• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Mạn từ bất ngờ chuyển sang giật mình , Thẩm Tâm Noãn sao lại biết chuyện của công ty ? Nhưng rồi cô dần hiểu ra , bèn hỏi : “ Gặp ở đâu ? ”
“ Quán cà phê Bờ Sông . ”
Cúp máy xong , Từ Mạn lập tức chạy đến quán cà phế , cô muốn xem thử Thẩm Tâm Noãn rốt cuộc đang diễn vở kịch gì .
Khi cô đến nơi thì Thẩm Tâm Noãn đã đến từ trước .
Thẩm Tâm Noãn ngồi cạnh cửa sổ , nhâm nhi cà phê . Từ Mạn bước vào ngồi đối diện , nhìn cốc cà phê trong tay cô ta rồi cau mày .
Có thai mà vẫn uống cà phê ư ?
Thẩm Tâm Noãn cười nói : “ Cảm thấy lạ lắm đúng không ? ”
“ Đứa bé trong bụng cậu , cậu không quan tâm thì ai quan tâm chứ ? ” Từ Mạn nói thẳng vào việc chính ,                “ Chuyện công trình , là do cậu giở trò sao ? ” Tuy Từ Mạn đang hỏi , nhưng trong lòng cô đã có sự khẳng định , nếu lúc trước đây chỉ là suy đoán thì hiện giờ cô đã biết chắc chắn , người giở trò chính là Thẩm Tâm Noãn .
“ Tại sao lại làm như vậy ? ” Từ Mạn nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện .
Thẩm Tâm Noãn đặt cốc cà phê xuống rồi cười nói : “ Tại sao mọi chuyện tốt thì cậu đều được hưởng ? Cậu không thể chịu khổ một chút sao ? ”
Vừa nói , Thẩm Tâm Noãn như vừa nghĩ đến những chuyện không vui gì đó , ánh mắt trở nên gian xảo , “ Hồi học đại học , cậu là hoa khôi , có rất nhiều chàng trai theo đuổi , gia đình lại giàu có , bố mẹ yêu thương , chúng ta tuy là bạn của nhau , nhưng tôi thì có gì ? ”
“ Tại sao những gì tốt đẹp đều nhường cho cậu hết ? Ngay cả người đàn ông của tôi , cậu cũng cướp đi , cướp đi vị trí bà Lục vốn là của tôi ? ”
Từ Mạn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Tâm Noãn một lúc mới đáp : “ Vốn là của cậu ư ? Cậu thật sự cho rằng tôi không hề biết gì cả sao ? ”
“ Bảy năm trước , trường chúng ta lên Côn Sơn trồng cây , gặp phải trận động đất lớn , lại có mưa to , Lục Diệc Thâm vì cứu bạn học mà bị kẹt lại , mình nhìn thấy , nhưng cậu lại kéo mình đi , mình không bỏ đi mà đã quay lại , đào được Lục Diệc Thâm lên từ dưới đống đất đá cạnh một cái cây to . Lúc ấy anh ấy bị thương rất nặng , nhưng cơn động đất vẫn chưa dứt , đất đá tiếp tục lăn xuống , nếu trúng anh ấy thì anh ấy sẽ chết chắc , chính mình đã lấy thân người đỡ cho anh ấy , sau đó bị hôn mê . Khi vết thương của mình đã lành rồi , cậu lại chạy đến bảo rằng cậu đang hẹn hò với Lục Diệc Thâm , cậu có dám nói rằng cậu đã không nói dối , nói rằng người cứu anh ấy chính là cậu không ?”
Bị Từ Mạn nói ra hết chân tướng , sắc mặt Thẩm Tâm Noãn từ trắng chuyển sang đỏ , sau đó trở nên gian xảo , gào lên một cách mất hết hình tượng : “ Thế thì đã sao ? Giờ người mà anh ấy yêu là tôi ! ”
“ Cậu chẳng qua chỉ là một tảng đá lát đường để anh ấy vực dậy Hằng Khang thôi , công ty bố cậu gặp chuyện , cần tiền , tại sao anh ấy lại không giúp ? Là bởi vì anh ấy hoàn toàn không quan tâm cậu , không quan tâm sống chết của các người ! ”
Từng câu từng chữ của Thẩm Tâm Noãn như đâm vào tim của Từ Mạn .
Đôi tay đặt bên dưới bàn của Từ Mạn muốn nắm chặt lấy đầu gối mình , nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực .
Lồng ngực nghẹn lại như không thở được nữa . “ Nếu không muốn công ty bố cậu sụp đổ thì mau ị hôn với Lục Diệc Thâm đi , thế thì tôi sẽ tha cho cậu ! ”
“ Nếu tôi không li hôn thì sao ? " Từ Mạn đứng dậy , hai tay chống lên bàn , lạnh lùng nhìn Thẩm Tâm Noãn : “ Lục Diệc Thầm yêu cậu đến thế thể thì cứ bảo anh ta đến đề nghị li hôn với tôi ! ”
Thẩm Tâm Noãn lập tức biến sắc : “ Từ Mạn . . . ”
Nhưng Từ Mạn không nghe nữa , quay người bỏ đi .
“ Ngay cả tâm huyết cả đời của bố mình mà cậu cũng không quan tâm , cậu tưởng sức của một mình tôi mà có thể khiến bố cậu mắc bẫy sao ? Tất cả là nhờ có Diệc Thâm giúp , anh ấy muốn ép cậu đề nghị li hôn trước đây . " Thẩm Tâm Noãn đứng lên hét vang phía sau Từ Mạn .
Hai bàn tay buông xuôi của Tư Mạn dần nắm chặt lại .
Nhưng cho dù Thẩm Tâm Noãn có nói gì , cô cũng không nói lại nữa . Cô không quay đầu lại , bỏ đi thẳng , vờ như không hề nghe thấy gì .
Từ Mạn ở lại công ty một ngày , tình hình hiện tại của công ty , cô hầu như đã hiểu rõ .
Nếu muốn công ty lại có thể vận hành bình thường thì trước tiên cần có một khoản tiền , hiện giờ các khoản lương của công ty vẫn chưa trả được .
Khi Từ Mạn tan làm về nhà thì đã là rất muộn .
Vừa vào cửa , cô nhìn thấy Thẩm Tâm Noãn đang ngồi ăn cơm với Lục Diệc Thâm , còn Lục Diệc Thâm đang gắp thức ăn cho cô ta .
Từ Mạn cảm thấy ngứa mắt , bèn quay mặt sang chỗ khác rồi bước lên lầu .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK