Mục lục
XUYÊN NHANH NỮ VƯƠNG TRỞ LẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cảm tạ, nhưng ta chỉ muốn chơi ở Đông Việ...." chưa nói xong cô đã thấy trước mắt trống trơn, Mị Huyền biến mất.

Cô bực bội bước chân đến Đông viện, đột nhiên từ ngã rẽ xuất hiện 2 nha hoàn giống hệt nhau chặn đường cô:"Xin dừng bước."

"Không dừng thì thế nào?" Cô hỏi

"Đừng làm chủ nhân tức giận." 2 nàng ấy đi sang 2 bên, mỗi người cầm 1 tay Di Giai kéo cô trở về.

"Sức lực mạnh thật." Cô thầm nghĩ, đành ngoan ngoãn bị lôi vào phòng ngủ.

Mấy hôm sau Mị Huyền liên tục dắt cô đi đây đi đó, ân cần không tả nổi nhưng chỉ cần cô nhắc đến Đông viện hắn liền chuồn đi mất. Khi cô dần mất kiên nhẫn thì lại có biến xảy ra, kẻ thù của Mị Huyền đến tìm hắn.

Mị Huyền đặt kết giới quanh viện cô, sau đó đánh cùng kẻ thù đến long trời lở đất, ngồi trong viện thấy tới ngày thứ 3 vẫn còn đánh, cô thầm suy đoán sức chiến đấu của kẻ địch, lại tò mò kết quả, thế là liền ngó đầu ra.

Trên trời bay 2 kẻ rảnh rỗi đang so chiêu liên tục, kẻ địch là một nữ nhân áo đỏ trông cực kỳ diễm lệ, có điều trang điểm có chút đậm, đột nhiên cô ta bị đánh bay chạm vào kết giới trước mặt Di Giai. Cô giật mình, trợn tròn mắt đối mặt với cô ta, cô ta cũng ngẩn ra, sau đó cười một tràng chói tai:"Mị Huyền ơi Mị Huyền, ta tự hỏi tại sao ngươi cứ cố thủ chỗ này! Ra là kim ốc tàng kiều!" ( ý chỉ nhà vàng giấu mỹ nhân)

"Cát Tư! Ngươi không được động vào nàng!" Mị Huyền ôm cánh tay bị thương liều mạng bay tới, ả tránh ra một bên, nhìn Di Giai ánh mắt bất thiện, lại không ngờ Di Giai chạy tới chỗ cô ta, đưa tay chạm vào kết giới:"Cứu ta với!"

Không ai lường trước được điều này, Mị Huyền cùng ả đều ngây người, Di Giai ở gần ả hơn nên Mị Huyền có muốn cũng không tới kịp, ả đã nhanh chóng dồn sức đâm 1 kiếm vào kết giới, Di Giai từ trong cũng góp 1 chưởng.

Khi kết vỡ vừa vỡ ra, Mị Huyền đã lao tới muốn chộp lấy tay Di Giai, nhưng nhanh hơn hắn, cô nhào vào lòng Cát Tư.

Cát Tư:"..."

"Ngươi thả nàng ra!" Mị Huyền lập tức buông kiếm lùi lại, run rẩy gằn giọng.

Sau khi phản ứng lại, Cát Tư vội nâng kiếm đặt trên cổ Di Giai:" Ha! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Nhớ khi xưa ngươi thề hẹn với t..."

"Im miệng!" Hắn hét lên, lo lắng nhìn Di Giai như muốn giải thích, lại lo lắng nếu chọc tức ả ả sẽ làm hại cô.

Cát Tư thấy bộ dạng này của hắn càng thêm ngứa mắt, cười gằn nói:"Được lắm! Xem ra ngoài giết ngươi ta lại nghĩ ra trò vui hơn nữa! Ta sẽ mượn tình nhân của ngươi về mấy ngày vậy."

"Ngươi dám!" Khóe miệng hắn chợt nhỏ ra một giọt máu tươi, dường như bị kích động quá lớn, hắn cong người ôm lấy ngực:"Ngươi không thể hành hạ nàng, nàng chỉ là người thường! Ngươi không được tổn hại nàng, nàng rất yếu ớt! Ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi! Ngươi muốn cánh tay hay cái chân? Chỉ cần ngươi để lại cho ta 1 cái mạng để sống cùng nàng. Ngươi muốn gì ở ta cũng được nhưng đừng làm hại nàng!"

Di Giai cảm thấy người phía sau mình khẽ chấn động, tay cần kiếm của ả cũng run rẩy, ả cười, giọng lại bi thiết:"Hay cho ngươi một đời phong lưu! Nếu năm đó ngươi cho ta 1 phần 10 tấm chân tình này của ngươi, mọi chuyện đã chẳng đến nước này!" Nói đến từ "mọi chuyện" ả đột ngột mở ra một tấm bùa, bóng dáng 2 người dần mờ đi trước ánh mắt kinh sợ của Mị Huyền.

Đây là bùa chú dịch chuyển thức thời, Di Giai thấy mình đang đứng trong hang đá, dưới chân vẽ một trận pháp giống trên tấm bùa ban nãy.

"Phụt" Cát Tư bấy giờ mới buông lỏng Di Giai ra, phun một ngụm máu lớn.

Di Giai đỡ cô ta lên giường đá gần đó.

"Ngươi có ý đồ gì?" Ngọc Trân ngồi vững, liếc nhìn cô

"Không có ý gì, chỉ muốn thoát khỏi đó thôi."

"Hắn yêu ngươi như vậy, ngươi nỡ sao?"

"Không nỡ thì sao ta ở đây?"

"..." cô ta bật cười, lát sau mới nói tiếp:"Cả đời hắn trêu hoa nghẹo nguyệt, đến lúc thật sự yêu một người, người nọ lại không yêu hắn. Ha ha, đáng đời!"

Di Giai không để ý lắm, hỏi:"Tiếp theo ngươi định làm gì?"

"Ta vốn muốn giết hắn nhưng khi thấy ngươi ta nhận ra cướp đi thứ hắn yêu còn tàn nhẫn hơn. Mấy ngày nữa hắn sẽ tìm tới đây, ta đem ngươi ra làm mồi nhử cho hắn hồn phi phách tán không được siêu sinh!" Ả cười vui sướng khi nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp đó

"Thật ác nha!"

"Nhưng trước đó ta sẽ giết ngươi trước mặt hắn, để hắn nếm mùi đau khổ khi đánh mất người mình yêu." Ả nghiêng đầu nói tiếp

"Ngươi cho rằng ta sẽ để yên sao?" Di Giai hỏi lại

"Ngươi chỉ là người thường, có thể chống cự sao?"

"Biết đâu được?"

Ả nhếch miệng, không nhìn cô nữa mà nhắm mắt ngưng thần trị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK