• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y tá vừa đi, Từ Mạn liền nổi cơn giận, “Lục Diệc Thâm!”
Nhìn thấy Từ Mạn nổi nóng, Lục Diệc Thâm lại càng mặt dày bước đến cọ mặt lên mặt cô, “Anh chỉ là quan tâm em thôi, anh sai rồi sao?”
Từ Mạn đẩy anh ra, “Cút!”
“Không cút, cả đời này em không thoát nổi anh đâu.”
Từ Mạn thật sự muốn hỏi anh không biết xấu hổ sao?
Nếu trợ lí của Lục Diệc Thâm mà có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ hét lên rằng, chủ tịch đã không còn là chính mình rồi, đã không còn quan tâm thể diện rồi.
Tại sao lại nói thế? Bởi vì khoảng thời gian mà sức khỏe Từ Mạn khá lên thì Lục Diệc Thâm đã chịu quay lại công ty làm việc.
Có thể nói đây là lúc tâm trạng anh tốt nhất.
Có một lần, một đám nhân viên tụ tập lại bàn về phụ nữ và phim cấp ba, không biết Lục Diệc Thâm từ lúc nào xuất hiện sau lưng họ.
Lúc đó họ sợ chết đi được.
Nhưng ai ngờ Lục Diệc Thâm không hề mắng họ mà còn hùa vào bàn tán chung với họ.
Chủ tịch đã không còn nghiêm túc nữa rồi.
Ít ra đã không còn lạnh lùng nữa.
Thật ra bọn họ đã hiểu lầm, chủ tịch dù có bá đạo đến đâu thì vẫn là người, không có ba đầu sáu tay, không phải mình đồng da sắt.
Họ cũng chỉ là con người bình thường, chỉ hơn người bình thường ở chỗ thông minh và có năng lực hơn thôi.
Một lát sau, y tá trưởng đến tiêm thuốc cho Từ Mạn.
Sau khi y tá rời đi, Lục Diệc Thâm ngồi xuống giường, xoa nhẹ lên cánh tay vừa bị tiêm của Từ Mạn.
“Có đau không?”
Từ Mạn không thèm quan tâm.
Cô nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng không biết có phải do mệt quá không mà cuối cùng cô ngủ thật.
Lúc thức dậy thì trời đã tối rồi.
Bình nước biển đã châm hết.
Lục Diệc Thâm đứng bên cửa sổ, quay lưng lại phía cô, đang nghe điện thoại.
Từ Mạn không phát ra tiếng động, chỉ im lặng lắng nghe.
Cô chỉ nghe được đó là chuyện liên quan đến Thẩm Tâm Noãn.
Sau đó Lục Diệc Thâm chợt nói một câu không gặp rồi cúp máy.
Từ Mạn không biết Thẩm Tâm Noãn có chuyện gì.
Cô rất tò mò tại sao lại gọi điện đến báo cho Lục Diệc Thâm.
Lục Diệc Thâm quay người lại, nhìn thấy Từ Mạn đã thức giấc.
Anh bước đến, “Em ngủ lâu như thế, đã đói bụng chưa?”
Từ Mạn không trả lời mà hỏi lại: “Thẩm Tâm Noãn làm sao thế?”
“Chuyện này em không cần phải lo.” Lục Diệc Thâm không muốn bàn về Thẩm Tâm Noãn với Từ Mạn.
Nếu không phải tại người phụ nữ mưu mô đó thì anh và Từ Mạn làm sao hiểu lầm nhau lâu đến thế?
Anh thường hay nghĩ, nếu không vô tình đọc được nhật kí của Từ Mạn thì có phải sẽ bỏ lỡ cả đời không?
Sẽ phụ cô cả đời.
Anh là người trước nay chưa bao giờ mềm lòng.
Đã làm sai thì phải trả giá, những việc ác độc mà bản thân từng làm đương nhiên bản thân phải tự chịu.
Từ Mạn vẫn hỏi tiếp: “Cậu ta muốn gặp anh sao?”
Lục Diệc Thâm nhíu mày.
“Em muốn làm gì?”
“Cho dù là chuyện gì thì em cũng không muốn anh giấu em.” Giọng của Từ Mạn rất bình tĩnh.
Lục Diệc Thâm im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cô ta sắp không xong rồi.”
Từ Mạn trợn tròn mắt, sắp không xong rồi? Có phải ý muốn nói đến cái chết không?
Từ Mạn lắp bắp: “Là do anh làm sao?”
Lục Diệc Thâm lạnh lùng trả lời: “Tự tạo nghiệt, không đáng sống, là do cô ta tự làm, chẳng ai cứu nổi cô ta cả.”
Từ Mạn vẫn không tin, một người đang yên đang lành sao có thể nói không xong là không xong?
“Thật sự không phải anh sao?”
Lục Diệc Thâm lúc này sa sầm nét mặt, “Từ Mạn, anh trong mắt em không đáng tin đến thế sao?”
Từ Mạn im lặng, bởi cô vẫn không tin Thẩm Tâm Noãn đang bình thường đột nhiên lại sắp chết.
Chuyện này thật sự không thể tin được.
“Cô ta bị ung thư thời kì cuối.” Là ông trời muốn trừng phạt cô ta, chẳng ai có thể ngăn được.
Lục Diệc Thâm liếc nhìn Từ Mạn, “Em không tin sao? Có cần anh đưa kết quả kiểm tra cho em xem không?”
Từ Mạn mỉm cười, “Anh giận à?”
Lục Diệc Thâm giận dỗi không trả lời.
Từ Mạn ngồi dậy nắm lấy tay anh, “Anh đừng giận nữa.”
Lục Diệc Thâm vẫn cứ im lặng.
Từ Mạn chợt buông tay ra, “Anh đi đi, em buồn ngủ rồi.”
Đã ngủ cả ngày rồi, còn ngủ nữa ư?
Lục Diệc Thâm lúc này mới giật mình.
Lúc người ta xin lỗi thì không quan tâm.
Bây giờ lại quay sang nịnh nọt.
“Em đói chưa?”
“Diệc Thâm.” Từ Mạn nghiêm túc nhìn vào mắt anh, “Chúng ta đi thăm cậu ta một lần cuối cùng đi, dù gì cũng đã từng quen biết.”
Lục Diệc Thâm từ chối.
Anh cảm thấy Từ Mạn hiện giờ không nên tiếp xúc với loại người ấy.
“A Thâm…”
Từ Mạn ít khi nũng nịu nên có chút không quen.
Vẻ mặt Lục Diệc Thâm lúc này hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Anh không biết nên tỏ vẻ ra sao.
Nên dùng thái độ gì để đối diện với Từ Mạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK