Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515

Thấy Phan Huỳnh Bảo rất thích trẻ con, cô ta bèn nghiêng người sang một bên nhìn Phan Huỳnh Bảo nhẹ nhàng trêu đùa đứa trẻ đang nằm trong tay mình với ánh mắt đẩy thích thú.

“Huỳnh Bảo, anh thích trẻ con lắm hà? Em sẽ sinh con cho anh nha, được không?” Lê Hoàng An đang uống cà phê ở bên cạnh nghe thấy câu nói không một chút kiêng kỵ hay ý tử của Đinh Ngọc Diệu thì ngụm cả phê trong miệng anh ta lập tức phun ra ngoài.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Hoàng An đang muốn cười nhưng lại kìm chế không dám cười, đôi mắt xanh biếc của anh ấy nheo lại đầy nguy hiểm và lạnh lùng.

Lê Hoàng An ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: “Xin lỗi, nụ cười của tôi có chút không đúng lúc rồi

Thật ra anh ta muốn nói đây không phải là anh ta có ý, anh ta cười là vì cái cô Đinh Ngọc Diệu này đúng là một bảo vật sống. Cô ta có biết rằng mình đang làm trò cười lố bịch gì không vậy?

“Đinh Ngọc Diệu, trước đây anh đã từng nói với em rồi. Anh luôn lấy tư cách của một người anh trai chăm sóc và coi em như em gái ruột của mình. Anh đã hứa với ông nội là sẽ chăm sóc tốt cho em, vì thế anh sẽ không thất hứa. Nếu như em thích một người đàn ông nào thì em có thể nói với anh, anh sẽ cho em một khoản hồi môn hậu hĩnh khi em bước chân về nhà chồng” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Đinh Ngọc Diệu, trầm giọng nói.

Nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy, sắc mặt của Đinh Ngọc Diệu hơi thay đổi, cô ta uất ức tỏ vẻ đáng thương nắm lấy quần áo trên người rồi lắc đầu liên tục nhìn Phan Huỳnh Bảo nói: “Em không muốn gì cả, anh cũng biết rõ mà, em chỉ muốn có anh mà thôi, Huỳnh Bảo, cầu xin anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy được không?”

Ảnh mắt của Phan Huỳnh Bảo hiện lên vẻ đầy lạnh nhạt và xa cách.

“Người phụ nữ mà anh yêu chỉ có mình Lê Châu Sa mà thôi. Đinh Ngọc Diệu, đừng để anh phải chăn ghét em””

“Em sẽ không để ý điều này, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em thôi, cho dù em không có danh phận gìđi chăng nữa cũng được.” Đinh Ngọc Diêu dè dặt nhìn Phan Huỳnh Bảo, khản giọng nói.

khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo lạnh như băng, nét mặt vẫn lạnh nhạt xa cách như cũ, anh ấy lạnh lùng nói: “Xin lỗi, anh sẽ không làm điều gì có lỗi với Lê châu Sa cà.”

Nói xong, Phan Huỳnh Bảo bể thắng bé đang bị bộ bị bộ ở trong lòng mình lên, sau đó anh ấy đứng dậy rồi đi thẳng lên lầu.

Nhìn Phan Huỳnh Bảo đang chậm rãi bước lên lầu, nước mắt của Đinh Ngọc Diệu từ từ chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.

“Đinh Ngọc Diệu, Phan Huỳnh Bảo không yêu cô

đầu. Thay vì cô đem tình yêu của mình trao cho một

người đàn ông không hề yêu mình, chỉ bằng cô đi kiểm

một người đàn ông yêu cô, biết trân trọng cô có phải

hơn không?”

Lê Hoàng An nhìn thấy dòng lệ lăn dài trên gương mặt của Đinh Ngọc Diệu, anh ta thở dài một hơi rồi lắc đầu nói với cô ta.

“Tôi không cần, tôi chỉ thích mình Huỳnh Bảo thôi. Huỳnh Bảo đi đến đâu thì tôi sẽ đi theo đen dày, anh ấy đã từng nói với tôi rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi Đinh Ngọc Diệu nắm chặt tay lại, trên khuôn mặt mongmanh yếu đuối ấy tràn đầy sự kiên định và cương quyết nhìn vào Lê Hoàng An.

Đinh Ngọc Diệu nhìn thì có vẻ yếu đuối nhưng thật ra cô ta lại ngoan cố hơn bất cứ ai.

Mặc dù Lê Hoàng An chỉ mới tiếp xúc với Đinh Ngọc Diệu chưa được bao lâu, thế nhưng anh ta có thể nhìn ra được tính cách của Đinh Ngọc Diệu.

“Thôi thì tùy cô vậy, tôi cũng chỉ khuyên được đến thế thôi.” Lê Hoàng An hờ hững nhún vai một cái sau đó cũng đứng dậy rồi đi lên lầu.

Lê Hoàng An đi lên lầu rồi vào phòng của Phan Huỳnh Bảo, khi anh ta lên tới nơi thì thấy Phan Huỳnh Bảo đang ngần người ra nhìn chằm chằm vào thằng bé đang bỏ qua bò lại trên giường.

“Sao lại để thằng bé bỏ qua bò lại như thế này, cần thận ngã xuống bây giờ” Lê Hoàng An bể thắng bé đang bỏ trên giường lên rồi nói với Phan Huỳnh Bảo

“Lát nữa đưa thẳng bé về lại chỗ của Lê Châu Sa đi.” Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Lê Hoàng An bằng ánh mắt lạnh nhạt, sau đó lại âu yếm nhìn thằng bé đang bị bỏ bị bộ không biết là đang nói cái gì ở trên giường.

Tây của Lê Hoàng An đang nghịch nghịch bàn tay của tháng bé, khi nghe xong câu nói này bèn hơi khưng lạiAnh ta nhìn Phan Huỳnh Bảo, nét mặt nhợt nhạt có chút lo lắng nói: “Anh thật lòng muốn đưa thắng bé về cho Lê Châu Sa sao?”

Thằng bé này cũng chính là con của Phan Huỳnh Bảo, thật ra trong lòng Phan Huỳnh Bảo cũng rất muốn ở bên cạnh con của mình.

“Bây giờ Châu Sa chắc hẳn đang rất lo lắng cho tháng bé. Thằng bé ở bên cạnh Châu Sa, tôi cũng rất yên tâm. Chỉ cần mỗi ngày tôi được trốn trong bóng tối quan sát Châu Sa và thằng bé cũng được rồi.” Khi Phan Huỳnh Bảo nhắc đến Lê Châu Sa, hàng lông mày rậm trên gương mặt của anh ấy hiện lên sự dịu dàng ấm áp.

Lê Hoàng An thở dài một hơi rồi nói: “Huỳnh Bảo, bây giờ Trương Thiên Toàn đã không thể trở tay bảo thủ được nữa, Vũ Phương Thủy cũng đã xử lý xong, anh và Lê Châu Sa có thể ở bên nhau mãi mãi rồi. Tại sao đến tận bây giờ anh vẫn còn muốn trốn tránh Lê Châu Sa chứ?”

“Cậu không hiểu được đâu.” Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt quét mắt sang liếc nhìn Lê Hoàng An, lãnh đạm nói.

“Tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là anh rất muốn gặp Lê Châu Sa, vậy tại sao lại phải trốn trongbóng tối để quan sát Lê Châu Sa? Anh có biết rằng chuyện này rất mâu thuẫn không?” Lê Hoàng An nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt khó hiểu, anh ta cũng không biết phải nói như thế nào.

Phan Huỳnh Bảo hờ hững liếc nhìn Lê Hoàng An gương mặt vô cùng bình tĩnh: “Đưa thẳng bé về lại chỗ của Lê Châu Sa đi. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh chắc cũng rõ rồi đấy. Á còn nữa, nhớ chăm sóc tốt cho anh hai của tôi.”

“Anh…” Sắc mặt của Lê Hoàng An tối sầm lại nhìn Phan Huỳnh Bảo đang dùng thái độ đối với người giúp việc để đối xử với anh ta, điều này khiến anh ta tức muốn ói máu.

Chắc là kiếp trước anh ta thực sự đã mắc nợ hai anh em nhà Phan Huỳnh Bảo.

Khi Lê Hoàng An mang thắng bé trở về một cách an toàn, nước mắt của Lê Châu Sa chợt trào ra.

Dường như thằng bé nhìn thấy Lê Châu Sa nên rất vui mừng, cứ quơ quơ cánh tay ngắn ngủn của mình rồi nhào người về phía Lê Châu Sa, ý muốn đòi Lê Châu Sa bế.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của thằng bé, Lê Châu Sa hơi buồn cười, cô ấy bước tới trước, ôm chặt thẳng bả vào lòng rồi hôn nhẹ lên khuôn mặt non nớt củacon trai.

Thắng bé không bị thương tích gì cả, lại còn được Lê Hoàng An cứu cho nên Lê Châu Sa cực kỳ yên tâm.

“Lê Hoàng An, cảm ơn anh” Lê Châu Sa lấy ngón tay chọc nhẹ vào đôi má mềm mại của thằng bé, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lê Hoàng An.

Lê Hoàng An vênh mặt lên dương dương tự đắc nhìn Lê Châu Sa, cười nói: “Không cần đâu, chỉ là chuyện còn con thôi.”

“Cục cưng nhỏ, mẹ đưa con về phòng nha.” Lê Châu Sa nhìn thắng bé đang cầm ngón tay của mình đưa vào miệng, hành động này của thằng bé làm cô ấy không khỏi bật cười thành tiếng.

Cục cưng nhỏ chớp chớp mắt nhìn Lê Châu Sa thắng bé nhìn ngắm Lê Châu Sa một lúc lâu tỏ vẻ như đang cảm thấy khó hiểu với câu nói vừa rồi của Lê Châu Sa.

Nhìn vẻ mặt này của thằng bé, ngoài nụ cười bất lực ra thì Lê Châu Sa cũng không tìm được từ nào khác để diễn tả.

Lê Châu Sa nói chuyện với Lê Hoàng An một hồi, sau đó đưa tháng bé đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng của Lê Châu Su, Lê Hoàng An mấp máy mỗi như thể anh ta đang muốn nói điều gìđó, thể nhưng cuối cùng Lê Hoàng An lại chẳng nói gì

cà.

Anh ta thở dài một hơi, cảm thấy những chuyện này tốt hơn hết vẫn nên để cho Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo tự mình giải quyết.

Là người ngoài cuộc, anh ta thực sự không biết phải mở lời với Lê Châu Sa như thế nào.

Lần này Lê Hoàng An còn đưa hai bác sĩ thần kinh nổi tiếng của nước ngoài đến chỉ để theo dõi bệnh tình của Trần Quân Phi.

Tình trạng của Trần Quân Phi rất ổn định, bác sĩ cũng cho biết theo tốc độ hồi phục của Trần Quân Phi thì khả năng cao là anh ấy sẽ tỉnh lại.

Biết được tin này, Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa đều rất vui mừng.

Bây giờ họ đang chờ ngày Trần Quân Phi tỉnh dậy.

“Lê Hoàng An, cảm ơn vì những gì anh đã làm cho chúng tôi.” Hoàng Song Thư đặt một tách cà phê trước mặt Lê Hoàng An, nhìn vào gương mặt của Lê Hoàng Ân và chân thành nói lời cảm ơn.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu. Hơn nữa cổ cũng biết mối quan hệ giữa nhà tối và nhà họ Trần rồi, nếu như tôi không giúp thì còn al có thể giúp được dây? Tôi và Trấn Quân Phi là anh em tốt của nhau. Nếunhư cô nói lời cảm ơn, vậy thì hình như dòng xem tôi như người ngoài rồi.”

Lê Hoàng An nhướn nhẹ lông mày, dáng vẻ uể oải không hài lòng nói với Hoàng Song Thư

Sao Hoàng Song Thư lại không hiểu ý câu nói của

Lê Hoàng An được cơ chứ.

Cô khẽ cụp mi xuống, trầm giọng nói với Lê Hoàng An: “Tôi biết chứ, nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn phải cảm ơn anh một tiếng.”

Lê Hoàng An sở sở cắm sau đó cười nói: “Sau này vẫn còn có nhiều chuyện phải cảm ơn lắm.”

Hoàng Song Thư nghe Lê Hoàng An nói vậy thì có chút nghi hoặc, cô ấy nhìn chằm chằm vào Lê Hoàng An. Lê Hoàng An sờ mũi, mìm cười nói với Hoàng Song Thư: “Được rồi, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết,

cô ở đây với Lê Châu Sa nha.

“Ừ” Hoàng Song Thư gật đầu và nhìn Lê Hoàng An đến khi anh ta đi khỏi mới quay đầu đi lên lầu vào phòng Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa đang tắm cho Cục cưng nhỏ, Hoàng Song Thư cũng bước tới giúp đỡ. Thằng bé đang lấy tay đập nước bình bích. Hình như cục cưng nhỏ rất thích nghịch nước, sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư bước vào, tháng bé lại càng khoái chỉ rồi bật cười khúckhích.

Nhìn thấy dáng và hạnh phúc của thắng bé như vậy, gương mặt Hoàng Song Thư cũng hiện lên nét dịu dàng hiếm thấy,

“Cục cưng nhỏ có thể trở về an toàn, thật tốt

quát

“Ừ” Lê Châu Sa chạm vào mái tóc mềm mại ươn ướt của cục cưng nhỏ. Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt thằng bé, trái tim vốn đang thắt lại của Lê Châu Sa cũng từ từ thả lỏng ra.

Lê Châu Sa cũng rất vui mừng, thằng bé có thể trở về bình an vô sự, tất nhiên cô ấy không thể không vui. Thế nhưng trong lòng Lê Châu Sa vẫn có một nỗi nghĩ ngờ, nó như một nút thắt cứ luần quần mãi trong tim cô ấy, mà loại nghi ngờ này lại không có cách nào có thể loại bỏ được.

“Làm sao thế? Có chuyện gì rồi sao? Có phải là có chỗ nào không khỏe không?” Hoàng Song Thư vội vàng cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh đưa cho Lê Châu Sa. Thế nhưng cô ấy lại thấy trên mặt Lê Châu Sa có chút trầm tư lo lắng, hình như Lê Châu Sa đang có tâm sự trong lòng.

Lê Châu Sa cầm lấy khăn tắm, nhẹ nhàng quản vào người thắng bé, sau đó nhìn Hoàng Song Thư rồichậm rãi nói: “Chị hai, không lẽ chị không thấy có gì đó rất bất thường sao?”

“Bất thường? Bất thường gì cơ?” Lời nói của Lê Châu Sa khiến Hoàng Song Thư có chút khó hiểu và

nghi hoặc.

Cô không thấy có gì lạ cả, có lẽ nào Lê Châu Sa đang nghi ngờ hành động của Lê Hoàng An không?

“Lê Hoàng An đã cứu thắng bé, thế nhưng anh ta lại không trả lại cho em ngay mà ngược lại vài ngày sau anh ta mới trả thắng bé lại cho em.”

Lê Châu Sa bình tĩnh nhìn Hoàng Song Thư, cô ấy ôm cục cưng nhỏ rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Khi nghe Lê Châu Sa nói như vậy, đôi lông mày của Hoàng Song Thư bất giác hơi nheo lại,

Những gì Lê Châu Sa nói không sai. Sau khi Lê Hoàng An cứu thắng bé, đáng lẽ anh ta phải mang thắng bé về ngay mới đúng, thế nhưng sau một thời gian dài thì anh ta mới mang thắng bẻ về, tại sao lại như vậy?

“Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An đang ở cùng nhau.” Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư với đôi mắt sâu thấm, trầm giọng nói.

“Châu Sa.” Trái tim của Hoàng Song Thư đột nhiên run lên một nhịp, vẻ mặt cô ấy vô cùng phức tạpnhìn Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa vẫn luôn cảm thấy rằng Phan Huỳnh Bảo vẫn đang còn sống, ngay cả khi cô ấy nhìn thấy thi thể của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa vẫn cố chấp khăng khăng cho rằng Phan Huỳnh Bảo vẫn còn sống.

“Chị hai, em biết chị không tin em nhưng em sẽ tìm ra anh ấy.”

Lê Châu Sa bình tĩnh nhìn Hoàng Song Thư, mím mỗi kiên định nói.

Nhìn thấy Lê Châu Sa như vậy, Hoàng Song Thư vốn đang định nói gì đó thế nhưng sau khi nhìn thấy ảnh mặt cương quyết và cố chấp ấy của Lê Châu Sa, cô lại không nói được một lời nào.

Ngoài thở dài ra thì Hoàng Song Thư cũng không làm được điều gì khác.

Trương Thiên Toàn đã phá sản, Vũ Phương Thủy hiện đang mất tích. Công ty Cảnh Phong đã trở thành công ty lớn nhất toàn thủ đô và có rất nhiều giao dịch kinh doanh với công ty của Lâm Thanh Tùng.

Lê Châu Sa đã làm rất tốt công việc của mình trong công ty Lâm Thanh Tùng. Cô ấy rất nghiêm túc và chăm chỉ, mọi người trong công ty từ trên xuống dưới ban đầu đều không hài lòng với Lê Châu Sa nhưng dần dân cũng trở nên tồn trong và ngưỡng mộcô ấy.

Sau hơn một tháng, mọi thứ cứ trôi qua một cách êm ở thì lúc này ngón tay của Trần Quân Phi lại đột nhiên cử động được.

Người phát hiện ra chuyện này chính là Trấn Thanh Thảo. Lúc đó Trần Thanh Thảo đang lau ngón tay cho Trần Quân Phi thi đột nhiên khi ấy ngón tay của Trần Quân Phi chợt cử động, Trần Thanh Thảo ngây ngần mừng rỡ như điên, cô bé lập tức gọi điện cho Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa.

Lúc đẩy Lê Châu Sa đang bàn công việc với một khách hàng, sau khi cô ấy hay tin thì lập tức vội vã nói với khách hàng một tiếng rồi mau chóng quay về nhà.

Hoàng Song Thư cũng ở trong tình trạng tương tự.

Lâm Thanh Tùng nhờ bác sĩ khám cho Trần Quân Phi, bác sĩ nói rằng thần kinh của Trần Quân Phi đã có dấu hiệu phản ứng ban đầu, có khả năng trong hôm nay Trần Quân Phi sẽ tỉnh lại.

Nghe xong tin này, Hoàng Song Thư rất vui mừng, hai dòng nước mắt chảy dài vì hạnh phúc.

Lê Châu Sa cũng rất vui, cô ấy và Trần Thanh Thảo ôm chặt lấy nhau.

Tất cả mọi người đều đang yên lặng chờ Trần Quân Phi mở mắt, Tran Quân Phi tỉnh lại vào lúc saugiờ chiều.

Lúc anh ấy tình dậy, Hoàng Song Thư và Bánh Quy đã ở bên Trần Quân Phi cho đến khi Trấn Quân Phi mở mắt.

“Song Thư… Bánh Quy… anh… đã quay lại rồi đây!”. Trần Quân Phi mở miệng, đây là câu đầu tiên mà anh ấy nói.

Hoàng Song Thư ôm lấy cơ thể của Trấn Quân Phi khóc thút thít: “Quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi!”

Trần Quân Phi nhìn những giọt nước mắt trên mặt Hoàng Song Thư với đôi mắt mở vừa thương xót lại vừa đau lòng. Anh ấy cố gắng hết sức nhắc tay mình lên để giúp Hoàng Song Thư lau sạch nước mắt trên mặt cô ấy thế nhưng anh ấy lại không thể làm được.

Trần Quân Phi từ từ nhẹ nhàng hạ tay xuống với vẻ bất lực, ánh mắt anh ấy hiện lên chút yếu ớt: “Anh… anh biết hết mọi chuyện rồi.”

Mặc dù đang trong trạng thái hôn mê nhưng lý trí của Trần Quân Phi vẫn còn rất tỉnh táo, anh ấy vẫn nghe thấy được những gì mà Hoàng Song Thư và những người khác nói với nhau.

Anh ấy biết chuyên về Phan Huỳnh Bảo, cũng biết rằng Hoàng Song Thư đã nhớ mình như thế nào, anh ấy còn nghe thấy tiếng gọi bố liên tục của Bánh QuyTrần Quân Phi biết hết tất cả mọi chuyện.

“Bố ơi… Bây giờ Bánh Quy đứng nhất lớp luôn, Bánh Quy giỏi lắm đúng không?” Bánh Quy nhào vào lòng Trần Quân Phi, thằng bé duỗi tay ra ôm chặt lấy cổ của Trần Quân Phi, áp đầu dụi dụi vào người anh rồi nói.

Trần Quân Phi dịu dàng xoa đầu Bánh Quy, khán giọng nói: “Bố biết mà, Bánh Quy của bố rất thông minh”

Bánh Quy nghe xong, thắng bé dựa vào vòng tay của Trần Quân Phi và mim cười vui vẻ.

Khi Lê Châu Sa cùng với Trần Thanh Thảo bước vào, họ nhìn thấy sự ấm áp hạnh phúc của gia đình Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, hai người họ nhìn nhau rồi cũng bất giác mìm cười theo.

Trần Quân Phi tỉnh dậy là một chuyện đặc biệt quan trọng. Vào tám giờ tối, cả Lâm Thanh Tùng và Lê Hoàng An cũng đến thăm, còn có một người bạn của Lê Hoàng An cũng theo cùng.

Tuy nhiên người đàn ông này lại đang đeo mặt nạ thể nên không ai nhìn thấy anh ta trông như thế nào. Lê Hoàng An giải thích, anh ta nói rằng người bạn của anh ta trước đây đã bị tổn thương nghiêm trọng trên khuôn mặt do hỏa hoạn, cho nên bây giờ anh ấy chỉ cóthể đeo mặt nạ mới dám ra đường gặp người khác.

Bởi vì không một ai muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ay, thật sự trông rất đáng sợ.

Trần Quân Phi, lần này anh phải cảm ơn em đang hoàng vì đã giúp anh giải quyết con sói Trương Thiên Toàn đấy”. Lê Hoàng An huệnh hoang nhướn mày cưới nói với Trần Quân Phi đang nằm trên giường.

Trần Quân Phi nâng mắt lên, liếc nhìn Lê Hoàng An rồi lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tôi thật sự phải cảm ơn cậu một cách từ tế.”

Trước đây tỉnh tình của Trần Quân Phi không giống như vậy. Lê Hoàng An vốn đang có tâm trạng đùa giỡn, sau khi nghe Trần Quân Phi nói thực sự muốn cảm ơn anh ta thì đột nhiên anh ta lại cảm thấy hơi lúng túng không biết phải làm sao, anh ta sở mũi và không nói thêm câu nào nữa.

“Bạn của cậu không nói được à?” Trần Quân Phi đưa mắt nhìn về người đang đứng ở phía sau của Lê Hoàng An, lạnh lùng hỏi.

Phan Huỳnh Bảo, người đang trốn dưới lớp mặt na bàn tay phải của anh ấy bất giác siết chặt lại.

Anh ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó,

Nhìn thấy ánh mắt của Trấn Quân Phi đang nhìn chăm chăm vào Phan Huỳnh Bảo, Lê Hoàng An lập tứcpha trò nói: “Anh cũng biết rồi đấy, trước đây anh ấy không phải đã trải qua một trận hỏa hoạn lớn sao? Dây thành quân của anh ấy đã bị hủy hoại rồi cho nên anh ấy không thể nói chuyện được.”

Ố, thì ra là như vậy.” Trần Quân Phi quét mắt sang liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, nhắm mắt lại nói: “Tôi hơi mệt rồi, tôi nghỉ ngơi trước đây, mọi người cứ tự nhiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK