Chương 228
Cô ta không kiềm chế được cảm xúc, ngồi sụp xuống đất, ôm lấy túi tiền rồi thút thít không thôi, tự lẩm bẩm một mình: “Cuối cùng cũng tìm lại được, nếu không có tiền, anh Vũ sẽ rất khó chịu, sẽ rất khó chịu.”
Tôi nhìn người phụ nữ ngồi khóc đến đau lòng như vậy và nghĩ đến Vũ Khả Hân.
Trái tim không thể không cảm thấy mềm nhũn.
Trên đời luôn có những người không hiểu về loại nghề nghiệp này, mặc dù có một số người phụ nữ tự nguyện làm, nhưng phần lớn là bị cuộc sống chèn ép, bọn họ bất đắc dĩ phải bán thân thể của mình để tiếp tục sống qua ngày.
Nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo, vì vậy chúng ta cũng không có quyền phê bình nghề nghiệp của người khác.
Người phụ nữ bất lực này khiến tôi nghĩ về Vũ Khả Hân, có lẽ cô ấy cũng từng bị như vậy, bị khách hàng cướp tiền, liệu lúc đó có ai đó ra tay giúp đỡ cô ấy không? “Cô gái, có phải cô gặp khó khăn gì hay không?” Tôi nhìn cô ta rồi nhàn nhạt hỏi.
Nếu cô ta gặp phải khó khăn gì thì tôi cũng không ngại giúp đỡ một chút.
Tuy nhiên, cô ta chỉ nhìn tôi một cái rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, cơ thể lắc lư như người hút ma túy.
Cô ta nhỏ giọng nói với tôi một tiếng cảm ơn, sau đó rời đi ngay lập tức.
Nhìn bóng lưng người phụ nữ đang xa dần, tôi không thể không cảm thấy có chút xót xa phiền muộn. “Chủ tịch Nhi có một trái tim rất nhân hậu” Bà Vũ Khánh Vân đột nhiên nói với tôi khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cái bóng đã khuất dần dưới ánh đèn đường.
Tôi quay đầu lại, nhìn bà Vũ Khánh Vân một cái rồi cười nhẹ nói: “Không, tôi không lương thiện như vậy đâu, tôi chỉ giúp những người cần được giúp thôi.”
Bà Vũ Khánh Vân nghe vậy chỉ nở nụ cười, sau đó lên xe ngồi cùng tôi.
Tôi ngồi trên xe nhìn những ánh đèn sặc sỡ ngoài cửa sổ, trong một thành phố xa hoa luôn có những con người sống chật vật đau đớn, lúc đó nếu như có một đôi tay xuất hiện giúp đỡ, thì có lẽ họ sẽ không phải khổ sở như vậy. “Cô chủ, cô đã về rồi.” Tôi kéo cơ thể mệt mỏi của mình bước vào trong nhà, người giúp việc trông thấy tôi mệt mỏi như vậy thì vội lo lắng cúi đầu chào tôi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, khó chịu ấn huyệt thái dương một chút rồi nói: “Bánh Gạo đã đi ngủ chưa?”
Người giúp việc không trả lời mà chỉ đứng cúi đầu cách đó không xa, không lên tiếng nói gì.
Tôi chờ một lúc lâu cũng không thấy người giúp việc nói gì, không nhịn được cau mày nói tiếp: “Sao vậy? Thằng bé chưa đi ngủ à?”
Chẳng lẽ vẫn còn đang chơi đùa? Nên không chịu đi ngủ sao? “Khôn… không phải như vậy, cậu chủ nhỏ… vẫn chưa trở về nhà” Người giúp việc sợ hãi ngẩng đầu lên nói với tôi. “Cô nói cái gì?” Tôi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Bánh Gạo chưa trở về? Đó là ý gì? “Vũ Khả Hân đâu?” “Cô Hân cũng chưa trở về nữa.” Sau khi người giúp việc khó xử nhìn tôi một lúc, cô ấy tiếp tục nói.
Vũ Khả Hân cũng chưa trở về nữa?
Tôi lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, bây giờ đã là mười một giờ rưỡi, Vũ Khả Hân chưa trở về, Bánh Gạo cũng chưa trở về? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức cũng không nói gì, chỉ bảo chúng tôi đợi một chút, anh ta sẽ tới ngay lập tức.
Tốc độ của Phan Huỳnh Đức rất nhanh, mười phút sau anh ta đã có mặt ở đây.
Tôi vừa nhìn thấy Phan Huỳnh Đức, đang lo lắng định nói thì anh ta trầm giọng nói: “Tôi biết em đang muốn nói điều gì, tôi đã cho Victor đi tìm Bánh Gạo rồi, chắc chắn sẽ tìm thấy bọn họ sớm thôi.” “Thằng bé Bánh Gạo này rốt cuộc đã làm gì vậy? Nó có thể đi đâu được chứ?” Vừa nghĩ đến những việc có thể xảy ra với Bánh Gạo, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Phan Huỳnh Đức nhìn thấy tôi như vậy thì vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi nói: “Được rồi, đừng quá lo lắng, người của tôi sẽ tìm được Bánh Gạo, thằng bé là con nuôi của tôi, tôi cũng dạy dỗ nó nhiều như vậy, nó sẽ không dễ dàng bị người xấu bắt đi đâu.”
Tuy là biết như vậy nhưng tôi vẫn rất lo lắng. “Vũ Khả Hân đâu? Cô ấy đi đâu vậy?” “Cô ta nói nhất định phải tìm được Bánh Gạo, nên bỏ đi một mình.” Những lời của Phan Huỳnh Đức khiến tôi cảm thấy hơi bất lực.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Vũ Khả Hân, nhưng cô ấy lại cực kỳ cố chấp, nói cái gì cũng không chịu trở về.
Tôi bất lực trước sự bướng bỉnh của Vũ Khả Hân nên chỉ có thể chiều theo ý cô ấy. “Thằng bé Bánh Gạo này, gần đây thật là… càng ngày càng không chịu nghe lời.” Trước đây Bánh Gạo rất ngoan ngoãn, không biết có phải do dạo này tôi không có thời gian quản lý thằng bé hay không mà nó đột nhiên trở nên rất khó bảo. “Huỳnh Bảo Nhi, em thật sự không biết tại sao hôm nay Bánh Gạo lại tức giận như vậy sao?” Phan Huỳnh Đức nhíu mày nhìn tôi nói.
Tôi giật mình kinh ngạc nhìn Phan
Huỳnh Đức rồi lắc đầu vì không biết lý do. “Hôm nay là sinh nhật của Bánh Gạo.” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, chậm rãi nói.
Cái gì? Hôm nay là sinh nhật của Bánh Gạo?
Tôi mở điện thoại di động ra rồi liếc nhìn thời gian trên đó.
Quả nhiên hôm nay là sinh nhật của Bánh Gạo, vậy mà… tôi lại không biết? Khó trách được hôm nay Bánh Gạo lại tức giận như thế? Hóa ra thủ phạm lại chính là tôi. “Tôi… sao tôi lại có thể quên sinh nhật của Bánh Gạo vậy chứ?” Tôi bất lực đặt điện thoại di động lên ghế sô pha, hai mắt đỏ hoe nói. “Gần đây công việc của em bận rộn như vậy, không nhớ đến cũng là điều rất bình thường.”
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, có chút bất lực nói. “Tôi đúng là không xứng đáng làm mẹ.” Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, hai mắt đỏ hoe nói.
Tôi thậm chí còn không biết ngày sinh nhật của Bánh Gạo, vì công việc mà luôn luôn vô tâm với thằng bé. “Không, em đã rất cố gắng rồi, Huỳnh Bảo Nhi.”
Phan Huỳnh Đức vươn tay ra, ôm tôi vào lòng nói. “Phan Huỳnh Đức, Bánh Gạo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Đức, không nhịn được mở miệng nói. “Ừm, tin tôi đi.”
Phan Huỳnh Đức đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ quanh mắt tôi nói. “Huỳnh Bảo Nhi, kết hôn với tôi đi.” Tôi hơi khó chịu với hành động thân mật này của Phan Huỳnh Đức.
Nhưng khi tôi vừa muốn gạt tay Phan Huỳnh Đức ra thì anh ta lại đột nhiên nói ra câu này.
Sau khi tôi nghe xong, sống lưng lập tức trở nên cứng đờ.
Phan Huỳnh Đức nâng cằm tôi lên, khiến tôi không có cách nào tránh né, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt anh ta, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi chậm rãi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, kết hôn với tôi đi, trở thành vợ của tôi, để tôi bảo vệ em.”
Giọng anh ta trầm thấp mà an ổn, nhưng lại khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi nhìn Phan Huỳnh Đức thật lâu rồi mới vươn tay, nhẹ nhàng đẩy tay của anh ta ra, tôi hạ giọng nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, Phan Huỳnh Đức.”
Tôi không thể trở thành vợ của bất kỳ ai, bởi vì trong ý thức của tôi, tôi chỉ là vợ của Trần Thanh Vũ, và chỉ có thể là vợ của anh ấy. “Em cứ yêu Trần Thanh Vũ như vậy hay sao? Cho dù anh ta đã chết sao?” Ánh mắt Phan Huỳnh Đức mang theo một chút ảm đạm, đôi mắt vốn dĩ đã xanh thẫm lại càng trở nên đáng sợ hơn. Tôi biết mình thực sự rất quá đáng khi từ chối Phan Huỳnh Đức hết lần này đến lần khác. Anh ta luôn dễ dàng tha thứ, dung túng cho tôi nhiều lần như vậy, cũng là vì thực sự thích tôi. “Phan Huỳnh Đức, trái tim của tôi rất nhỏ bé, chỉ có thể chứa đựng được một người thôi” Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, cảm thấy hết sức áy náy nói. “Huỳnh Bảo Nhi, em không sợ tôi sẽ tức giận sao?” Phan Huỳnh Đức bỗng nhiên đứng dậy, nhìn xuống mặt tôi nói.
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức đang ngập tràn trong lửa giận, cười khổ nói: “Nếu như… anh thực sự muốn nổi giận thì tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi không muốn lừa anh, tôi chỉ muốn coi anh như người nhà thôi. Phan Huỳnh Đức, ngoại trừ tình yêu ra chúng ta vẫn có thể có tình bạn và tình cảm gia đình.” “Em nghĩ rằng tôi muốn những thứ này sao?” Phan Huỳnh Đức cười lạnh một tiếng, đáy mắt loé lên một tia lạnh lùng. “Huỳnh Bảo Nhi, hôm nay tôi nói cho em biết, nếu như em không chịu làm vợ của tôi thì tôi cũng không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, cho dù phải dùng thủ đoạn hèn hạ tôi cũng sẽ khiến em phải trở thành vợ tôi.” “Phan Huỳnh Đức, anh muốn tôi hận anh sao?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phan Huỳnh Đức đang muốn nói với tôi rằng anh ta sẽ khai chiến với tôi.
Khai chiến với công ty của Phan Huỳnh Đức chính là chuyện tôi không mong muốn thấy nhất, rõ ràng chúng tôi đã sống rất tốt trong ba năm qua, tại sao anh ta cứ mãi kiên trì như vậy?
Với thân phận của Phan Huỳnh Đức thì anh ta hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ cực kỳ ưu tú hơn tôi. “Hận sao? Hận cũng chính là một loại tình cảm, nếu như em không thể yêu tôi, vậy thì hận tôi đi.”
Phan Huỳnh Đức bỏ lại câu nói này rồi lập tức quay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng lạnh lùng và tàn nhẫn của anh ta đang xa dần, sức lực cả người lúc này dường như đang bị rút cạn.
Tôi không biết tại sao mọi thứ lại phát triển thành như vậy nữa?
Rõ ràng tôi thực sự không muốn có thù địch với Phan Huỳnh Đức, nhưng bây giờ lại bị ép buộc vào bước đường cùng, tôi không còn cách nào khác đành phải đối đầu với anh ta. …
Ngày hôm sau, tôi thức dậy trên ghế số pha, cầm điện thoại di động lên kiểm tra thời gian một chút thì đã hơn tám giờ sáng, không biết Vũ Khả Hân đã tìm được Bánh Gạo hay chưa. “Cô chủ, cô Hân gọi điện nói rằng cô ấy đã tìm thấy cậu chủ nhỏ ở đường Hàm Nghi bên kia, nhưng cậu ấy không muốn trở về nhà.” Khi tôi vừa định gọi điện thoại cho Vũ Khả Hân thì giọng nói của quản gia đột nhiên vang lên.
Vừa nghe đến việc đã tìm được Bánh Gạo, tôi không quan tâm đến cái gì, vội vàng kêu Trần Danh chuẩn bị xe, đi đến đường Hàm Nghi.
Sau khi tới đường Hàm Nghi, tôi lập tức nhìn thấy Vũ Khả Hân đang ngồi đợi mình ở đó, khuôn mặt của cô ấy vô cùng tiều tụy.
Tôi bước nhanh về phía trước, nắm chặt lấy tay của Vũ Khả Hân nói: “Vũ Khả Hân, Bánh Gạo đâu rồi?” “Ở nhà Lê Hồng San, nhưng thẳng bé không thèm để ý đến tôi.”
Vũ Khả Hân nhìn tôi bằng vẻ mặt đáng thương nói. “Lê Hồng San? Là ai?” Đột nhiên nghe thấy một cái tên xa lạ, tôi hơi nghi ngờ một chút, bối rối hỏi. “Chính là một người phụ nữ đã cứu được Bánh Gạo, khi cô ta đi làm về thì thấy thằng bé ngồi xổm ở bên cạnh đống rác nên đã đưa nó về nhà, còn cho thằng bé ăn cơm nữa, đó là ân nhân cứu mạng của Bánh Gạo.”
Bánh Gạo ngồi xổm ở bên cạnh đống rác?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. “Chúng ta đi tìm Bánh Gạo đi.” Tôi che giấu nỗi đau sâu trong lòng, cùng Vũ Khả
Hân đi tới nhà Lê Hồng San.
Hầu hết những người sống trong khu vực này, đều không phải là người giàu có.
Nhà cửa của bọn họ đều cực kỳ cũ kỹ, nhưng nơi này lại không bị chính quyền quy hoạch yêu cầu phá bỏ, nên những căn nhà này cũng chỉ có thể ở lại nơi đây. Vũ Khả Hân đưa tôi đi loanh quanh một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tìm được nhà của Lê Hồng San. “Cô ơi, làm như thế này ạ?” “Đúng rồi, đúng là như thế này, Bánh Gạo thật thông minh nha.” Khi chúng tôi đi tới thì thấy Bánh Gạo đang ngồi trên giếng nước và trò chuyện với một người phụ nữ.
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Bánh Gạo tràn đầy nụ cười, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy chua xót. “Bánh Gạo” Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, gọi tên Bánh Gạo đang ngồi trên giếng nước.
Bánh Gạo có vẻ hơi tức giận khi thấy đó là tôi, thắng bé quay đầu sang một bên và không thèm nhìn tôi.
Tôi nhìn Bánh Gạo vẫn còn đang nóng giận, vội vàng bước tới ôm lấy thằng bé nói: “Bánh Gạo, con đang giận mẹ sao?” “Mẹ đáng ghét lắm.” Khoé mắt Bánh Gạo đỏ hoe, thằng bé mím chặt môi nói với tôi.