Đưa tay không bị còn lên che miệng, ngáp ngáp vài cái cho thoải mái. Tên điên này, không biết ăn phải cái gì mà bỗng dưng nổi đóa lên với tôi. Liếc xéo hắn một cái, tôi kéo tay hắn ra ngoài nhân tiện lấy chân đóng cửa xe lại
Châc! Giữa nơi đồng không mông quạnh, không có lấy một bóng người, không lẽ hắn bắt cóc tôi tới đây để ăn tiệc cuối năm.Dù sao tôi cũng rảnh, một kẻ cuồng công việc như hắn mới phải lo lắng chứ tôi thì: vô tư
“Thế nào đây ? Gia Kỳ, cậu đưa tôi đến đây làm gì?”
Hắn không thèm trả lời, đã vậy lôi sềnh sệch tôi vào trong. Tên khốn này, rốt cuộc cậu định giở trò gì???
“Đau..đâu..nhẹ tay thôi..Gia Kỳ..”
Nhưng tên ôn thần đấy đã không thèm tiếp lời tôi thì chớ, đã vậy lại còn tặng tôi điệu nguýt dài hàng vạn cây số cộng thêm ánh mắt cảnh cáo của tử thần
“Cậu còn dám mở mồm thì cậu đừng bao giờ nghĩ tới chuyện có thể nói được”
À vâng, tôi im re
Dĩ nhiên, sinh mạng trẻ thơ của tôi là trên hết, tính mạng là quan trọng
Ôi, cuộc đời đến ngán ngẩm làm sao? Nhìn điệu bộ hắn còn tay tôi rồi còn một tay hắn vào khiến người ta liên tưởng tới việc hai kẻ phạm tội vừa vượt ngục
Lạy chúa! Tôi hiền lành thế cơ mà!
Đứng một tay chống lạnh, chân khua hoáng lung tung, không chịu được sự im lặng , tôi lên tiếng
“Gia Kỳ, tôi chán!”
Gia Kỳ vẫn ngồi im uống trà
“Gia Kỳ, tôi mỏi chân”
Đã im lặng lại càng im lặng đến mức đáng sợ
“Trịnh Gia Kỳ, cậu bây giờ muốn sao? Cậu nói cho tôi nghe xem??? Cậu cứ im lặng làm tôi bực mình rồi đấy. Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, cậu đừng có…”
Choang!
Tôi kinh hãi nhìn ly trà bị ném thẳng xuống đất, nhịp tim bị loạn. Tôi run rẩy nhìn người con trai trước mặt.
Trịnh Gia Kỳ của ngày xưa xảo quyệt,xấu xa, kiêu ngạo bao nhiêu thì lúc này sự lạnh lùng, hung ác lên đỉnh điểm bấy nhiêu. Có lẽ, con quỷ nhen nhói trong cơ thể đã phát tác. Gia Kỳ giờ đây không phải là Gia Kỳ của ngày xưa nữa rồi
“Đói chưa?”
Tôi ngớ người nhìn Gia Kỳ nhưng rồi chỉ biết gật gật đồng ý. Gia Kỳ dẫn tôi vào bếp., tôi ngoan ngoãn quan sát từng động tác của Gia Kỳ. Từng ngón tay tỉ mỉ gảy những cọng hành ra khỏi bát mì, sau đó lạnh lùng nhìn tôi,ý bảo phải ăn.
Cho nên, tôi cũng vô cùng hợp tác há miệng ra để hắn bón cho ăn. Cảm giác này của tôi giống như tôi bây giờ đang là một nữ hoàng quyền lực đang ra lệnh cho thuộc hạ bón mì cho ăn
Hắc hắc
“Cười cái gì? Ăn đi!”
Mất hứng, tôi phụng phịu há to miệng để hắn bón
“Gia Kỳ, cậu nói gì đi chứ? Bữa nay cậu bị gì thế?”
Hắn lạnh lùng đáp
“Ăn đi, bằng không cậu không có cơ hội được ăn nữa đâu?
Hắn nói như thể ngay bây giờ hắn tiễn tôi về với Diêm Vương ca ca không bằng. Mặt hằm hằm sát khí, ánh mắt lạnh tới mức chỉ trực nhìn vào đâu là nơi đó đóng băng. Rốt cuộc, hôm nay hắn bị làm sao?
Ngậm chặt miệng lại, tôi lắc đầu nguầy nguậy
“No rồi sao?” Gia Kỳ lạnh lùng hỏi
Tôi”…” gật gật
Thực lòng tôi ăn chưa no nhưng nhìn bản mặt của hắn tôi nuốt không trôi cho nên tôi mặc kệ hắn cho xong.
“Ăn no thì chúng ta đi ngủ!”
Phụt!
Toàn bộ mì trong miệng tôi đều được trưng bày một cách dễ thương trên mặt hắn. Gia Kỳ, tôi vô cùng xin lỗi, thực sự tôi không cố ý. Nếu tôi cố ý thì không chỉ có chút mì này đâu mà cả bát mì sẽ được úp lên đầu cậu
Lấy khăn lau mặt cho hắn, tôi tỉ mỉ lau từng góc cạnh trên khuôn mặt, lau xuống cổ, tôi cúi người xuống định lau thì cảm nhận được hơi thở gấp gáp, nóng ran của hắn. Bỗng chốc mặt tôi đỏ bừng lên. Hắn tóm lấy tay tôi, dật giấy thấm ném thẳng vào thùng rác
Sau đó, hắn lôi tôi vào nhà tắm. Dĩ nhiên, nếu tình tiết này có trong truyện thic chắc chắn nhân vật nữ sẽ mặt đỏ ửng, thần kinh căng thẳng, cả người run lên, Nhưng xin lỗi, tôi là phiên bản phá cách của Giang Tiểu Khuê, não tôi cũng không chứa chấp nhiều suy nghĩ lung tung tới vậy
Từ nhỏ đến lớn,đến tắm tôi còn từng tắm chung với hắn thì tôi đâu ngại gì. Tôi biết, hắn sẽ không hành động như mấy tên điên trong ngôn tình để chiếm đoạt thân xác tôi, mà hắn lôi tôi vào nhà tắm là có mục đích khác
Ngán ngẩm nhìn vẻ mặt đáng thương của kẻ nào đó, tôi thõng giọng
“Gia Kỳ, cậu cởi áo ra đi!”
Hắn cởi áo ra xong không hiểu hắn nghĩ cái gì mà mặt đỏ ửng lên,tự dưng ôm ngực như thỏ ăn , mặt đỏ ửng bảo với tôi
“Cậu định sàm sỡ tôi đấy à?”
Tôi khinh bỉ nhìn kẻ nào đó
“Cậu nghĩ tôi chưa từng nhìn bộ phận trên cơ thể cậu sao? Mau, thay áo khác đi, áo này bẩn rồi”
Thay áo xong, tôi đi tìm phòng ngủ ,tiện tay kéo theo hắn vào phòng ngủ. Dù sao ở đây chẳng có gấu hay gối để gác, tôi thắc mắc
“Không có gối thì ngủ kiểu gì???”
Hắn chỉ vào hắn
“Tôi sẽ làm gối ôm để cậu ôm, cho nên, tôi cấm cậu làm rớt nước bọt vào người tôi”
Chẳng thèm quan tâm hắn,. tôi kéo hắn lại gần để ôm rồi chìm vào giấc ngủ.
Mùi oải hương ngày nào khiến tôi thấy thoải mái, dễ chịu.
Haizzz..đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, có lẽ, bởi tôi dạo này suy nghĩ quá nhiều rồi
….
Sáng hôm sau, lần cuối cùng tôi bị boss đại nhân Gia Kỳ lôi cổ dậy là là 8h 30. Trên thực tôi hận nhất kẻ nào phá giấc ngủ của tôi, đặc biệt là tên ôn thần này. Tôi lùng bùng, dãy dụa một hồi mới quyết định rờ xa chăn ấm đệm êm
Tôi lườm hắn một cái cho bõ ghét, khinh bỉ nhìn kẻ nào đó đang đứng nhàn nhã đánh răng trong khi tôi vừa phải dựa vào tường vừa ngủ.
“Há miệng ra”
Tôi bi uất nghìn kẻ vừa ra lệnh cho tôi,hét lên
“Không!”
Mặt hắn đột nhiên u ám như mưa giông bão tố, sau đó chẳng thèm nghe tôi nói gì, trữ tiếp bóp miệng tôi rồi đánh răng.Sau đó, chiếc khăn mặt ẩm được lau nhẹ nhàng trên mặt
Tôi vô cùng hứng thú, mắt chớp chớp nhìn người nào đó, để coi, hắn định làm gì”?
“Nhiệm vụ của cậu là đây!”
Hử ?
Tôi trợn tròn mắt, miệng há hốc to, nghiến răng mà rít lên như bị quỷ ám nhưng âm thanh do tôi phát ra đều hoàn toàn vô dụng. Vâng, xin chân thành cảm ơn bạn, bây giờ tôi chính thức nhận ra một điều: lao động quả nhiên là chuỗi hành trình gian nan
Ngửa mặt lên nhìn trời, cúi xuống nhìn cổ tay đã tím vì vừa được tháo còng, bụng tràn đầy lửa giận mà hét lên
“Trần Gia Kỳ, cậu là thằng khốn, cậu không phải người ..”
Mấy con chim bồ câu hoảng hốt bay loạn xạ, mấy người giúp việc nhìn tôi như thể tôi vừa từ sao hỏa rớt xuống. Mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng xin lỗi, vị chủ nhân của căn biệt thự này quả nhiên là một thằng tồi
Giang Tiểu Khuê tôi đây đâu phải là loại dễ bắt nạt, cậu nghĩ cậu có thể sao? Trần Gia Kỳ?
Một tia sáng chợt lóe trong đầu, hắc hắc, ta biết phải làm sao rồi
Quay sang nói với người làm “Chị ơi, ở đây có kéo không, em mượn một chút”
…
Một lát sau
Hắc hắc hắc
Cô giúp việc kinh hoàng nhìn kiệt tác mang tầm cỡ thế kỉ của tôi mà mắt như muốn rớt xuống, miệng lắp bắp “Cô..cô..sao… cô lại..”
Tôi ung dung ngồi bên bàn đá uống cà phê, oa, cà phê bữa nay ngon nha!
Gia Kỳ từ trong nhà đi ra, cô giúp việc vội nhanh chân đến báo cáo
“Cậu chủ, không hay rồi, cô Khuê đã cắt trụi hoa lan chuông rồi”
Hắn cười bảo “Không sao, vườn của chúng ta sẽ thoáng hơn..”
Cô giúp việc tiếp tục lải nhải “Không ổn đâu cậu chủ,đài phun nước bằng đá Granit bị cô ấy làm hỏng rồi”
Hắn không chút nhíu mày mà thản nhiên đáp lại “Không sao! Đã đến lúc làm cái mới phù hợp hơn rồi!”
Mặt cô giúp việc đần tới mức không thể đần hơn được nữa. Nuốt nước bọt đánh ực, cô ta chống tay vào nạnh, bức xúc nói một tràng
“Thế bây giờ cậu định xử lí thế nào khi mấy bộ quần áo đắt tiền cậu tặng tôi tháng trước bị cắt nát, cây cối trong vườn bị phá hủy, con chó Mixu bị cô ấy cắt cho chụi cả lông, còn chưa kể đến việc cô ấy đổ hết thức ăn vào bể cả sau đó bắt những con cá quý của ông chủ đem nướng rồi ném cho Mixu ăn?”
Tôi quan sát nét mặt của hắn. xem ra không có phản ứng gì đặc biệt ngoài việc “ồ “ lên một tiếng làm như thể chưa thấy hành động thú vị hơn thế,chẳng thèm để ý đến mặt đen ngỏm của cô giúp việc mà hào sảng bảo rằng
“Có sao đâu, tất cả những cái đó đã đến lúc được cách tân, đến lúc được cách tân..”
Tôi nhìn kẻ nào đó nguy hiểm nhất hành tinh, nhẹ nhàng châm biếm
“Nếu còn thứ gì cậu cần cách tân thì cậu nhớ ới tôi một tiếng, chỉ xẹt một phát là ok rồi, tài năng thiên bẩm của tôi là phá hoại mà …”
Dĩ nhiên, kẻ nào đó miệng thì cười niềm nở như chưa hề sảy ra chuyện gì với cô giúp việc, xong xuôi mới đến tìm tôi tính sổ
Tôi trăn trối nhìn cảnh vật lần cuối, sau đó chạy một mạch lên phòng trước khi hắn nổi giận. Cũng may, nhân khi hắn đang đôi co với cô giúp việc, tôi đã nhanh chân chạy vào phòng rồi chốt cửa. Phen này toi luôn, tôi ra tay hơi quá thì phải
Cộc ! Cộc! Cộc!
Tôi ngó ra ban công, nhìn gương mặt ưu tú của kẻ nào đó đang nhe hàm răng đều tăm tắp, mặt tôi mếu máo tới mức muốn khóc không nổi, muốn tự tử mà không xong
Tôi đau khổ mà mếu máo “Gia Kỳ, tôi sai rồi!”