“ Bạn học à, trong lúc ăn không nên nhìn người khác như vậy, mất năng suốt nha”
Thế mà Gia Kỳ còn nhăn nhở đáp “Nhìn cậu ăn mà tôi thấy kinh hãi..không lẽ cậu là heo chuyển thế?”
Tôi biết cậu ta đang bảo tôi là ăn như chết đói lâu ngày. Trong lúc ăn, tâm tình tôi luôn rất tốt nên không thèm so đo với hắn ta,tôi cứ cúi đầu tiếp tục ăn cho đến kho không còn gì trong túi đồ. Thỏa mãn cơn đói, tôi lau miệng, vuốt ngực cho tiêu cơm.
Chị Tiểu Mai đang lúi húi lôi đống đồ trong vali,chợt nhớ điều gì đó rồi quay sang hỏi tôi
“Nhóc, mẹ đi công tác bao giờ về”
Tôi đếm ngón tay một chút “Nghe nói vụ này rầm rộ lắm, chắc..em cũng không biết nữa, mama đại nhân về lúc nào thì về”
Chị sốt ruột nhăn nhó “Sao lại không biết, em ở nhà mà?”
Giời ơi, cứ phải ở nhà là biết hay sao? Em đây còn mong mama đại nhân đi luôn đi cho rảnh, ở nhà lúc nào là lại nhăn nhó lúc đó, tổn hại noron thần kinh đối phó với người, em đâu có điên
Hắn thở dài thườn thượt “cậu nói với Tiểu Khuê làm gì, cậu ta cứ như người từ Sao Hỏa xuống trái đất ấy..đến bó tay?”
Tôi không khách khí khai thông não Gia Kỳ “Mục đích tiểu nữ đây xuống Trái đất chính là phá đảo thế giới ảo,ngắm trai đẹp, làm trùm thiên hạ, ha ha..”
Mấy hôm chị Mai về, Gia Kỳ bận rộn chuẩn bị giấy tờ giúp chị nhập học. Kẻ nhàn rỗi như tôi thì ngoài ngồi chơi game phá đảo,đọc truyện xuyên quốc gia, thỉnh thoảng có những buổi liveshow của nam ca sĩ đẹp trai nào đó, tôi lại nén trèo tường ra ngoài đi coi
Chắc dạo này tôi lên cân hay sao mà khi leo lên song sắt, leo mãi không xong. Hì hục một hồi, cuối cùng khi định tiếp đất an toàn thì đã bị con hồ ly Gia Kỳ tóm gọn. Hắn ta không khách khí lôi cổ tôi xuống,bế phố tôi vào nhà, thẳng tay ném tôi xuống ghế sô pha.
Mặt hắn tối sầm lại, dường như trong mắt có tia máu..hắn..hắn đang tức giận. Tôi bỗng trở lên sợ hãi, cả người co rúm lại như con rùa, tay run lên cầm cập.
Bình tĩnh..phải bình tĩnh..hít vào..thở ra…hít vào…thở ra..phù!
Lấy hết sự can đảm khi bình sinh, tôi nói
“Gia Kỳ à, có chuyện gì thì từ từ nói..cậu đừng như vậy..tôi sợ..”
Hắn “hừ” mạnh một tiếng, đanh giọng “Cậu mà biết sợ ấy hả? Biết sợ mà dám trèo tường trốn đi xem Liveshow..?
Đúng là ngoài mama đại nhân ra, cậu là người hiểu tôi nhất nhưng cũng vì thế mà cậu đáng sợ nhất, cái gì cũng biết. Bữa nay tôi trốn đi mà cậu cũng biết..không lẽ..cậu đã khai gì với mama đại nhân của tôi?
Tôi nhìn cậu ta nghi ngờ “Gia Kỳ, cậu không độc ác tới mức đi tình báo với mama dại nhân của tôi?”
“Yên tâm..” Phù,cũng may là cậu chưa nói gì
“Tôi chưa nói gì..nhưng …” ngừng lại một chút, đảo mắt về phía tôi “Cậu không tò mò là sao tôi lại biết cậu trốn đi xem Liveshow à?”
Uhm, cũng lạ thật, tôi cũng đang định hỏi cậu đây, sao cậu biết hay vậy? Không lẽ cậu cho người theo dõi tôi hoặc là gắn chip định vị lên người tôi?
“Tôi không rảnh tới mức làm mấy chuyện vô bổ ấy, là mẹ của cậu gọi điện cho tôi bảo rằng ra cổng đón cậu, đúng là thấy cậu thật nhưng là khi cậu đang học tập tổ tiên loài người ở hàng rào sắt”
Tôi hoảng sợ, vội túm lấy tay Gia kỳ cầu cứu “Giúp tôi đi..tôi hứa..lần sau tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không trốn đi chơi nữa..tôi thề”
Gia Kỳ lạnh lùng hất tôi ra “Vô ích..mẹ cậu có bằng chứng cậu đang cổ vũ nhiệt tình cho tên ca sĩ kia, lần này cậu toi mạng rồi!
Phải làm sao? Phải làm sao đây..hu hu..biết thế không ham chơi cho rồi, bây giờ chỉ cầu mong mama đại nhân đại lượng trở về muộn một chút không thì chết mất
“Tôi sẽ giúp cậu…”
Tôi mừng đến cười toe toét, vội lau khô nước mắt “Thật à?”
“Dĩ nhiên” ánh mắt giảo hoạt “Có điều kiện..”
Tôi vỗ ngực cam đoan “Yên tâm, cho dù xuống biển lửa, lên núi đao Giang Tiểu Khuê này quyết không từ chối”
Cậu ta nghĩ ngợi một chút “Không cần đao to buá lớn vậy đâu, cậu chỉ cần biết cậu nợ tôi một điều kiện, bây giờ nhất thời chưa nghĩ ra nhưng nhất định sau này cậu không được nuốt lời”
Nghĩ tôi là ai? “Ok luôn”
Mấy ngày liền không thấy mama gọi điện hỏi tội, chắc là đã êm xuôi.
Một năm có mười hai tháng, tôi ghét nhất là tháng nào đi học. Gia Kỳ thấy mặt mama đại nhân cảnh cáo tôi phải ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, không la ca quán xá. Biết thì biết vậy thôi, chứ nhác trông cậu ta vắng nhà phát là tôi té thẳng đi chơi rồi ngắm chừng tới giờ về là ba chân bốn cẳng về nhà làm gái ngoan
Cuộc đời học sinh thật vất vả và lắm gian truân đến thế.Đi học còn phải vác lỉnh kỉnh đồ rồi chuẩn bị cái này, chuẩn bị cái kia..,hừ,rách việc! Nói chung..tôi ghét đi học!
Ngày trước, do mama đại nhân ép buộc nên tôi mới đi, bây giờ do sức ép của Gia Kỳ nên chịu khó một năm nữa, học hết lớp 12 rồi nghỉ ở nhà ngủ cho đã mắt, chơi cho sướng, ngu gì lao đầu vào cổng trường đại học
“Đang làm gì?” Gia Kỳ bước vào phòng tôi, ngồi xuống ghế
Tôi thản nhiên đáp “Học văn..!”
Cậu ta nhìn tôi nghi hoặc rồi dựt cuốn sách trên tay tôi ném xuống đất
“Thủy tinh trong suốt…cái này gọi là cách văn của cậu đấy hả”
Tôi còn biết làm gì ngoài việc thở dài thườn thượt, lúi húi nhặt cuốn sách lên, phủi thật sạch rồi lại đọc tiếp
Có tia la re tử ngoại đang phóng về phía tôi, dĩ nhiên tôi biết chuyện gì sắp sảy ra nên vội đặt cuốn sách xuống, trầm mặc nghe lời dạy dỗ
“Tiểu Khuê, mục đích cậu đi học là để làm gì..”
Mục đích ấy hả? Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ biết rằng thấy khẩu hiệu ở trường ghi “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” nên tôi nghĩ rằng, đi học cho vui chứ mục đích làm gì.
“Học cho biết…(chứ tha thiết gì đâu)…”
Hắn lừ mắt “Cậu mà cũng nói ra được câu này hả? Học hành kiểu như cậu mà cũng đi học..”
Học như tôi thì sao? Tôi vẫn học tập bạn bè cùng trang lứa ngày hai buổi đến trường đấy thôi, thắc mắc gì. Dù sao cậu ta cũng là con ngoan trò giỏi, đâu như tôi, nếu còn nói với cậu ta, cam đoan tôi sẽ bị sỉ nhục nặng
Tôi lại cặm cụi đọc, không quên tiếp chuyện với Gia Kỳ “ Có việc gì không?”
“Ngày mai phải đi học..”
Ghét nhất là đi học!!! Ta không nghe thấy gì cả..ta không nghe thấy gì…