Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42

“Huỳnh Bảo Nhi, lời mà em nói đều sẽ thực hiện có phải không?” Giọng nói như thế khiến lòng tôi trở nên căng thẳng, thậm chí là sợ hãi. “Minh Quang”

Tôi cảm thấy hơi bất an đẩy nhẹ người Lê Minh Quang, ý muốn đẩy anh ấy ra. Nhưng Lê Minh Quang lại nắm lấy cổ tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt nóng rực. “Tôi muốn làm người đàn ông của em”

Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của Lê Minh Quang dần lướt qua cổ, tôi hiểu rõ lời của Lê Minh Quang là có ý gì.

Nhưng mà…

Tôi lại không biết phải dùng cảm xúc nào để phản ứng lại. Tôi cắn chặt răng rồi từ từ nghiêng đầu sang, tôi không dám nhìn thẳng vào Lê Minh Quang. Ánh mắt nóng rực của anh ấy vẫn ngừng lại ở cổ tôi, vào lúc này bỗng nhiên ngón tay thon dài sạch sẽ của Lê Minh Quang nâng cằm tôi lên. “Có thể không?”

Có thể… không?

Lê Minh Quang đang hỏi ý kiến của tôi, anh ấy muốn làm gì tôi đều biết. Tôi nhắm mắt lại, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh của Trần Thanh Vũ. Nhưng… tôi hiểu rất rõ mình không được nghĩ đến Trần Thanh Vũ.

Tôi nặng nề cắn môi rồi rũ mắt xuống đáp: “Được.”

Tôi phải quên đi Trần Thanh Vũ, quên đi những ngày tro tàn đầy đau khổ kia, còn Lê Minh Quang chính là người thầy tốt nhất của tôi. Nghe tôi nói thế ánh mắt của Lê Minh Quang càng trở nên sâu thẳm. Anh ấy ôm lấy tôi rồi đặt tôi lên giường, lúc người chạm phải tấm đệm đột nhiên cả người tôi không nhịn được trở nên cứng đờ.

Lê Minh Quang cũng cảm nhận được sự căng cứng của tôi nên anh ấy vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ về: “Em đừng lo lắng, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến đứa bé đâu. Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn” Tôi cắn môi nghiêng đầu qua, nhận lấy nụ hôn hoàn toàn khác với Trần Thanh Vũ của Lê Minh Quang. Nụ hôn của Trần

Thanh Vũ nóng bỏng khiến người khác không thể thoát ra, còn nụ hôn của Lê Minh Quang lại từ tốn giống như một cơn gió, rất dịu dàng.

Ngón tay của anh ấy dần đưa xuống dưới lướt qua ngực tôi. Lúc tay anh ấy dần đưa xuống dưới, cơ thể tôi cũng hơi nóng lên, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn. “Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ anh.” Giọng nói khàn khàn của Lê Minh Quang vang lên nghe quyến luyến lạ thường, anh giữ lấy eo tôi rồi nhẹ nhàng đặt lên khóe môi tôi một nụ hôn.

Tôi không hề sợ Lê Minh Quang…

Anh ấy dần dần lướt xuống dưới, bàn tay nhẹ nhàng tách đôi chân của tôi ra. Tôi có thể cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, dường như nó đang chờ thời cơ để hành động.

Làm sao đây? Có nên ngăn anh ấy lại không?

Tôi trở nên mơ màng không rõ. Vào lúc cơ thể của Lê Minh Quang dần dần dán chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được một luồng khí nóng rực dần ép sát người mình. Ngón tay của tôi run lên, tôi không thể khống chế được suy nghĩ trong lòng mà đưa tay ra đẩy người Lê Minh Quang đang đè ở phía trên thật mạnh.

Lê Minh Quang bị tôi đẩy ngã xuống mặt đất. Anh ấy sững sờ nhìn tôi, khuôn mặt khôi ngô ấy dần xuất hiện sự đau khổ khó có thể nói ra. Có lẽ việc người đàn ông bị đẩy ra vào lúc này, đối với bất cứ ai đều là một thử thách rất lớn thì phải.

Cho dù tính cách của Lê Minh Quang có tốt đến thế nào thì đối mặt với tình huống như thể chắc hẳn ít nhiều đều sẽ tức giận thôi. Tôi thầm nghĩ lại chuyện mình làm với anh ấy, trong lòng cũng dần trở nên bất an.

Tôi rũ mắt xuống, nắm chặt bàn tay lại rồi nói xin lỗi với Lê Minh Quang: “Xin lỗi.”

Tôi thật sự không thể chấp nhận anh ấy được..

Tôi cũng muốn chấp nhận Lê Minh Quang nhưng mà phản ứng của cơ thể tôi lại không thể lừa gạt được. Tôi không hề có chút rung động nào với những đụng chạm của anh ấy.. “Vẫn không được sao?” Lê Minh Quang nghe thấy tôi cất tiếng xin lỗi chỉ đành cười đau khổ rồi dần dần bò dậy.

Tôi cố cúi đầu thật thấp, không dám nhìn anh ấy. Hành động này của tôi khiến gương mặt của Lê Minh Quang lộ ra vẻ cay đắng lạ thường. Anh mặc quần áo lên người sau đó bước về phía tôi. Tôi cứ nghĩ rằng anh ấy vẫn còn muốn nữa nên cả người lại theo phản xạ run lên.

Nhưng mà Lê Minh Quang không hề cưỡng ép tôi, anh chỉ nhặt quần áo khoác lên người tôi rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: “Tôi sẽ không ép em. Huỳnh Bảo Nhi, chờ tới khi em có thể hoàn toàn chấp nhận tôi chúng ta hãy làm đôi vợ chồng thực sự, có được không?”

Giọng nói trầm trầm của Lê Minh Quang dần lướt qua cổ tôi, mang theo sự bịn rịn và dịu dàng đến kỳ lạ. Tôi lại càng cảm thấy áy náy với anh ấy hơn. Lê Minh Quang càng đối xử tốt với tôi thì tôi lại càng khó chịu. “Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi. Tối nay để tôi ngủ cùng em đi, tôi không làm gì cả, chỉ muốn ôm em thôi, có được không?”

Lê Minh Quang ôm lấy tôi rồi đặt tôi ở trên giường. Hơi thở sạch sẽ và dịu dàng của anh ấy quét qua tầm mắt tôi. Nghe anh ấy nói vậy, tôi đành không nhịn được mà khẽ gật đầu. Tôi biết anh ấy sẽ không làm gì cả, tôi tin tưởng Lê Minh Quang.

Tôi lặng yên nằm trên giường, Lê Minh Quang vươn tay ôm tôi vào lòng. Anh ấy rất an phận không hề làm một hành động gì quá giới hạn. Trái tim vốn còn mang theo chút cảnh giác của tôi cũng dần dần được buông lỏng. Cuối cùng tôi cũng không chống lại được cơn buồn ngủ mệt mỏi, rất nhanh sau đó đã ngủ mất.

Sau khi tôi ngủ, ngón tay của Lê Minh Quang nhẹ nhàng qua đôi mắt của tôi vừa dịu dàng lại vừa quyến luyến sâu vuốt sắc. Hình như còn có cả tiếng thở dài phức tạp. “Tỉnh rồi sao?” Ngày hôm sau, tôi vừa tỉnh lại đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lê Minh Quang. Anh ấy ngồi bên giường tôi, nhìn tôi ánh mắt dịu dàng rồi nói.

Không biết tại sao khi thấy Lê Minh Quang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như thế là tôi lại cảm thấy cả người mình không nhịn được run lên. “Minh Quang, tối hôm qua…” “Tối hôm qua anh rất vui.” Tôi đang định nói xin lỗi vì tối hôm qua. Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh thì bây giờ cũng có thể coi là bạn gái của anh ấy. Vốn dĩ bạn trai đưa ra yêu cầu như thế với bạn gái mình thì cũng không phải chuyện quá đáng nhưng mà tôi lại cự tuyệt.

Trong lòng người đàn ông chắc chắn sẽ phải có chút bực dọc chứ. Nhưng mà Lê Minh Quang vẫn tươi cười với tôi như trước, anh ấy kiên định nói với tôi rằng mình rất vui. Rõ ràng tối hôm qua chúng tôi chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Lê Minh Quang như vậy khiến nội tâm tôi lại càng thêm áy náy. “Anh rất muốn mỗi tối đều có thể ôm em như thế, nhìn thấy em tỉnh lại trong vòng tay của mình.” Lời tỏ tình rung động được thốt ra từ miệng anh ấy. Nghe anh ấy nói như vậy, trong lòng tôi lại dậy lên sự cay đắng. “Xin lỗi, em sẽ cố gắng. Tôi ngước mắt lên, chớp chớp đôi mắt chua xót, run rẩy đáp lại.

Tôi sẽ cố gắng quên đi Trần Thanh Vũ rồi sau đó lại yêu Lê Minh Quang. Tôi sẽ cố gắng quên đi Trần Thanh Vũ, nhất định sẽ cố gắng quên đi.

Sau khi nghe thấy lời tôi nói, Lê Minh Quang chỉ cười rồi nhẹ giọng đáp: “Đừng miễn cưỡng bản thân. Dù có phải chờ em bao lâu thì anh vẫn sẽ chờ. Anh chỉ muốn em biết rằng: Dù em có phải chịu bao nhiêu vất vả, có phải chịu đựng những tổn thương gì thì em vẫn phải nhớ lấy anh luôn đứng ở đây chờ em. Mặc kệ bao lâu vẫn luôn đứng ở chỗ cũ chờ em.” “Em biết, cảm ơn anh.” Tôi chủ động cầm lấy tay của Lê Minh Quang rồi nhìn anh dịu dàng nói. “Hôm nay chúng ta đi tới chỗ làm váy cưới đi, nếu bản thiết kế đã xong rồi thì chúng ta cũng phải nhanh chóng làm xong váy cưới mới được”

Lê Minh Quang nhìn tôi, anh ấy nở nụ cười ôn hòa nói. Tôi gật đầu, sau khi mặc xong quần áo tôi lập tức cùng Lê Minh Quang cầm theo bản thiết kế rời khỏi phòng. Ai ngờ rằng mọi việc lại có thể trùng hợp đến thế. Sau khi tôi và Lê Minh Quang bước ra khỏi phòng tôi thì Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ cũng trùng hợp bước ra từ phòng bọn họ.

Sau khi Nguyễn Mỹ nhìn thấy bộ dạng thân mật của tôi và Lê Minh Quang thì đôi môi của cô ta cũng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý. Còn Trần Thanh Vũ lại lạnh mặt, đôi mắt phượng lạnh lẽo của anh nhìn tôi mang theo sự bén nhọn như dã thú. Bị ánh mắt đáng sợ như thế của Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ nhìn vào, cả người tôi đều trở nên căng cứng, không nói ra được câu gì. “Chị Bảo Nhi và tổng giám đốc Quang thật tình cảm.”

Không biết là vô tình hay hữu ý mà Nguyễn Mỹ lại nhìn sang tôi và Lê Minh Quang với ánh mắt kỳ lạ, cô ta nhếch môi cười rồi nói.

Tôi kịp hoàn hồn, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Cô Mỹ và tổng giám đốc Vũ cũng thế” Sau khi nói xong thì tôi lập tức kéo Lê Minh Quang rời đi. Tôi và Trần Thanh Vũ vốn không phải là người trên cùng một đường thẳng, tôi không nên vì anh mà do dự mãi nữa. Những ngày chung đụng tựa như ma quỷ kia khiến tôi không thể quên được những tổn thương mà anh gây ra cho tôi, đúng là cũng không nên quên. Chúng tôi đứng ở nông trường lấy được chất vải làm váy cưới. Ở phương diện này Lê Minh

Quang rất có thiên phú, hai người chúng tôi cùng hợp lực làm ra chiếc váy cưới. Chờ đến khi tất cả hoàn thành thì cũng đã hơn mười một giờ tối rồi.

Tôi cảm thấy bé con trong bụng mình đang kháng nghị. Tôi vuốt ve bụng, cảm thấy hơi khó chịu nên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

Lê Minh Quang nhìn thấy tôi như thế thì hơi lo lắng hỏi: “Sao thế? Bụng khó chịu sao?”

Tôi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi trắng bệch đáp: “Có hơi… khó chịu.” “Để tôi ôm em về phòng nghỉ ngơi.” Lê Minh Quang trầm mặc lại, anh ấy không để ý đến phản đối của tôi, ôm tôi lên rồi bước về căn phòng của tôi. “Phơi bộ váy cưới lên đã, ngày mai chúng ta phải mang chiếc váy cưới đó đi thi đấu rồi.” Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Lê Minh Quang rồi nói với anh. “Được.” Ánh mắt sâu thẳm của anh quét về phía tôi một lát rồi không lên tiếng phản đối nữa.

Sau khi đặt tôi xuống đất anh lập tức đi treo bộ váy cưới lên rồi khóa phòng lại. Mười nhà thiết kế chúng tôi đều có một phòng chế tác riêng của mình. Sau khi làm xong váy cưới, chúng tôi chỉ cần khóa cửa lại rồi sau đó ngày mai mang tới cho ban giám khảo xem là được.

Lúc Lê Minh Quang bế tôi về thì tôi đã buồn ngủ lắm rồi. Anh ấy đút tôi uống một ít sữa trái cây rồi hỏi xem tôi có muốn ăn thêm gì nữa không. Tôi lắc đầu đáp không ăn nổi nữa.

Lê Minh Quang nhận một cuộc điện thoại, hình như là thư ký của anh ấy có việc gì gấp cần tìm. Sau khi Lê Minh Quang đi tôi mới bắt đầu ngủ. Tôi ngủ rất sâu, khoảng hai giờ rưỡi đêm thì tỉnh lại. Vì lo lắng về bộ váy cưới nên một mình tôi đi đến phòng chế tác, nhìn thấy chiếc váy cưới vẫn đang đặt ở đó thì tôi mới thả lỏng, thở ra một hơi. Tôi bước ra khỏi phòng chế tác, vốn định quay lại phòng khách sạn nghỉ ngơi nhưng khi đi qua bồn hoa ở phía ngoài khách sạn thì lại nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang cầm điện thoại. “Đúng thế, đốt hết.” “Ngay lập tức.”

Đốt hết cái gì?

Tôi hơi nghi hoặc nhìn biểu cảm lạnh lùng bất thường của Trần Thanh Vũ rồi nhìn anh bước về hướng phòng chế tác. Nhưng tôi cũng chỉ nhún vai và không chú ý tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK