câu, tôi sẽ cùng chị đi tăng số lượng zombie... Ai cần biết con người sống thế nào, tôi chỉ cần chị." hắn ngừng một lát:"Nhưng mà chị bỏ tôi lại. Tôi bị thương, rất đau."

Trái tim Di Giai hơi thắt lại:"Tôi không nói dối."

"Có phải do tôi quá bao dung chị không?" Tư Hạo đột nhiên nói:"Tôi cũng có niềm kiêu hãnh, nhưng tôi đã vứt bỏ toàn bộ khi ở bên chị."

Di Giai ngẩn ra, bối rối cụp mắt, cô không quen với một Tang Thanh thích mình đến vậy, mà cô cũng không biết đối mặt với chuyện này như thế nào.

"Tôi phải làm thế nào? Chị muốn tôi phải làm gì mới có thể chấp nhận tôi?"

Cô biết dù mình nói thích Tư Hạo bao nhiêu hắn cũng không chịu tin, vì vậy khẽ run rẩy nhắm mắt lại:"Tư Hạo... Mình đi tắm đi."

Trong phòng tắm, Di Giai nhìn Tư Hạo chậm rãi thoát y trước mặt mình, cả người đều thấy mất tự nhiên. Cơ thể hắn bây giờ đã gần giống với cơ thể thật của Tang Thanh bên ngoài, cơ bắp đều tăm tắp sáng bóng dưới ánh đèn, suýt nữa lóa mù mắt Di Giai, từ khi bị cô nhìn chằm chằm, thứ bên dưới đã sớm ngẩng cao đầu.

"Khụ... Để tôi kỳ lưng cho cậu." Di Giai cầm khăn vòng ra sau lưng, cẩn thận kỳ lưng cho Tư Hạo, nước từ bên trên chảy xuống thấm ướt tay áo cô, vì vậy cô lại sắn tay áo lên cao chút nữa. Mỗi khi đầu ngón tay cô khẽ chạm vào da thịt hắn, cả hai đều khẽ run rẩy.

Tư Hạo không nói gì, dường như chỉ tập trung tắm, dường như lại không tập trung, cứ thế mà tắm hơn ba mươi phút.

Tắt nước, Di Giai lấy khăn tắm khoác lên vai Tư Hạo xong định trở ra, lại bị cậu giữ tay ôm lại:"Chị... Có quên gì không?"

"..."

"Nó lớn như vậy... là bởi vì chị."

"..." Di Giai mặt đỏ như gấc cảm nhận được thứ nóng rực đang chọc vào mông mình.

Không phải lần đầu... Cô tự cổ vũ mình xong liền xoay người lại đối diện với nó, nhẹ nhàng cầm lấy, giống như nâng niu vật báu mà xoa vuốt.

Ánh mắt Tư Hạo lóe ra sự vui mừng cùng với không thể tin, hắn chống tay khóa cô vào tường, bao nhiêu giác quan liền đổ xuống bên dưới, nghiêng đầu hôn môi cô.

Cô không cần làm gì nhiều, chỉ cần đụng chạm nhẹ nhàng cũng đã khiến hắn cực kỳ hưng phấn.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, dòng nước vẫn chậm rãi chảy trên sàn nhà lạnh băng, mang theo tất cả ưu phiền.

Tiếng thở dốc nặng nề cũng dần ngừng lại.

Giải quyết giúp hắn xong, Di Giai có chút thẫn thờ nhìn tay mình, nhưng hắn không để cô mất tập trung quá lâu, nhẹ nhàng cầm tay cô rửa sạch.

"Thoải mái lắm." Tư Hạo ghé sát tai cô, khàn giọng nói. Di Giai gật gật khuôn mặt nhỏ đỏ như gấc, ánh mắt bị hơi sương phủ mờ cũng hơi đỏ lên.

Tư Hạo quả thật rất muốn vượt quá giới hạn, nhưng cô nói mình chảy máu sẽ chết nên hắn nguyện ý cả đời này không động vào cô, chỉ cần cô cho hắn có cảm giác an toàn là được.

Hắn tỉ mỉ từ tai hôn dọc xuống xương quai xanh, nhìn xuống khe ngực đầy mê hoặc của cô, mi mắt run rẩy, khẽ hôn xuống.

Di Giai giật nảy mình:"Đừng..."

Hắn ngập ngừng đưa một tay lên khẽ chạm vào ngực cô, nhưng vừa nâng mắt lên đã thấy sắc mặt Di Giai tái nhợt, không hề có chút thoải mái nào, ngón tay lập tức rụt lại:"Chị?"

Di Giai đã đánh giá mình quá cao, thật sự không thể chịu được việc kích thích quá độ như vậy, cô ôm mặt:"Tôi thật sự chưa sẵn sàng."

Ánh mắt hắn hơi phức tạp, nghĩ đến ngày tháng còn dài, có lẽ không nhất định phải là tối nay, liền cầm tay Di Giai chạm vào hạ thân đã lại ngóc đầu của mình.

"Việc này thì chị làm được chứ?"

Di Giai ngẩn ra, sắc mặt từ trắng nhanh chóng chuyển sang đỏ:"...Ừm."

"..." Tư Hạo hơi nhướn mày, nhận ra người trước mắt này không phải chán ghét hắn, chỉ là có chút chướng ngại khi bị động chạm mà thôi, ngược lại được chạm vào người khác thì có vẻ... rất thích thú?

Hai người trở về giường, tối đó, bàn tay Di Giai được dịp hoạt động hết công suất.

Đến gần sáng, chân cô lại thay ca dưới sự giúp đỡ của Tư Hạo.

Di Giai: Cứu mạng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK