Trở về không gian hệ thống, Di Giai đang trong phòng Tang Thanh, cô thấy Tang Thanh mở mắt, cũng nhìn sang cô. Hai người nhìn nhau một lát, không khí có chút quái dị
Cô cứng đờ quay đầu đi, chợt thấy trên bàn đọc sách của hắn có trồng một cây cỏ, cô kinh ngạc, những lần trước vào đây cô không để ý, nhưng lần này nhìn kỹ lại liền thấy toàn món đắt tiền đập vào mắt.
Di Giai ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt hâm mộ.
Tang Thanh thấy cô chỉ nhìn cây cỏ một chút liền rời đi, không biết tại sao lòng hơi khó chịu, hắn điều chỉnh gì đó trên hệ thống, không gian liền to ra gấp 5 lần.
Cô há hốc, nhớ ra đây là tác dụng của thẻ đen loại mới, ánh mắt càng thêm sùng bái. Tang Thanh chợt đi tới trước mặt cô:
"Ngươi thấy cái nào đẹp?" Rồi chỉ mấy bộ bàn ghế trên hệ thống cửa hàng.
Một bộ màu xám: 500.000.000
Một bộ màu đen có hoa văn trắng: 700.000.000
Di Giai dĩ nhiên chọn bộ mắc hơn, nó thật sự đẹp, Tang Thanh cũng vui vẻ điểm mua, một bộ bàn ghế to đùng xuất hiện, Tang Thanh chỉnh nó vào phần không gian trống.
Cô ước gì mình cũng có tiền mua sắm thế này, thật là thích.
"Chắc ta cũng phải về xem thẻ đen sửa được chưa, thật cảm ơn ngươi cho ta làm nhiệm vụ cùng." Di Giai cười nhìn hắn
"Không có gì, cũng nhờ ngươi ta mới thoát ra ảo cảnh." Hắn đáp
Nói cũng phải, ảo cảnh đó Tang Thanh đã không thể tự mình thoát ra, là nhờ cô khiến cho hồ ly suy yếu đến nỗi không thể duy trì ảo cảnh nữa. Không biết trong mơ Thang Thanh đã thấy gì, chắc chắn là tâm ma trong lòng hắn.
Cô đặt thẻ đen hắn đưa trước đó lên bàn, vẫy tay tạm biệt rồi đi qua gương. Cô không có thẻ nên không thể tách đôi không gian mở cửa trở về, bắt buộc phải dùng cách khác.
Cô đi tới một bức tường, nhớ lại hướng dẫn mà thẻ đen từng nói, vẽ một trận pháp, quả nhiên bức tường biến ảo lộ một cánh cửa, cô bước vào. truyện teen hay
Trở lại không gian của mình, cô có chút không quen, trông chật chội hơn nhiều, chắc là do đã quen nhìn không gian Tang Thanh.
Thấy trên bàn đã để sẵn thẻ đen, cô vui vẻ chạy lại cầm nó:
"Ngươi đã trở lại, lúc không có ngươi ta thật khổ sở."
"Ngươi biết vậy là tốt." Thẻ đen đắc ý
Không biết tại sao cô có cảm giác từ khi bị thất lạc ở thế giới kia, nó có chút tính tình.
Có tiếng leng keng của đồng xu rơi, lâu rồi Di Giai mới nghe thấy nó, cô có chút xúc động mở ra thẻ đen xem:
Mã số: 55555
Tài khoản: 21.000.000 + 100.000.000
Xếp hạng: không có
Di Giai và thẻ đen đều kinh ngạc, thẻ đen trước tiên gào lên:"55555 không ngờ chỉ rời xa ta có mấy ngày, cô đã sa đọa đến mức này!"
Di Giai ấp úng:"... cái gì?"
"Không phải chỉ là không thể đi làm nhiệm vụ thôi sao? Cô lại đi bán rẻ mình, chịu đựng bị bao nuôi?"
"..."
Di Giai nhắn tin cho Tang Thanh
55555: Ngươi... hình như chuyển nhầm một số 0.
Cô nghĩ lý do như vậy là hợp lý nhất.
9966: Không có. Đây là phần thưởng của nhiệm vụ lần này ở cấp độ của ta.
55555: Nhiều như vậy? Ngươi xếp hạng bao nhiêu?
9966: Hạng chỉ là mấy con số vô tri. Ngươi đừng ngu ngốc nghĩ dựa vào mấy con số đó để đánh giá một người.
55555:... đa tạ.
9966: Hợp tác vui vẻ.
Di Giai giải thích ngắn gọn cho thẻ đen, nó phát ra giọng nghi hoặc:" 9966? Cái mã số này quen quen..."
Cô nhíu mày:"Thế nào?"
"Hình như lúc được đưa lên chủ hệ thống sửa chữa, ta có nghe nhắc tới hắn."
Di Giai kinh ngạc:"Ngươi có lầm không? Chẳng lẽ hạng của hắn rất cao?" Cô ôm đùi còn kịp không?
"Ta kiểm tra trong top 10.000 không có hắn."
"Không thể nào!" Cô càng nghe càng bất hợp lý, người giàu như vậy mà không xếp trong hạng 10.000
Thẻ đen cũng thắc mắc như cô. Nhưng có vẻ nó rất hạnh phúc khi được chứa nhiều tiền như vậy.
Cô nhớ Tang Thanh nói không thể dùng xếp hạng để đánh giá một người, âm thầm gật gù đồng ý.