Phát ngôn xong câu này, mấy đứa con gái nhìn tôi chằm chằm, không quên đả kích nhẹ
“Những kẻ không có gấu mới ghét mùa đông”
“Đúng thế, chỉ có như thế mới ghét mùa đông, ghét noel”
“..”
Hừ, đám người bọn ngươi thì biết cái quái gì, ta đâu điên lao đầu vào lưới tình mơ mộng kia, tốn công hao sức.Tôi vốn không xinh đẹp nên cũng có phần hơi tự ái chút xíu, thôi kệ, không hứng thú thì cho qua luôn
Mấy bữa nay đến lớp, tôi thấy mấy đứa con gái đang xúm nhau vào đan khan với đan áo. Ôi trời, với cái khoa âm thịnh dương suy này,liệu nổi mấy cái áo, cái khăn kia dành tặng cho nam sinh khoa xã hội nhân văn, lần nào cũng tế sống cho khoa tự nhiên. Tôi đây hứng chí, thay mặt nam sinh phát ngông quyền hạn
“Vì sao phải tặng quà noel cho nam sinh khoa tự nhiên, khoa xã hội nam sinh đâu kém cỏi”
Nghe xong, mọi nam sinh đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Phải thôi, ít nhất thì ta cũng giúp các ngươi lấy lại công bằng. Thế nhưng những nữ sinh kia không phục vội lên tiếng
“Không phải nam sinh khoa xã hội kém cỏi mà là quá kém cỏi”
“Nam sinh gì đâu mà ăn nói ẻo lả thấy ghê”
“Đúng, nói thật chứ nam sinh khao mình mà tham gia đội bống thì đội bóng ấy vô cùng đặc biệt nha: nam sinh mặc váy a”
….
Nghe mấy câu này, nam sinh kích động tới mức lập vô số diễn đàn, lấy lại tiếng nói cho nam sinh khoa xã hội.Liên tiếp trên diễn đàn, không chỉ có nam sinh trường tôi mà cả nam sinh đang học khoa xã hội cũng ấm ức mà làm loạn lên,phản đối kịch liệt, tạo ra mâu thuẫn giữa nam sinh khoa tự nhiên và nam sinh khoa xã hội. Và đương nhiên, trận PK đã diễn ra vào đầu tháng 12 trước khi kì thi quan trọng diễn ra
Xin giới thiệt một chút, người đứng đầu khoa xã hội là Hoàng Quân. Bàn về nahn sắc thì đẹp trai tiêu sái không kém soái ca Trung Hoa, luận về trình độ ,uhm, với ba năm liền đạt giải nhất kì thi quốc gia, hai lần huy chương vàng quốc tế, rất nhiều bài viết của Hoàng Quân được trở thành văn mẫu.
Là nữ sịnh, đương nhiên tôi không thể không kích động khi nhìn thấy Hoàng Quân,nhân cơ hội mấy hôm nam sinh khao tôi tập luyện bóng rổ hăng say để tuyên chiến với khoa tự nhiên, tôi lấy làm vinh hạnh tự nhận làm người chịu trách nhiệm và chuẩn bị nước cùng một số vật dụng phục vụ cuộc thi.
Ai bảo nam sinh khoa xã hội kém cỏi nào, úi cha, mét bảy năm nha, uầy, lại còn sáu múi nữa
Phụt!
Ôi, máu mũi của tôi đang chảy thành dòng trên áo, tôi vội ngửa cổ lên thì một chiếc khăn tay được đặt trên tay tôi. Một giọng nam trầm ấm cất lên
“Không sao chứ?”
Tôi đưa mắt nhìn qua..oa..oa.oa..đẹp trai quá! Tôi kích động tới mức mắt trố ra, miệng nhỏ những dòng nước..bạn học à..bạn không thể đẹp trai đến thế, hẳn nào hàng triệu trái tim bé nhỏ của nữ sinh đều đập nỡ nhịp
Tôi xua tay “Không sao, không sao”
Bạn học, mong bạn đừng ân cần nhìn mình, tim mình sắp rớt ra rồi, đừng nhìn
Giọng nam ấm áp kia lại ngọt nào vang lên
“Nghe nói bạn Giang Tiểu Khuê đây là nữ sinh đầu tiên lên tiếng bênh vực cho nam sinh khoa xã hội?”
“Uhm” tôi ngu ngốc gật đầu mà không hề chú ý đến anh bạn kia nói gì
“Bạn thật đặc biệt!”
“Uhm”
Hả, bạn nói tôi đặc biệt!
Đùng đoàng!
Thôi xong, lần này sét đánh trúng mất rồi..bạn ơi..bạn ơi
Tôi ngượng nghịu lấy một tay che mặt, cười “Cậu…cậu nói thật đáy à?”
“Uhm..” giọng nam sinh kia lại vang lên
Ôi ôi, chết vì ngọt mất..bạn ơi, tim mình đạp thiếu nhịp…a..a,.,a,,ta bị sét sái tìnhđánh trúng, ta đã yêu..hắc hắc
“Cậu bị sao thế” cậu ta quan tâm tới tôi
Hí hí..tiếp tục đi..tôi đang nghe bạn nói đây!
“Hoàng Quân, còn không mau đến đây,thấy gái là mắt sang lên, mau đến đây” Tiếng một nam sinh bên kia gọi
Hả? Cậu ta là Hòng Quan…á..hotboy trong truyền thuyết..ka kaa..ta thật phúc dày. Được, Hoàng Quân, hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu!
Ở phòng y tế, tôi cũng không biết mình đến phòng y tế bằng cách nào, tôi mơ mơ hồ hồ rằng hình như có ai đó đã đưa tôi đến nhưng người đó là ai thì…chịu! Tôi vui đến mức nằm mơ cung cười thành tiếng.Mãi đến khi chị Tiểu Mai đến thăm, tôi mới ngớ ra rằng: hóa ra mình đang ở phòng ý tế
Chị Tiểu Mai tò mò hỏi tôi “Nhóc, em trúng tà sao?”
Đươqng nhiên, tôi bị trúng tà rồi ,là trúng tà của Hoàng Quân . Tôi thật thà gật đầu “Vâng”
Chị Mai bi thương ôm trán “Ôi, 80% người bị trúng tà đều không thừa nhận mình bị trúng tf..quả nhiên..em bị trúng tà rất nặng a..Nói..sao ra nông nỗi đến phòng y tế?”
“Oài..có một số chuyện em có nói thì chị cũng không hiểu đâu” tôi nói
“Chuyện gì, phải nói mới biết!” Kéo ghế gần lại phía tôi “không phải là em trúng tà của phụ nữ đấy chứ?”
Tiểu Mai, em nói này, tuy chị là chị gái em nhưng em không thể phủ nhận rằng nữ sinh khoa tự nhiên bao giờ cũng có những suy nghĩ trái với tự nhiên. Chị nghĩ gì mà bảo em thích con gái, em đây là trúng tà, trúng tà của Hoàng Quân đó
À, nếu nhớ không nhầm thì trước kia Hoàng Quân cũng từng học ở Mĩ,mà chị Tiểu Mai trước kia cũng học ở Mĩ..tôi vuốt cằm suy tư, phải rồi, sao có thể thông minh tới mức đó
Ôm lấy tay chị Mai, tôi nũng nĩu “Chị Mai..Hoàng Quân, cậu ta?”
Chị trầm mặc nhìn tôi “Không lẽ em lại đi thích tên Quân Bimko”
Quân Bimko? Sao gọi vậy?
“Em đừng nhìn chị, tên Quân Bimko không tốt đẹp gì đâu, tốt nhất em nên tránh xa hắn ta ra,hồi ở Mĩ..”
“…”
Tiết trời tháng 12 quả nhiên không thể coi thường, cái rét vẫn dai dẳng bám lấy người ta như đỉa đói lâu ngày. Tôi ngồi xem mấy tờ tạp chí của chị rồi đến nhà Gia Kỳ giúp cậu ta dọn dẹp nhà cửa.Mẹ Gia kỳ về Việt Nam hôm Gia kỳ bị tai nạn, bây giờ Gia Kỳ cũng khỏe lại, hơn nữa công ty bên Mĩ của mẹ cậu còn rất nhiều chuyện để lo, cho nên vừa ở lại không lâu đã phải quay về Mĩ.Nhiều lần tôi cũng tò mò hỏi Gia Kỳ rằng nhà cậu ta ngoài quản lí bệnh viện lớn ở Hà Nội, nhà cậu ta còn có bất động sản hay gì giù đó không? Hắn ta chỉ lắc đầu bất lực. Hắn bảo hắn chẳng bao giờ hứng thú với công việc mà bố mẹ hắn làm
Cứ cho là vậy đi, tôi tạm tin cậu.
Đang rửa mấy quả táo trong bếp, Gia Kỳ ngồi chống tay nhìn tôi thao tác, không quên căn dặn như lão ông “Rủa cho sạch vào, rửa rồi thì cậu phải cho vào máy khử độc Nano..”
Tôi tức khí lườm Gia Kỳ “Có ngon thì cậu vào mà rửa..?
Hắn ta không kiêng dè mà đáp trả “Lạnh thế này kêu tôi rửa..não tôi đâu có ngắn”
Thế ý cậu bảo não tôi ngắn củn lên mới bị tên nhóc nhà cậu sai vặt đấy hả
Trên nét mặt của Gia Kỳ bỗng thay đổi khi hắn cầm chiếc Ipad lướt lướt, bỗng hắn hét lên như thể ai làm gì hắn
“Khốn kiếp…! Bimko..để tao mà gặp thì mày tới số..”
Bimko? Sao lại là Hoàng Quân? Có chuyện gì sao?
“Có chuyện gì vậy, Hoàng Quân làm sao?”
“Hoàng Quân?” hắn nhíu mày, đưa mắt về phía tôi “Cậu biết Quân Bimko?”
Hừ, không biết mới lạ, tôi bị sét đánh trúng khi gặp cậu ta mà
“Uhmm..vậy thì sao?”Tôi hỏi
Hắn gian xả nói với tôi “Rất tốt! Tiểu Khuê à Tiểu có, câu đừng nói với tôi là Tiểu Mia chưa nói về hắn cho cậu?”
Nói rồi thì sao, không lẽ nói rồi thì khi gặp hắn phải chạy cho mau, chyaj cho lẹ chắc? Hồ đồ!
“Rồi..chị Mai nói nhiều rồi..tóm lại là không hiểu!”
Ánh mắt Gia Kỳ có chút khác lạ, cậu ta không thèm nói gì chỉ hùng hổ đi đến sọt rác ném luôn cái Ipad vào, rồi đi đến rửa tay làm như thể tay vô cùng bẩn.Hắn hừ lên một tiếng rồi dật luôn quả táo từ tôi rồi đi thẳng lên phòng
“..”ba chấm
Có kẻ mùa xuân thích xem hoa, người như Gia Kỳ không biết ngoài sở thích số số, má má loạn óc với mấy cuốn sách dày cộp rợn gáy thì hắn thíc cái quái gì. Đời thuở nhà ai như hắn không, một khi ném đồ đi rồi mà tôi tiếc của nhặt lại xem, kiểu gì cũng bị hắn tế cho một trận
Tôi không nhặt lại chiếc Ipad kia mà cứ kệ nó nằm im ở sọt rác,nhân tiện chụp ảnh lại để tố cáo tội trạng của hắn với mama nhà hắn, đồ phá gia chi tử! Dọn dẹp một đống hỗn độn do hắn bày ra, tôi lôi điện thoại ra, móc trong túi quần dãy số điện thoại. Tôi hồi hộp từng số, tay chân bắt đầu có chút bấn loạn. Tôi hít thở sau, đi ra lan can. Tôi hồi hộp sau mấy tiếng tút tút…a..bắt máy rồi
Giọng nam ngọt ngào kia cất lên khiến chân tay tôi bắt đầu run lên “Alo, Hoàng Quân nghe..”
Tôi hít thật sâu, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh “Hoàng Quân, mình là…”
“Tiểu Khuê..làm gì ngoài đó?” Gia Kỳ lên tiếng
Tôi ngó vào trong, xua xua tay. Tên này, lúc nào cũng phá người ta, đáng ghét!
“Tiểu Khuê à, gọi tôi có chuyện gì?” giọng nam ngọt ngào kia cất lên
“Tôi..tớ..à tớ..tớ gọi cậu bởi..bởi..”
Keng!
Tôi hoa đá toàn tập!
Biết gì không? Đây là lần thứ mấy cậu ném điện thoại của tôi rồi, Trần, Gia, Kỳ! Cậu hoang quá đấy! Lần đầu tiên là Iphone 4 ở chùa, lần 2 là trong bệnh viện với chiếc Iphone 5, và lần này, chiếc iphone 6 đáng thương lao từ tầng ba đập vào hàng rảo sắt, thê thẩm tiếp đất. Mọi bộ phận của em nó đã trở về với thời nguyên thủy xa xưa.Tôi hoa mắt nhìn xuống xác điện thoại,thầm rơi nước mắt
“Nhìn gì nữa, hỏng rồi thì vứt luôn, lát tôi đưa cho cậu chiếc khác”
Tôi nuốt nước bọt đánh ực, hậm hực dậm chân đi vào trong
“Hừ, làn thứ ba rồi đấy, là lần thứ ba..cậu nghe chưa hả, Trần Gia Kỳ” Tôi oán hận rít lên
Thế mà cậu ta vẫn mặt dày bảo rằng “Ba chiếc điện thoại..có mười chiếc tôi cũng ném, cùng lắm là đền cho cậu chiếc mới là được”
Tôi kiên nhẫn hỏi tiếp “Trần Gia Kỳ à Trần Gia Kỳ, rốt cuộc là nhà cậu có bao nhiêu tiền, sao cậu lại có thể hoanh phí quá mức như thế?”
Hắn thản nhiên đúc tay túi quần, bấm bấm đốt tay “Nếu không nhầm thì bên Mĩ có đôi chục công ty, cao hứng lên thì đầu tư chút chứng khoán, rảnh rỗi không có gì làm thì mở mở mấy khách sạn bên Anh coi như kiếm tiền trong lúc nhàn dỗi, khi về Việt Nam, nhận thấy khí hậu ở đây không phù hợp với sức khỏe của tôi nên bố tôi mở bệnh viện để tiện việc chăm sóc…”
Rầm! Sụp đổ hoàn toàn! Nhà cậu ta quả nhiên lắm tiền nhiều của, không phải như trong tiểu thuyết, với sức ảnh hưởng tài chính kiểu này, có khi cậu ta đã được đính ước cho một nàng công chúa quý phái nào bên nước Anh?
“Lau miệng đi, nước miếng chảy khiếp kìa!” hắn ta lau miệng tôi, khinh bỉ nhìn tôi “Cậu đúng là con ngốc!”
“…”