Vì chỉ có lớp mười hai đi học, trường học bình thường rất náo nhiệt ít nhiều cũng có hơi lạnh tanh. Cộng thêm áp lực học tập của học sinh lớp mười hai rất lớn, từ khi bắt đầu đi học lại sau kì nghỉ hè, ngoại trừ đến căn tin ăn cơm, dường như mọi người không thường xuyên ra khỏi phòng học.
Máy lạnh trong phòng học hoạt động mười mấy tiếng đồng hồ một ngày, trên bàn mỗi học sinh đều chất đầy sách vở, mọi người chui đầu vào đại dương sách, chỉ muốn có thể đậu vào trường đại học lí tưởng trong kì thi đại học sang năm.
Hứa Bảo Như cũng đã nhiều ngày không có tâm tư làm việc gì khác, mỗi ngày không đọc sách thì cũng làm đề, mệt mỏi thì nằm nhoài người trên bàn một lúc.
Vì không thể nào ra phòng học, nên đã nhiều ngày rồi cô không nhìn thấy Thẩm Độ.
Cô đoán Thẩm Độ cũng đang rất vội, áp lực học tập ở ban tự nhiên có thể còn nặng nề hơn so với họ. Dù sao trường học cũng xem ban tự nhiên như con cưng, tỉ lệ được tuyển vào trường Thanh Hoa hay Bắc Đại chủ yếu đều dựa vào ban tự nhiên cả. Nhất là Thẩm Độ, hoàn toàn là đối tượng chính được các giác viên chú ý đến, từ hiệu trưởng trường, đến chủ nhiệm khối, chủ nhiệm lớp, các giáo viên bộ môn, ánh mắt mỗi cá nhân đều nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhưng quả thật Thẩm Độ cũng không có gì phải lo lắng, mấy lần tham gia kì thi chung tám trường [1], rất nhiều lần đều đứng nhất toàn thành phố. Vốn dĩ cũng không có gì có thể gây ảnh hưởng cho cậu.
[1] Kì thi chung cho các khối lớp cấp ba được tổ chức bởi tám trường trung học nổi tiếng ở tỉnh Hồ Bắc. Được bắt đầu từ năm 1994, đây là kì thi giữa kì nổi tiếng của các trường trung học phổ thong trong tỉnh, được tổ chức hai lần vào mỗi năm cuối cấp.
Trưa hôm nay, hiếm khi Hứa Bảo Như và bạn học cùng nhau đi ra ngoài cổng trường ăn cơm.
Mới vừa ngồi xuống, liền thấy Thẩm Độ và đám Tần Phong cũng từ bên ngoài đi vào.
Hứa Bảo Như lập tức mỉm cười, vui vẻ vẫy tới với Thẩm Độ, "Thẩm Độ!"
Đã lâu rồi cô không gặp Thẩm Độ, đột nhiên gặp lại, cảm thấy cậu càng đẹp trai thêm.
Thẩm Độ nhìn về phía cô, thấy cô và vài người bạn học đang ngồi chung một chỗ.
Dường như Tần Phong rất thân quen, cười hỏi: "Hết chỗ ngồi rồi, chúng ta ghép bàn đi."
Đương nhiên Hứa Bảo Như không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của các bạn học đi cùng.
Song cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, mấy bạn học nữ đi cùng thấy Thẩm Độ ở đây, đã gật đầu không ngừng, liên tục nói: "Được chứ được chứ, bàn của bọn tớ rất rộng rãi."
Tần Phong cười một tiếng, "Cảm ơn các người đẹp."
Cậu ta nói xong cũng không khách sáo nữa, lập tức kéo ghế ra ngồi xuống.
Thẩm Độ cũng đi đến, kéo ghế bên cạnh Tần Phong ra ngồi xuống.
Mấy nữ sinh kia vừa nhìn thấy Thẩm Độ, ánh mắt cũng không cách nào rời khỏi người anh được.
Thẩm Độ thấy hơi phiền, nhìn về phía Hứa Bảo Như theo bản năng.
Hứa Bảo Như đang nói chuyện với Dương Húc, không chú ý đến Thẩm Độ đang nhìn mình.
Chờ đến khi cô nói xong, lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Độ đã rời mắt đi.
Nhân viên phục vụ trong tiệm cầm thực đơn đến cho đám Tần Phong gọi thức ăn.
Tần Phong nhìn qua, nhanh chóng gọi vài món ăn.
Cậu ta nhìn về phía Hứa Bảo Như, cười hỏi: "Bảo Như, gần đây cậu làm thần ở ẩn hả, không gặp được cậu."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Gần đây tớ bận bịu muốn chết, mỗi ngày đều làm không hết đề, đọc không xong sách, tớ cũng mệt chết rồi đây. Nhưng chắc chắn không thể so với ban tự nhiên của các cậu được, chắc hẳn các cậu còn bận rộn hơn."
Tần Phong nói: "Cũng tạm, lớp mười hai mọi người ai cũng mệt mỏi. Nhưng đến khi thi đại học xong là tốt rồi."
"Thẩm Độ, nghe nói cậu học rất giỏi toán, tớ có vài đề không biết làm, không biết bình thường có thể lên tìm cậu hỏi bài chút được không."
Nữ sinh nói chuyện không phải là người trong lớp Hứa Bảo Như, mà là một nữ sinh Triệu Thanh đang theo đuổi gần đây. Vốn là Hứa Bảo Như và nhóm Dương Húc cùng ăn cơm, kết quả gặp phải mấy nữ sinh này, Triệu Thanh liền đưa họ đến cùng ăn chung.
Những người đang ngồi đây không ai là không biết Hứa Bảo Như thích Thẩm Độ, cô nữ sinh này đột nhiên nói ra những lời như vậy, khiến mọi người lúng túng. Sắc mặt Triệu Thanh cũng hơi thay đổi.
Cậu ta muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường gì cả.
Nữ sinh rất mong đợi nhìn Thẩm Độ, Thẩm Độ chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói cũng thờ ơ, không chút tình người, nói: "Bận lắm, không rảnh."
Nữ sinh không nghĩ đến Thẩm Độ sẽ từ chối thẳng như vậy, trên vẻ mặt không kiềm được xuất hiện chút tức giận, cô ta nhếch mép cười, định cứu lấy mặt mũi của chính mình, nói: "Tớ nghe mọi người nói, cậu rất thích giúp đỡ bạn học mà."
Thẩm Độ nhìn cô ta với vẻ mặt không cảm xúc gì, "Có lời đồn như vậy à? Sao tôi không biết."
Tần Phong ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đã không nhịn được cười, cố nén cười nói: "Bạn học này, cậu đã hiểu lầm rất lớn về Thẩm Độ rồi đây, ai mà không biết cậu ấy lạnh lùng, vốn dĩ không đáp lại những người bình thường mà."
Nữ sinh đối diện không ngờ Thẩm Độ sẽ trực tiếp phá hủy bục đi xuống của mình, sắc mặt trong lúc nhất thời chuyển trắng chuyển đỏ, bị phá đám trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cảm thấy vừa mất mặt vừa tủi thân, trong mắt nhanh chóng dâng trào nước mắt.
Nhưng làm sao có thể khơi gợi một nửa lòng thương hại trong Thẩm Độ, cậu chỉ cảm thấy rất phiền, ánh mắt nhìn về Hứa Bảo Như, phát hiện cô đang len lén cười.
Cậu vô thức nhíu mày.
Có gì buồn cười chứ.
Ăn cơm trưa xong, đi ra khỏi tiệm cơm đó.
Vừa rồi Triệu Thanh và mấy nữ sinh kia đi trước, Dương Húc và Hà Minh Việt thì đi mua đồ, nên cũng đã đi rồi.
Hứa Bảo Như đi theo Thẩm Độ và đám Tần Phong, cùng trở về trường học.
Tần Phong và mấy nam sinh đi ở phía trước.
Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đi ở phía sau.
Hai tay Hứa Bảo Như chắp sau lưng, cười tít mắt, nói: "Thẩm Độ, vận đào hoa của cậu tốt thật đó, trên đường cũng có thể vô tình gặp được một nữ sinh muốn theo đuổi cậu.
Ý đồ của nữ sinh vừa rồi quá rõ ràng, mọi người đều là người thông minh, ai mà chẳng nhìn ra.
Thẩm Độ nhìn cô, hồi lâu, không vui hỏi, "Cậu vui vẻ lắm à?"
Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: "Dĩ nhiên là không vui rồi, tớ không muốn những nữ sinh khác thích cậu."
Thẩm Độ nghe được câu trả lời của Hứa Bảo Như, cuối cùng cũng hơi vui trở lại.
Lúc sắp đến phòng học, Hứa Bảo Như bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Độ, nói: "Người khác không thể đến hỏi cậu đề, tớ có thể đến được không?"
Cô sợ Thẩm Độ từ chối, lập tức nói tiếp: "Dù gì hai chúng ta cũng là hàng xóm, mối quan hệ cũng không giống với người khác mà đúng không?"
Cô nhìn vào mắt Thẩm Độ, hỏi thăm dò: "Hơn nữa, chúng ta hẳn được xem là bạn nhỉ?"
Thẩm Độ nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó nói: "Cuối tuần tôi không có thời gian, cậu muốn tìm tôi, có thể đến gặp lúc đi học bình thường."
Cậu nói xong, liền xoay người đi lên lầu.
Hứa Bảo Như đang đứng trên cầu thang, nhìn bóng lưng Thẩm Độ, cô có hơi tò mò, cuối tuần Thẩm Độ muốn làm gì nhỉ? Tại sao lại không có thời gian?
__
Thẩm Độ đọc sách xong, đã là mười hai giờ.
Cậu ngồi trên ghế ở ban công hóng gió, trong tay cầm một quyển sổ cá nhân, phía trên ghi một dãy số tài khoản. Là số tiền gửi ngân hàng của cậu.
Cậu muốn tặng quà sinh nhật cho Hứa Bảo Như nhưng lại đang kẹt tiền, trước mắt cậu không có nhiều tiền như vậy.
Nhưng sinh nhật của Hứa Bảo Như là vào cuối tháng chín, cậu cũng không có quá nhiều thời gian.
Tần Phong rất khó hiểu, nói: "Cậu hỏi mượn mẹ mình chút đi, chờ có tiền rồi trả lại cho mẹ cũng được mà."
Thẩm Độ lười giải thích với cậu ta.
Cậu không muốn dùng tiền nhà để mua quà cho Hứa Bảo Như.
Cũng may Thẩm Độ học giỏi, cuối tuần làm gia sư dạy kèm tại nhà cho người ta, kiếm tiền cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là hơi tốn chút thời gian mà thôi.
Sáng sớm thứ bảy, Thẩm Độ ăn sáng xong phải ra ngoài.
Thẩm Uyển Thu rất tò mò, hỏi: "Sao gần đây con đều chạy ra ngoài vào mỗi cuối tuần vậy, đi làm gì à?"
Thẩm Độ nói: "Con có việc."
Con trai không nói ra, Thẩm Uyển Thu cũng không hỏi được ra kết quả gì. Nên dứt khoát không hỏi, chỉ nói: "Đúng rồi, có một chuyện muốn nói với con đây, học kì này con gái dì Lý sẽ chuyển đến trường con đang học, nhưng gần đây ba mẹ con bé đều ở nước ngoài, không có cách nào chăm sóc con gái, nên có thể là con gái của dì ấy sẽ đến nhà chúng ta ở mấy ngày đấy."
Thẩm Độ nghe vậy, chân đang đi ra ngoài dừng lại, anh nhíu mày, quay đầu lại hỏi: "Lúc nào ạ?"
Thẩm Uyển Thu nói: "Qua hai ngày nữa."
Thẩm Độ thấy rất phiền, nói: "Đừng để cậu ta lên lầu ba là được."
Thẩm Uyển Thu biết con trai không thích bị người khác quấy rầy, nói: "Yên tâm đi, mẹ sẽ nói với con bé."
Hứa Bảo Như không biết cuối tuần Thẩm Độ bận rộn gì, nhưng cậu nói cuối tuần đừng đi tìm cậu, cô cũng không đi. Bình thường có gì muốn hỏi, thì sẽ cầm đề lên lầu gặp cậu.
Trưa hôm nay, Thẩm Độ giảng đề cho cô xong, Hứa Bảo Như đột nhiên tò mò, hỏi cậu, "Thẩm Độ, sau gần đây cậu không ở nhà vào cuối tuần vậy? Cậu đang bận rộn gì à?"
Dĩ nhiên Thẩm Độ sẽ không nói cho cô biết là cậu đang đi làm thêm, vì để kiếm tiền mua quà sinh nhật cho cô. Cậu chỉ nói qua loa cho có lệ: "Có việc."
Hứa Bảo Như hỏi: "Không thể nói à?"
Thẩm Độ: "Không thể."
Hứa Bảo Như có hơi thất vọng, nhưng Thẩm Độ đã không muốn nói cho cô biết, cô có hỏi cũng vô ích thôi.
Có lẽ với quan hệ giữa cô và Thẩm Độ, cũng không đến mức có thể nghe chuyện riêng tư của cậu.
Hứa Bảo Như thất vọng đi xuống lầu.
Đến phòng học, mọi người trong lớp hò hét ầm ỉ, không biết họ đang thảo luận chuyện gì.
Hứa Bảo Như trở lại vị trí, hỏi Trương Dĩnh, "Sao vậy?"
Trương Dĩnh nói: "Lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến."
Hứa Bảo Như kinh ngạc, "Bây giờ á?"
"Đúng vậy. Bọn tớ cũng rất kinh ngạc, dù sao đến lớp mười hai mà chuyển lớp sẽ ảnh hưởng rất lớn."
Hứa Bảo Như hỏi: "Cậu ấy là người ở thành phố này à?"
Trương Dĩnh nói: "Hình như là vậy."
Hứa Bảo Như: "Vậy còn đỡ. Tiến độ của các trường trong cùng thành phố không khác nhau lắm, nếu từ những nơi khác chuyển đến, mới hơi phiền phức chút thôi."
"Đúng vậy."
Có bạn học mới chuyển đến lớp, cũng xem như là chuyện đại sự, mọi người đều rất tò mò, có mấy nam sinh lắm mồm đã chạy đến văn phòng xem.
Không bao lâu sau, Dương Húc vừa thở hồng hộc vừa chạy đến, nói: "Tớ thấy rồi, là một cô gái đẹp đó."
Hà Minh Việt hỏi: "Vậy à, có đẹp hơn Bảo Như không?"
"Đương nhiên là không rồi." Dương Húc nói: "Bảo Như của chúng ta vừa đẹp vừa thông minh, lại còn đáng yêu hiền lành, những người khác sao có thể sánh bằng chứ."
Hứa Bảo Như bị rắm cầu vồng của Dương Húc chọc cười, nói: "Cậu dừng lại mau."
"Thật mà!" Dương Húc khen Bảo Như xong, nói: "Nhưng vẻ ngoài của bạn học mới chuyển đến quả thật cũng khá được đó."
Bọn họ đang nói chuyện, chủ nhiệm lớp đã đi vào phòng học, vỗ tay một cái, "Mấy đứa im lặng chút nào, giới thiệu với các em, đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta, tên là Lê Tuyết, một năm này, bạn Lê Tuyết sẽ chính thức trở thành bạn học của lớp chúng ta, hy vọng mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đạt được thành tích tốt vào mùa hè năm sau."
Lê Tuyết đi đến phía trước, mỉm cười nhẹ, nói: "Chào mọi người, tớ là Lê Tuyết."
Các nam sinh ngồi dưới lớp trở nên ồn ào sôi nổi, còn có nam sinh huýt sáo nữa,
Trương Thư vỗ bàn, "Yên lặng! Mấy đứa nên làm gì thì làm đó đi."
Dứt lời, thầy nhìn về phía dưới phòng học, sau đó chỉ một chỗ ngồi trống cuối cùng trong hàng giữa, nói: "Lê Tuyết, em ngồi ở chỗ đó trước nhé, sau này thầy quan sát thêm rồi điều chỉnh lại vị trí."
"Được ạ thầy." Lê Tuyết mang cặp đi đến vị trí cuối cùng trong hàng.
Dương Húc nhỏ giọng nỏi: "Có phải vẻ ngoài trông cũng được đúng không?"
Hứa Bảo Như gật đầu rất khách quan: "Phải là quá xinh đẹp."
Hứa Bảo Như không nghĩ đến, lúc về nhà vào buổi tối, đúng lúc gặp lại người bạn học mới này.
Càng khéo hơn là, bạn học mới lại ở cùng một tiểu khu với cô.
Lúc ấy cô đang mua kem ở cửa hàng tiện lợi, có người vỗ nhẹ vào bả vai cô từ phía sau.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy là bạn học mới.
Hứa Bảo Như phản ứng không kịp, bạn học mới đã cười một tiếng với cô trước, "Cậu là Hứa Bảo Như đúng không? Tớ biết cậu."
Khi này Hứa Bảo Như mới lấy lại phản ứng, cô lịch sự mỉm cười, "Chào cậu."
Vì gần đây chỉ có một tiểu khu này, Hứa Bảo Như hỏi theo bản năng: "Cậu cũng ở chỗ này à?"
Lê Tuyết gật đầu, "Đúng vậy."
Cô ta nhìn kem Hứa Bảo Như đang cầm trong tay, nói: "Buổi tối cậu ăn kem, không sợ mập hả?"
Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, sau đó cười, nói: "Không sao, lâu rồi tớ không ăn."
"Cũng đúng, cậu nhìn gầy quá. Đúng là phần thưởng của ông trời mà, ghen tỵ với cậu quá."
Hứa Bảo Như cười cười, hỏi cô ta: "Cậu mua đồ gì à?"
Lê Tuyết nói: "Ừ, tớ mua xong rồi."
Hứa Bảo Như: "Vậy cùng đi nhé."
Mặc dù tiểu khu nhà Hứa Bảo Như rất lớn, nhưng thật ra nhà ở không nhiều, vì đều là biệt thư riêng biệt, độ xanh hóa công cộng rất nhiều.
Nên dường như Hứa Bảo Như đều biết hết các hàng xóm trong tiểu khu, nhưng trước nay cô chưa từng nhìn thấy Lê Tuyết.
Cô đoán chắc hẳn gia đình Lê Tuyết chỉ vừa mới dọn đến đây không lâu, hỏi cô ta theo bản năng: "Nhà cậu ở căn số mấy?"
Lê Tuyết nói: "Căn 17."
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, nghi ngờ là mình nghe nhầm, "Căn 17 á?"
Lê Tuyết nói: "Đúng vậy." Cô ta giơ ngón tay chỉ về phía trước mặt, "Chính là ở chỗ đó."
Dĩ nhiên Hứa Bảo Như biết căn 17 là ở chỗ nào.
Nhà cô ở căn 18, căn 17 là nhà Thẩm Độ.
Cô hơi nghi hoặc, "Cậu ở nhà Thẩm Độ à?"
Lê Tuyết kinh ngạc, "Cậu biết anh Thẩm Độ hả?"
Hứa Bảo Như hơi ngạc nhiên, sau đó mới gật đầu, "Đúng rồi, nhà tớ ở cách vách đó."
"À, là như vậy hả, đúng là trùng hợp."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong chốc lát đã về đến nhà.
Lúc về đến cửa nhà, Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ đi ra ngoài vứt rác, cô còn chưa kịp chào hỏi Thẩm Độ, Lê Tuyết đã chạy đến trước mặt Thẩm Độ, "Anh Thẩm Độ."
Cô ta cười, quay đầu chỉ Hứa Bảo Như, "Đây là bạn học lớp em, cậu ấy cũng ở nhà bên cạnh chúng ta đó."
Thẩm Độ nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như cười, "Thẩm Độ, cậu không giới thiệu chút à?"
Thẩm Độ cảm thấy chẳng có gì tốt phải giới thiệu cả, chỉ thờ ơ nói: "Con gái nhà dì tớ."
Hứa Bảo Như kêu ồ một tiếng, hai tay cô chắp sau lưng, nghiêng đầu cười nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ bị Hứa Bảo Như nhìn như vậy, không biết cô đang suy nghĩ gì.
Cậu nói với Lê Tuyết: "Mẹ tôi hầm canh cho cậu, vào trong trước đi."
Lê Tuyết hơi kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn Hứa Bảo Như theo bản năng, sau đó mới nhẹ nhàng nói một tiếng "Vâng", đẩy cửa ra đi vào trong.
Nhưng cô đi vào không xa lắm, không nhịn được lại quay đầu nhìn Thẩm Độ và Hứa Bảo Như.
Hai người đứng chung một chỗ, không biết đang nói gì. Trên mặt Hứa Bảo Như mang theo nụ cười, đôi mắt trong veo sáng ngời trong đêm tối, tựa như có thể thu hút người khác vậy.
Lê Tuyết vô thức nhấp môi dưới, thật lâu sau, mới quay đầu lại, đi vào trong nhà.
Hứa Bảo Như mỉm cười nhìn Thẩm Độ, nói: "Từ khi nào mà nhà cậu có một người đẹp vào ở vậy, sao cậu không nói với tớ một tiếng."
Thẩm Độ cảm thấy việc này không có gì đáng nói, "Chuyện này có gì đáng nói, hơn nữa đây là do mẹ tớ sắp xếp."
Hứa Bảo Như nghĩ đến việc có một nữ sinh mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Thẩm Độ, hơi ghen. Nhưng lại cảm thấy mình như vậy thì quá hẹp hòi, Thẩm Độ vốn không thích cô, nếu cô quá ích kỉ, có lẽ cậu sẽ ghét cô mất.
Cô chỉ cười cười, "Được rồi."
Cô lại hỏi Thẩm Độ, "Dì Thẩm hầm canh gì vậy? Tớ có thể ăn cùng được không?"
Thẩm Độ nói: "Muốn ăn thì cứ đến, cũng không phải là không cho cậu đến."
Hứa Bảo Như cười, "Tớ đùa thôi, mẹ tớ đã nấu thức ăn khuya cho tớ rồi." Cô hỏi Thẩm Độ, "Cậu muốn ăn không?"
Thẩm Độ nói: "Không cần đâu, tớ không ăn đêm."
Hứa Bảo Như ồ một tiếng, nói: "Vậy tớ về đây."
Cô nói xong liền xoay người, đẩy cửa ra chuẩn bị đi về nhà.
Đi được hai bước, chợt nhớ ra chuyện gì, cô lại quay đầu, cười một tiếng với Thẩm Độ, đột nhiên hỏi cậu, "Thẩm Độ, tớ có xinh không?"
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như đứng dưới ánh trăng, cười lên trông xinh đẹp hệt như một con hồ ly nhỏ.
Cậu không muốn trả lời cô.
Cô là yêu tinh hấp dẫn cậu vào phàm trần.