Lục Diệc Thâm cố kiềm nén cơn kích động muốn lao vào ôm lấy Từ Mạn, chỉ nói với Cố Ngôn: "Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy."
Dứt lời, anh quay người bước đi.
Cố Ngôn hét to: "Chuyện này cậu không cần phải nói, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không phải vì cậu mà là vì bản thân tôi."
Lục Diệc Thâm không nói gì nữa, cho dù ra sao, chỉ cần cô ấy vẫn ổn là được. Những việc còn lại cứ để cho anh lo.
Tất cả những uất ức mà cô đã phải chiu, cái chết của Từ Đình Nghị, việc cống ty phải đóng cửa, anh đều sẽ giúp cô đòi lại hết.
Vào trong tiệm ăn, anh hạ quyết tâm sẽ đến thăm Từ Mạn, nhưng chỗ ngồi ấy chợt không còn ai nữa.
Hoàn toàn không còn ai.
Chiếc ghế trống trơn, chỉ còn những món ăn đang dùng dang dở vẫn để trên bàn.
Lúc này Cố Ngôn cũng bước vào, thấy chỗ ngồi không còn ai liền lập tức cau mày. "Mạn Mạn đâu?"
Anh vừa dứt lời thì chợt nghe một tiếng kêu thảng thốt vang lên từ phòng vệ sinh.
Hai người lập tức lao về phía ấy, nhìn thấy Thẩm Tâm Noãn đang ngã sóng xoài trước cửa phòng, còn Từ Mạn đang đứng cạnh đó.
Lục Diệc Thâm chạy đến định hỏi Từ Mạn có bị thương không, nhưng bị Thẩm Tâm Noãn ôm chân giữ lại: “Diệc Thâm, con của chúng ta..."
Lục Diệc Thâm ngẩng đầu nhìn Từ Mạn, anh chỉ muốn biết vẻ mặt của Từ Mạn, nhưng ánh nhìn ấy trong mắt cô lại trở thành một lời chất vấn.
Cô lạnh lùng cười: “Đừng có nhìn tôi, không phải tôi xô cô ta đâu!"
"Cậu nói dối, chính là cậu, cậu ghen tị với đứa con của tôi và Diệc Thâm, cậu cố ý đẩy tôi."
Thẩm Tâm Noãn ôm chặt lấy chân của Lục Diệc Thâm: “Diệc Thâm, mau cứu con của chúng ta, bụng em đau lắm."
Cô ta quay sang nhìn Từ Mạn: "Sao cậu lại độc ác như thế? Cậu không có lương tâm sao? Ngay cả con của tôi mà cậu cũng muốn hại."
Từ Mạn bình tĩnh nhìn Thẩm Tâm Noãn, Lục Diệc Thâm cũng thế.
Anh nheo mắt hỏi: “Đau sao?"
"Đau, đau lắm."
Dáng vẻ lúc này của cô ta thật sự là của một người bị sảy thai, mồ hội nhễ nhại, đau đớn nhắn nhó mặt mày.
Lục Diệc Thâm nhíu mày, khả năng đóng kịch của cô ta giỏi đến mức này ư?
Cổ Ngôn bước đến đỡ Từ Mạn đang đứng không vững.
Vẻ mặt khó chịu.
Anh lạnh lùng nói: “Đừng đẩy những việc làm xấu xa của mình lên người khác, Mạn Mạn không thể đủ sức đẩy cô, cô không đẩy cô ấy là đã tốt rồi."
Thẩm Tâm Noãn gào lên: "Anh ngậm máu phun người, anh là gian phu của cậu ta, đương nhiên phải nói đỡ cho cậu ta rồi, các người đúng là một đôi không biết liêm sỉ."
Cô ta gầm gừ với Từ Mạn: “Cậu hại con của tôi, tôi nhất định không tha cho cậu."
Câu nói ấy như đâm xoáy vào trong lòng của Lục Diệc Thâm, anh sa sầm nét mặt, cúi xuống đỡ Thẩm Tâm Noãn dậy.
Anh không nói gì cả, thậm chí không nhìn Từ Mạn mà rời khỏi tiệm ăn.
Từ Mạn nhìn theo bóng hình của Lục Diệc Thâm, cả người bủn rủn không còn sức lực, nếu không có Cố Ngôn đang dìu thì có lẽ cô đã ngã ra đất. Cô cười đau khổ: “Em thật sự không đẩy cậu ta."
"Anh biết mà." Cố Ngôn vội nói ngay.
Từ Mạn càng cảm thấy đau khổ hơn, Cố Ngôn hoàn toàn tin cô. Nhưng người đàn ông đã sống cùng cô bốn năm lại không hề tin cô.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta về thôi." Cố Ngôn dìu Từ Mạn ra về.
Lúc này, Thẩm Tâm Noãn cũng được đưa vào phòng cấp cứu, sau khi được bác sĩ tiêm thuốc, cô ta lập tức hôn mê.
Lúc tỉnh lại thì đã nằm trong phòng bệnh.
Cô ta muốn ngồi dậy, nhưng chợt phát hiện thấy bụng đau dữ dội, thế nên không dám cử động, liền vạch chăn vạch áo lên xem, phát hiện trên bụng có một vết thương. Cô ta trợn tròn mắt, chuyện này là thế nào?
Lúc này, cửa phòng bệnh bật mở, Lục Diệc Thâm bước vào. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Thẩm Tâm Noãn, anh bình thản hỏi: "Em sao thế?"
"Em... em... em.." Thẩm Tâm Noãn không thốt nên lời, không biết phải nói gì. Cô ta rõ ràng hoàn toàn không có thai, sao trên bụng lại có vết mổ?
Lục Diệc Thâm bước đến bên giường bệnh, cúi xuống nhìn Thẩm Tâm Noãn: "Em sao thế? Sao sắc mặt khó coi vậy?"
"Bụng ... bụng em sao lại có vết mổ?" Cô ta đã bàn bạc với bác sĩ ở đây, họ đã nhận tiền để giúp cô ta che giấu.
Chỉ cần giả vờ rằng đây là một vụ sảy thai là được. Nhưng tình hình hiện giờ hoàn toàn không giống như cô ta tưởng tượng.
Danh Sách Chương: